*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô gái mũm mĩm vốn nghĩ rằng người mới tới không thích chơi chung với các cô nên còn thấy hơi tiếc, không ngờ đối phương lại đuổi theo tới nơi, cô ấy lập tức cười cong cả mắt: "Cậu tới thật đúng lúc, Quýt nói với mình là sẽ dẫn mình tới một nhà hàng ở Hàng Châu, hơn nữa còn bảo đảm là nhà hàng này rất ngon."

Cô gái tóc ngắn nhún vai: "Tớ không hề bảo đảm nhé, tớ chỉ nói là ban nãy thấy có người đề cử nơi này trên Dianping."

Cô gái mũm mĩm tự giới thiệu: "Tớ tên là Cơm Cháy, còn tên tiếng Anh của cậu ấy là Orange, chỉ là tớ hay gọi là Quýt, mỹ nữ, tên cậu là gì thế?"

Đường Tư Kỳ cười nói: "Gọi mình là Tiểu Kỳ đi."

Quýt lầm bầm: "Orange rõ ràng là Cam mà."

Cơm Cháy: "Nhưng mà tớ thích quýt, tớ cứ gọi cậu là Quýt đấy, Tiểu Kỳ cậu cũng cứ gọi cậu ấy là Quýt đi, haha."

Quýt: "..."

Không muốn giãy giụa nữa.

Ba cô gái chưa quen bao lâu cứ như vậy mà cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Quýt và Cơm Cháy có rất nhiều kinh nghiệm du lịch, nhà hàng đồ ăn Hàng Châu mà hai người họ tìm được có đánh giá không tệ, giá cả vừa phải, hơn nữa… vừa đúng có suất ăn cho ba người, trong đó có thịt kho Đông Pha mà Quýt thích, gà ăn mày Cơm Cháy thích và cả cá giấm Tây Hồ mà Đường Tư Kỳ nhớ mãi không quên.

"Hahaha, tớ biết rồi nhé, cả ba chúng ta đều thích ăn thịt" Cơm Cháy không nhịn được cười nói.

Quýt không tiếp lời, cô cầm điện thoại tra cứu một lát rồi nói: "Chúng ta phải nhanh lên một chút, không cẩn thận là phải xếp hàng đấy."

Cơm Cháy kêu thảm một tiếng, vung tay bước nhanh: "Nhanh nhanh nhanh, quên mất là những nhà hàng hot này rất đáng sợ, đi muộn khéo phải chờ đến 1, 2 tiếng."

Đường Tư Kỳ âm thầm nhớ kỹ app mà bọn họ dùng để tìm đồ ăn ngon, cô định sẽ tải app đó về, sau đó đến nơi xa lạ cần tìm hàng quán ngon cũng dễ dàng hơn nhiều.

May mà lúc đến nơi vừa lúc có bàn trống, các cô không cần xếp hàng mà có thể vào ăn luôn.

Sau khi ngồi xuống bàn, Quýt cầm menu gọi món, Cơm Cháy vửa thở hổn hển vừa rót trà cho cả ba.

"Oa, may mà chúng ta đến sớm, nhìn kìa." Cơm Cháy chỉ ra ngoài cửa sổ, hai người quay đầu nhìn sang.

Một chiếc xe bus du lịch dừng trước cửa nhà hàng, hướng dẫn viên dẫn theo hơn 20 du khách bước xuống, đi vào nhà hàng, hai cái bàn lớn còn lại lập tức hết chỗ.

Những khách đến sau chỉ có thể xếp hàng lấy số.

"Oa, hàng này nổi tiếng thật."

"Hàng hot trên mạng mà, làm ăn tốt là đương nhiên, có điều đồ ăn có ngon hay không thì không chắc."

Trong lúc đợi món, Đường Tư Kỳ kết nối với wifi của nhà hàng, download app Dianping mà mấy người Quýt đang dùng.

Cơm Cháy thấy cô đang download app, nhiệt tình giới thiệu: "App Dianping này là cơ chế hội viên, nếu rảnh thì có thể đăng review, nếu như lượt thích và chia sẻ nhiều thì có thể thăng cấp hội viên, sau này đặt đồ ăn ở trên app còn nhận được ưu đãi nữa."

