*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hahaha, đúng là thu hoạch lớn mà!

Tâm trạng Đường Tư Kỳ không tệ, lúc nghỉ ngơi, cô tranh thủ sắp xếp lại các bức ảnh đã chụp ở Hàng Châu.

Không ngờ mới đến Hàng Châu vỏn vẹn hai ngày thôi mà cô đã chụp được rất nhiều ảnh.

Cô cẩn thận sắp xếp lại, chia ra làm ba phần là đồ ăn, phong cảnh và triển lãm tranh rồi lần lượt đăng ba bài lên vòng bạn bè.

Hôm nay là thứ bảy, Lạc Tuấn Bảo không phải đi nhà trẻ, lúc này vừa đúng là thời gian duy nhất trong tuần được phép chơi điện thoại của thằng bé. Tuấn Bảo vừa mở điện thoại lên đã thấy bài đăng của Đường Tư Kỳ.

Thằng bé xem đi xem lại những tấm ảnh này, nói với mẹ mình đang bận rộn trong bếp: "Đường Tư Kỳ ở Hàng Châu chơi rất vui."

Từ Thiên Ngưng đang xào rau, vừa mới cho dầu vào nồi, tạm thời không thể phân tâm để chú ý con trai.

"Mẹ ơi nhìn này, Đường Tư Kỳ có bạn ở Hàng Châu!" Lạc Tuấn Bảo lớn tiếng nói, giống như vừa phát hiện ra điều gì khó mà tin nổi.

Từ Thiên Ngưng nghe được lời này, cô cũng thấy bất ngờ nên tắt lửa, ló đầu ra khỏi bếp: "Ồ?"

Cô nhìn ảnh chụp trên vòng bạn bè của Đường Tư Kỳ, cười nói: "Đây đều là ảnh đồ ăn, sao con biết dì có bạn ở Hàng Châu?"

Lạc Tuấn Bảo lập tức hóa thân thành Conan: "Mẹ nhìn này, nếu như dì đi ăn một mình thì sẽ không gọi nhiều đồ ăn như thế. Trong ảnh này còn có một bộ bát đũa không đặt trước mặt dì, rõ ràng đấy là chỗ ngồi của người khác. Còn có ảnh ngồi thuyền trên Tây Hồ này nữa, góc chụp vừa đúng tránh khỏi phần khác của thuyền, rõ ràng là chỗ đó đang có người ngồi."

Từ Thiên Ngưng bị con trai chọc cười, cô đang định tiếp tục xào rau thì bị Lạc Tuấn Bảo quấn lấy không thôi, Từ Thiên Ngưng không làm gì được, chỉ đành nhắn lại dưới bài đăng của Đường Tư Kỳ theo yêu cầu của con trai: “Em đi chơi cùng bạn bè à?”

Lạc Tuấn Bảo cầm điện thoại di động đợi câu trả lời: "Đường Tư Kỳ vừa mới đến Hàng Châu, lẽ nào là cùng với bạn cùng phòng của dì ấy ra ngoài chơi sao?"

Sau khi phân tích, thằng bé rút ra được kết luận này.

Lúc ăn cơm, cuối cùng Đường Tư Kỳ cũng trả lời: Em đi chơi với 2 bạn cùng phòng ở nhà nghỉ tập thể. [Cười to.jpg]

Lạc Tuấn Bảo tỏ vẻ bản thân đã sớm đoán được, thằng bé bỏ điện thoại xuống: "Mẹ xem này, con đoán đúng rồi."

"Con trai mẹ thật thông minh, nào, ăn nhiều súp lơ chút, ăn súp lơ xong sẽ càng thông minh hơn."

Lạc Tuấn Bảo lập tức nhăn nhó: "Mẹ ơi con đã đoán đúng, đủ thông minh rồi, có thể ăn ít súp lơ thôi được không?"

"Ăn nhiều một chút sẽ càng thông minh hơn nữa."

"Aizzz… con thông minh lắm rồi mà." Vẻ mặt thằng bé giống như đang muốn nói ‘Chẳng lẽ đây chính là phiền não của thiên tài sao’.

Từ Thiên Ngưng nhìn bộ dạng đáng yêu của con trai, không nhịn được mà nở nụ cười.

Lúc này, Đường Tư Kỳ đang trợn mắt há mồm nhìn vòng bạn bè của chính mình.

Nhiều người thích quá đi…

Trước đây cô rất ít khi đăng bài lên vòng bạn bè, thi thoảng đăng bài thì cũng có rất ít người thích.