Sau khi tải xong, đến bước đăng nhập, Đường Tư Kỳ phát hiện cô có thể dùng tài khoản Dianping bình thường để đăng nhập vào đây, lẽ nào hai app đó chung gốc sao?

Đường Tư Kỳ dùng tài khoản cô hay đăng bài để đăng nhập vào app.

Cô ngơ ngác hỏi: "Dianping của các cậu cấp mấy rồi?"

Quýt: "Cấp 3."

Mặt Cơm Cháy tiếc nuối: "Mình quá lười, mới có cấp 2 thôi."

Đường Tư Kỳ: “… Mình cấp 5, vậy nên có phải phần ăn hôm nay của bọn mình sẽ nhận được càng nhiều ưu đãi hơn không?"

Quýt và Cơm Cháy sững sờ: "Cái gì!?"

Cơm Cháy nhanh chóng ngó sang: "Thật hay giả? Tớ vậy mà có thể thấy tài khoản lv5 sống sờ sờ?"

Đường Tư Kỳ gãi đầu: "Trước đây mình có đăng mấy bài trên Dianping, chắc vì vậy nên cấp bậc mới tương đối cao."

Cơm Cháy nhìn tài khoản lv5 lấp lánh ánh vàng của cô, mắt mở to.

"Cậu biết không, nếu dùng tài khoản của tớ mua suất ăn giá gốc 199 tệ thì chỉ nhận được chiết khấu 5%, dùng tài khoản của Quýt thì sẽ được giảm 15%, còn tài khoản của cậu sẽ được giảm 25%!"

Cô ấy lấy điện thoại ra, tính tính, nói: "Tiểu Kỳ, tài khoản của cậu mua suất ăn này chỉ cần 149 tệ! Mỗi người bọn mình bỏ 50 tệ là được!"

Vốn Quýt vẫn còn rất bình tĩnh, giờ cũng không nhịn được mà thò người qua xem.

"Đúng là tài khoản lv5, lợi hại thật!"

Cơm Cháy đưa điện thoại qua: "Đại lão, thêm Wechat đi, sau này nếu tớ muốn mua đồ ăn thì có thể mượn tài khoản của cậu không? Tớ sẽ chuyển tiền cho cậu!"

Quýt không nhịn được cười, nói: "Đừng để ý, cậu ấy quá lười, cứ để cậu ấy tự thăng cấp tài khoản đi."

Cơm Cháy nằm nhoài trên bàn: "Huhuhu… người ta cũng muốn lv5!"

Đường Tư Kỳ không hề biết gì về chuyện tài khoản của mình thăng cấp, trước đó cô cũng không làm gì, không phải là chỉ viết mấy bài review thôi sao, tuy đúng là có không ít lượt thích và chia sẻ nhưng tài khoản vậy mà lại thăng cấp dễ dàng vậy à?

"Lv5, giảm giá 25% là mức cao nhất à?" Đường Tư Kỳ hỏi.

Quýt lắc đầu nói: "Không phải, tài khoản ở app này tổng cộng có 10 cấp, chỉ là qua cấp 5 cơ bản là mức giảm giá cao nhất rồi, nếu tài khoản cao hơn lv5 thì bài đăng sẽ dễ trở thành bài đăng nổi bật, cũng dễ nhận được đồ ăn Bá Vương."

"Đồ ăn Bá Vương là gì thế?"

Quýt phổ cập kiến thức: "Chính là kiểu cho cậu voucher 100 tệ, 200 tệ, cơ bản không mất tiền. Thường là do chủ hàng muốn những tài khoản cấp cao đến ăn thử rồi viết review tặng. Cậu đã cấp 5 rồi, chắc sau này sẽ có không ít cơ hội nhận được đồ ăn Bá Vương."

Cơm Cháy khóc càng to.

Quýt nhìn cô ấy một cái rồi nói với Đường Tư Kỳ: "Có người bảo nếu đạt từ cấp 8 trở lên thì còn có thể liên kết với không ít app đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn, sau khi chứng thực tài khoản thì tiền vé và tiền phòng sẽ được chiết khấu rất nhiều. Vậy nên ai hay đi du lịch thì nên quản lý tài khoản Dianping thật tốt, sau này đi du lịch trong nước sẽ có tác dụng."