Dù gì cô lúc ở trường cũng rất ít nói, ngoại trừ bạn quen trên mạng là Đậu Mễ và bạn chơi từ nhỏ là Từ Thiên Ngưng ra, từ nhỏ cô đã chẳng có mấy bạn bè.

Những người trong danh sách bạn bè Wechat hiện tại đa phần là bạn cùng lớp và đồng nghiệp nơi cô đi làm thêm lúc trước.

Không ngờ ba bài đăng lần này của cô lại được nhiều người quan tâm như vậy.

“Giờ cậu đang làm việc ở Hàng Châu à?”

“Cậu đang làm công việc gì thế?”

“Oa, tớ cũng muốn đi du lịch, nhưng mà thứ bảy còn phải đi công tác.”

“Hâm mộ ghê, tớ thì đang mệt như chó ấy.”

“Tây Hồ thật là đẹp, còn rỗi rãi để đi xem triển lãm tranh, tui khóc cạn nước mắt luôn rồi.”

Đường Tư Kỳ đang định trả lời mọi người thì bố cô gọi điện tới.

"Tư Kỳ, con đang ở Hàng Châu à?"

"Vâng, hôm qua con định gọi điện kể cho bố nhưng không cẩn thận quên mất." Đường Tư Kỳ chột dạ nói.

Cô còn nghĩ rằng bố cô gọi điện để mắng cô, dù gì thì cô cũng chưa nói tiếng nào mà đã chạy tới Hàng Châu rồi.

Không ngờ bố cô lại nói: "Sao tự dưng con lại đi Hàng Châu chơi thế?"

Giọng nói không có vẻ gì như đang trách mắng, Đường Tư Kỳ thở phào: "Trước đó con vẫn luôn ở công viên giải trí làm việc, giờ việc ở đó đã hoàn thành rồi nên con đi chơi thư giãn một chút, đằng nào thì con cũng chưa tới Hàng Châu bao giờ."

Đường Duệ Thanh có hơi thất vọng: "Xong việc ở công viên giải trí rồi? Ông chủ không giữ con lại à?"

Trước đó ông không phản đối con gái làm nghề tự do là vì nghĩ nó sắp tới công viên giải trí làm việc, biết đâu hợp tác vui vẻ, người ta sẽ giữ con gái ông lại làm việc thì sao.

Đường Tư Kỳ đáp: "Họ có nhà thiết kế riêng, hơn nữa cũng không có nhiều chỗ để con phát huy sở trường nên con không ở lại."

Đường Duệ Thanh thở dài: "Aizzz, thôi vậy, con cứ thoải mái chơi vài ngày, sau đó không được trì hoãn chuyện công việc, vẫn nên nghĩ cách đề nghề nghiệp ổn định hơn mới được."

Ông vẫn luôn cho rằng nghề họa sĩ này không ổn định, nếu thi được vào công chức là tốt nhất, tốt xấu gì cũng có việc làm.

Tiếc là con gái không thích, ông đành quan sát thêm một thời gian, nếu như công việc của con bé vẫn không có tiến triển thì lần sau con gái về ông phải tâm sự cẩn thận.

"Được ạ, con biết rồi." Đường Tư Kỳ đáp.

"À đúng rồi, chùa miếu ở Hàng Châu rất linh."

"Dạ? Chùa miếu? Chùa miếu gì ạ? Chùa Linh Ẩn sao?" Ban nãy lúc ăn cơm, Cơm Cháy có nhắc tới chùa Linh Ẩn, đó là nơi Tề Công xuất gia.

"Không phải chùa Linh Ẩn, tên là… a! Là chùa Pháp Hỉ! Chỗ đấy thật sự rất linh, hoàn cảnh cũng tốt, trước đây bố từng đến đó rồi." Đường Duệ Thanh hoài niệm nói.

"Chùa Pháp Hỉ, vâng vâng, con biết rồi, có thời gian con sẽ đến đó xem."

Hiếm khi nào bố không mắng cô, còn giới thiệu chỗ chơi cho cô nữa, Đường Tư Kỳ thấy thật khó mà tin nổi.

"Được rồi, con chơi đi, ở ngoài phải chú ý an toàn, đừng ăn linh tinh."

"Vâng, con biết rồi."

Tắt máy, Đường Duệ Thanh đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hình như đúng là dạo này con gái hoạt bát hơn trước kia, lúc trước điều ông lo lắng nhất chính là con bé cả ngày ở nhà đóng cửa vẽ tranh, cửa lớn không ra cửa trong không bước, không ra ngoài gặp gỡ người khác, sinh hoạt không có quy luật.

Bây giờ đứa con gái tính cách hướng nội lại chủ động ra ngoài đi chơi, có vẻ như đây là một khởi đầu không tồi.