Đường Tư Kỳ nghĩ thầm, sở dĩ trước đó nhận được nhiều likes và share như vậy chủ yếu là do cô dùng tranh vẽ, vẽ ra tất cả những đồ ăn ngon, phong cảnh đẹp mà cô được trải nghiệm.

Sau khi về Thượng Hải, nhất định cũng phải vẽ hành trình Hàng Châu lần này thật tốt mới được.

Không chừng rất nhanh là có thể thăng cấp.

Nhà hàng phục vụ rất nhanh, món các cô gọi đã dần được bê lên rồi.

Món thứ nhất là cá giấm Tây Hồ (1) mà Đường Tư Kỳ chờ mong đã lâu.

(1) Cá giấm Tây Hồ:

undefined

Sau khi thấy món này, Cơm Cháy có vẻ rất không thích.

"Aizzz, hồi trước tớ gọi món này ở một nhà hàng Hàng Châu khác, kết quả là… chỉ sợ cả đời này cũng không ăn món này nữa."

Quýt không khách khí, trực tiếp gắp một miếng cá lên nếm thử: "Làm gì mà khoa trương thế, cậu nếm thử đi, rất ngon đấy."

Cơm Cháy không tin, nhìn Đường Tư Kỳ: "Tiểu Kỳ, cậu nếm thử xem?"

Đường Tư Kỳ cũng gắp một miếng bụng cá lên, đưa vào miệng nếm thử.

Nói về thịt cá trước, thịt cá tươi mềm, ngon không tả nổi, có hơi không giống như thịt cá mà giống với thịt cua.

"Cá này không tanh chút nào, ăn ngon! Hơn nữa còn có cảm giác vừa mềm vừa dai, không biết làm thế nào được vậy nhỉ?" Đường Tư Kỳ nói xong thì lại gắp thêm một đũa.

Quýt mỉm cười gật đầu: "Biết hàng! Cá giấm Tây Hồ quan trọng nhất không phải là gia vị mà là cá. Cá giấm Tây Hồ chính tông phải là cá trắm cỏ Tây Hồ tươi sống, nuôi trong nước sạch 3 ngày rồi mới nấu."

Cơm Cháy thấy hai người khen không dứt miệng, nửa tin nửa ngờ gắp một miếng, kinh ngạc nói: "Oa, đúng là không giống nhau, cá giấm Tây Hồ lúc trước tớ ăn tanh rõ lên được."

Quýt nói tiếp: "Vậy là quán đó không chính tông rồi, cá hồ không thể so với cá sông, mùi cá hồ tanh hơn, nhất định phải nuôi mấy ngày thì cá mới ngon."

Cơm Cháy cảm khái: "Chẳng trách, hàng này đúng là không tệ."

Đường Tư Kỳ cẩn thận nhấm nháp cá giấm Tây Hồ, món này thiên về vị chua, căn bản không phải vị cô thích, nhưng vị chua của món này ở mức cô có thể tiếp thu, thêm cả vị thơm nồng của gừng, vị tươi ngon của cá hình như cũng làm giảm bớt vị chua của giấm, làm cho cô không hề thấy khó ăn mà còn ăn vô cùng ngon miệng.

Thịt kho Đông Pha Quýt gọi cũng nhanh chóng được bê lên.

Trong tất cả các món ăn, Đường Tư Kỳ không thích nhất là thịt kho Đông Pha, bởi vì từ nhỏ cô đã không thích ăn thịt mỡ.

Trong ấn tượng của cô, ngày bé cô ăn thịt băm cũng sẽ nhặt bỏ mỡ ra.

Vậy nên lúc Quýt gọi món này, Đường Tư Kỳ liền có ý nghĩ trực tiếp bỏ qua, không ăn thử.

Sau khi thịt kho Đông Pha (2) được bê lên, Quýt khác hẳn bình thường, cô ấy trịnh trọng chụp một tấm ảnh rồi mới động đũa.

(2) Thịt kho Đông Pha:

undefined

Cơm Cháy không thịt không vui, cô cũng rất thích thịt kho Đông Pha, Quýt vừa đặt điện thoại xuống là cô đã nhịn không nổi, trực tiếp gắp một miếng.

"Oa, ngon thực sự! Tiểu Kỳ, cậu mau nếm thử, thịt kho Đông Pha này không hề ngấy một chút nào!"

Đường Tư Kỳ: "… Mình không ăn đâu, các cậu ăn đi."

Quýt nhìn cô: "Sao thế, cậu không ăn được thịt mỡ à?"

Đường Tư Kỳ gật đầu.

Cũng không phải là cô hoàn toàn không ăn được, chỉ là có thể không ăn thì sẽ không ăn, nhỡ đâu ăn xong ngấy hết cả cổ, không ăn được những món khác nữa thì không phải là thiệt rồi sao.

Cơm Cháy nói: "Tiểu Kỳ, cậu tin tớ, hay là vậy đi, cậu gắp một miếng nhỏ, ăn thử một miếng, nếu thật sự không ăn được thì thôi, nếu hoàn toàn không thử qua thì tiếc lắm."

Quýt gắp một miếng lên ăn thử, tiếp lời: "Tiểu Kỳ, cậu thử một ít đi, lúc trước tớ còn ở quê, tớ cũng thích ăn thịt kho Đông Pha, nhưng không nơi nào làm ra được mùi vị giống thế này."

Hai người cực lực đề cử làm Đường Tư Kỳ không thể từ chối, cô nghĩ chỉ nếm một miếng nhỏ cũng không vấn đề g, vậy nên gắp lấy một miếng nhỏ bỏ vào bát.

Thịt kho Đông Pha này có màu nâu đỏ, đàn hồi như thạch, khiến người ta là thấy thèm ăn.

Đường Tư Kỳ miễn cưỡng cắn một miếng nhỏ.

Không ngờ miếng thịt này đã sớm được nấu mềm, sau khi đưa vào miệng thậm chí còn có cảm giác như đậu hũ.

Quả nhiên hoàn toàn không có vị ngấy của mỡ mà còn vừa thơm vừa mềm.

"Thịt kho Đông Pha này còn có mùi rượu?" Đường Tư Kỳ không chắc chắn hỏi.

Quýt cười nói: "Món ăn này có liên quan tới nhà thơ Tô Đông Pha, khi ông ấy làm quan ở Hàng Châu, vì tạo phúc cho bách tính, nên được dân chúng tặng thịt heo, rượu Thiệu Hưng. Ông dặn đầu bếp nấu thịt chia sẻ cùng những công nhân đắp đê, không ngờ đầu bếp nghe nhầm cho thịt và rượu Thiệu Hưng vào nấu cùng nhau, một món ăn ngon bất ngờ được hình thành, hậu nhân vì tưởng nhớ ông nên học cách làm món ăn này, thịt kho Đông Pha cứ vậy ra đời."

Đường Tư Kỳ: "Oa, hóa ra món thịt kho Đông Pha này thật sự có liên quan tới Tô Đông Pha, thảo nào có mùi rượu."

Ba người trò chuyện, người phục vụ lần lượt bưng lên hẹ xào bánh gạo (3), chân gà hầm tương (4), tôm phù dung (5), hà hoa tô (6), đồ ăn đầy bàn.

(3) Hẹ xào bánh gạo:

undefined

(4) Chân gà hầm tương:

undefined

(5) Tôm phù dung:

undefined

(6) Hà hoa tô:

undefined

Cơm Cháy rướn cổ nhìn về phía bếp: "Aizzz, sao vẫn chưa có."

Đường Tư Kỳ: "Cậu chờ gì thế?"

Cơm Cháy nhìn thấy phục vụ đẩy xe đẩy đi về phía này, mắt sáng lên, căng thẳng nhìn hướng đi của nhân viên phục vụ, mãi đến khi phục vụ thật sự đẩy xe đẩy tới trước bàn của họ, nói: "Món này gọi là gà ăn mày, bây giờ em sẽ mở ra cho các chị."

Cơm Cháy thở phào: "Cuối cùng cũng tới!"

Lúc này Đường Tư Kỳ đang chìm đắm trong hương vị tuyệt vời của hà hoa tô.

Hà hoa tô này được làm rất đẹp, từng tầng cánh hoa sen mỏng như cánh ve chồng lên nhau, cắn một miếng sẽ nếm được vị ngọt nhẹ của nhân bánh và mùi thơm của đậu xanh, món bánh này nhìn vui tai vui mắt, làm người ta ăn đến say sưa.

Đúng lúc này, người phục vụ đến trước bàn của các cô, gõ vỡ lớp bùn bên ngoài món gà ăn mày, bên trong là lá sen, nhân viên gỡ lá sen ra, vậy là một con gà vàng ruộm lộ ra nằm giữa đĩa (7).

(7) Gà ăn mày:

undefined

"Oa, gà ăn mày này thật sự được bọc bùn bên ngoài rồi nướng?"

Cơm Cháy nói: "Này, các cậu đừng nghiên cứu nữa, ăn thôi."

Trong suy nghĩ của cô, sự kính trọng lớn nhất đối với đồ ăn ngon là trực tiếp ăn nó, cô mới không muốn từ từ nghiên cứu một đống thứ biết cũng được không biết cũng không sao đâu, cứ ăn vào miệng là xong.

Cơm Cháy nói xong thì dùng đũa gắp một miếng thịt gà đưa vào miệng.

"Ô, ‘oăn’ ngon!" Trong miệng cô còn ăn thịt gà, không nhịn được khen.

Đường Tư Kỳ nếm thử một miếng, gà ăn mày này thịt mềm, còn có mùi lá sen.

Hơn nữa gà ăn mày này hoàn toàn không giống những món gà nướng bình thường, có thể là do bùn bọc bên ngoài đã giữ lại nước trong thịt, làm thịt gà này còn có cảm giác tươi ngon non mềm hơn gà nướng kiểu bình thường.

Độ lửa cũng được khống chế rất tốt, thịt gà vừa chín, thêm một phần thì quá chín, có thể sẽ cháy, thiếu một phần thì thịt gà sẽ còn sống, vị cũng không ngon như thế này.

Món này vượt qua thịt kho Đông Pha và cá giấm Tây Hồ, thành công trở thành món cô thích nhất ở nhà hàng này.

Ba người ăn đến 8 giờ tối mới xong, Đường Tư Kỳ vô cùng bất ngờ, vậy mà ba người họ lại ăn hết nhiều đồ ăn như thế.

Đường Tư Kỳ dùng tài khoản Dianping của mình thanh toán tiền ăn, Quýt và Cơm Cháy cũng nhanh chóng chuyển tiền cho cô.

"Ha ha ha, cuối cùng tớ cũng có Wechat của đại lão, nếu sau này tớ cần thanh toán tiền ăn thì cậu đừng từ chối tớ nhé."

Đường Tư Kỳ cười nói: "Đơn giản đơn giản."

Đúng rồi, cô vẫn còn chưa check in đâu, Đường Tư Kỳ lấy điện thoại, mở app ra check in.

Lúc này người que nhỏ đã sớm dọn bàn xong, nó trải sẵn khăn trải bàn, khăn được vuốt phẳng, không nhăn nheo chút nào, bên trên là bộ đồ ăn được sắp xếp chỉnh tề, bát đĩa đều được rửa vô cùng sạch sẽ.

Nó ngồi trước bàn lẳng lặng chờ đợi, vừa buộc khăn ăn lên rồi lại tháo xuống, đi tới trước màn hình nhìn từng cử động của tiểu chủ nhân, chờ mong cô nhanh chóng check in.

“Chúc mừng ký chủ check in nhà hàng "Tiểu Nhai Phường" thành công, đạt cấp A, hệ thống khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 300 đồng vàng, tổng 977 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 237 giờ.”

Oa, cấp A!

Đường Tư Kỳ vô cùng kinh ngạc và vui vẻ, phải biết bình thường check in được cấp A không dễ, vậy mà hôm nay cô lại check in được 3 lần cấp A, số đồng vàng cũng cứ vậy mà tăng vù vù.

Lúc này, người que nhỏ cũng rất hài lòng với cô, nó nhanh chóng phát rương báu mà hệ thống khen thưởng ra ngoài.

Cùng lúc đó, trên bàn ăn trống trơn của nó bỗng xuất hiện một món ăn, một lát sau lại xuất hiện thêm một món ăn nữa.

"Hà hoa tô và gà ăn mày!"

Mắt người que sáng lên, nó biết mà, lần này tiểu chủ nhân check in có khả năng rất cao là cấp A!

Hệ thống quy định, chỉ cần ký chủ hoàn thành check in cấp A, nó làm nhân viên quản lý cũng sẽ nhận được khen thưởng phong phú, mà có lời nhất chính là đồ ăn ngon, bởi vì nó có thể lập tức nếm thử món ăn cấp A, đương nhiên nếu như có nhiều đồ ăn thì nó cũng chỉ được nếm thử một hai món trong số đó, nhưng điều này đối với người que bình thường không được thưởng thức đồ ăn ngon mà nói thì đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Nó chạy đến trước bàn, ngửi một hơi, thơm quá!

Mà ánh mắt của nó lại đặt trên màn hình, xem phản ứng của tiểu chủ nhân lúc nhận được rương báu.

Lúc này, điện thoại của Đường Tư Kỳ hiện thông báo tiếp theo:

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ rương báu, nhận được một rương bạc.”

Đường Tư Kỳ nhìn thấy một cái rương màu bạc vô cùng tinh tế trôi nổi trên màn hình.

Cô kích động mở nó ra, căng mắt nhìn, vừa tò mò vừa căng thẳng nhìn món quà bên trong rương.

“Chúc mừng ký chủ nhận được một tấm vé vào triển lãm tranh, phần thưởng đã được gửi đến hòm thư điện tử của ký chủ, mời kiểm tra.”

Sau đó, trong hòm thư của Đường Tư Kỳ có một tin nhắn chưa đọc.

Đường Tư Kỳ tò mò mở ra.

[Viện triển lãm nghệ thuật Hàng Châu]: Thân gửi Đường Tư Kỳ, bạn đã thành công đặt vé vào triển lãm tranh cá nhân Mạc Lan•Kiều. Để bảo đảm trải nghiệm của khách tham quan, viện triển lãm sẽ tiến hành quản lý đối với khách vào xem, thời gian tham quan triển lãm của bạn là từ 8 giờ đến 9 giờ sáng mai, mong bạn đến đúng giờ, nếu như đến muộn, tư cách tham quan sẽ hết hiệu lực. Mã QR đính kèm chính là vé vào, đề nghị bạn cẩn thận lưu giữ.

Mạc Lan•Kiều! Mắt Đường Tư Kỳ mở to, có hơi không thể tin nổi.

Mạc Lan•Kiều là đại sư tranh minh họa! Lúc cô tự học vẽ cũng đã từng mô phỏng tác phẩm của ông ấy, tiếc là vì nó quá khó nên đành bỏ cuộc!

Hơn nữa triển lãm lần này sẽ được tổ chức ở Hàng Châu, cô đã sớm biết tin này từ chỗ Đậu Mễ rồi.

Mấy ngày trước Đậu Mễ có chia sẻ một tin tức:

“Một vé khó cầu! Triển lãm tranh Mạc Lan•Kiều hết vé trong tích tắc. Bên tổ chức đang thương lượng về việc có thể kéo dài thời gian triển lãm hay không.”

Đậu Mễ còn viết: Trời ạ, những người cướp vé này luyện tốc độ tay thế nào vậy! Tôi mở 5G giành vé ngay lúc đó mà vẫn không giành được!!!

Cô ấy còn khóc với Đường Tư Kỳ, có điều lúc đó Đường Tư Kỳ không có suy nghĩ muốn ra ngoài, lúc biết thì đã đã hết vé nên cũng không có suy nghì gì.

Vé triển lãm khó tranh như vậy mà hệ thống lại có, hơn nữa còn dùng làm phần thưởng cho cô, quả thực chính là… quá tri kỷ!