Ừm, tình huống sau này lại cẩn thận xem xét tiếp vậy.

Cúp điện thoại, Đường Tư Kỳ thở dài một hơi.

Quýt nhìn cô: "Bố mẹ cậu gọi à?"

"Ừ, bố tớ gọi." Đường Tư Kỳ gật đầu.

Quýt cụp mắt: "Lần này tớ ra ngoài, có lẽ bố mẹ tớ rất thất vọng."

"Hả? Sao thế?" Đường Tư Kỳ hiếu kỳ hỏi.

Quýt lắc đầu: "Thôi, đang yên lành không nói chuyện này. Chúng ta về đi, sắp tới giờ tập hợp rồi."

Đường Tư Kỳ: "Được."

Trên đường về, Đường Tư Kỳ suy nghĩ, bố cô nói không sai, dù gì thu nhập hiện tại của cô vẫn chưa ổn định, tiền tiết kiệm cũng không nhiều, chỉ có tầm hơn 20 nghìn tệ, muốn làm nghề tự do thì nhất định phải khắc phục việc thu nhập không ổn định này.

Trước đó cô cũng từng phân tích khuyết điểm của bản thân, không có danh tiếng, cơ sở không vững và quan trọng nhất là chưa tích lũy được nhiều tác phẩm mang phong cách cá nhân.

Dạo này cô đang cải thiện dần hai yếu tố đầu tiên, còn tác phẩm cá nhân vẫn tương đối ít, dân mạng hình như đều khá thích series tranh minh họa của cô, sau này có thời gian thì phải vẽ tiếp mới được.

Lúc đến nhà nghỉ tập thể thì mọi người đang tập hợp ở đại sảnh, có hơn 20 người tham gia chuyến dã ngoại đến núi Phượng Hoàng hôm nay, tất cả đều là người trẻ tuổi, người dẫn đội là chủ nhà nghỉ, nhìn trông cũng rất trẻ, chắc chỉ tầm hơn 30 tuổi.

Anh ấy gọi một chiếc xe du lịch, hơn 20 người đều lên xe.

Đường Tư Kỳ hưng phấn nói: "Không ngờ hoạt động ngày hôm nay còn có cả xe tới đón."

Quýt giới thiệu: "Hôm qua tớ nghe anh chủ bảo xe này là của em trai anh ý, vừa lúc hôm nay rảnh nên anh ấy gọi tới, hơn nữa còn không thu tiền của chúng ta."

Cơm Cháy cũng hưng phấn không thôi: "Ấy, các cậu thấy có giống hoạt động ngoại khóa thời còn đi học không?"

Đường Tư Kỳ nhìn đồ ăn vặt trong tay cô ấy, cười nói: "Cậu cầm thêm cái bình nước nữa thì lại càng giống."

Cơm Cháy: "Hahaha."

Xe chạy qua nội thành Hàng Châu, dừng ở bãi đỗ xe dưới núi Phượng Hoàng.

Trước khi xuống xe, anh chủ lập nhóm chat rồi kéo tất cả mọi người vào nhóm.

"Tôi họ Trương, mọi người cứ gọi tôi là Lão Trương. Buổi leo núi hôm nay mong mọi người theo sát đoàn, không tự ý tách đoàn, nếu trên đường thấy mệt mỏi cần nghỉ ngơi thì có thể bảo tôi bất cứ lúc nào hoặc nhắn trong nhóm. Tôi sẽ sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho mọi người."

"Oa, nghiêm khắc vậy sao?"

"Bây giờ mới giống hoạt động ngoại khóa thật này, đều sợ chúng ta đi lạc."

Sau khi xuống xe, Đường Tư Kỳ nhìn thấy một cái cổng tam quan, bên trên viết bốn chữ lớn: Thư Viện Vạn Tùng (1).

(1) Cổng tam quan của thư viện Vạn Tùng:

undefined

Mọi người đi dọc theo bậc thang lên trên, lão Trương vừa đi vừa giảng giải.

"Thư viện Vạn Tùng bắt đầu xây dựng từ thời Đường, nơi này từng là học phủ cao nhất tỉnh Chiết Giang, nơi đây vô cùng nổi tiếng, bởi vì tương truyền rằng đây cũng chính là nơi Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cùng nhau học tập."

Nói tới đây, tất cả mọi người đều thấy hứng thú.

Có thể không nhiều người biết thư viện Vạn Tùng, nhưng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chính là bi kịch tình yêu triền miên day dứt của Trung Quốc cổ đại.

Bên tai Đường Tư Kỳ lại vang lên tiếng nhạc “Lương Chúc”, xem ra hôm nay tới đây là quyết định chính xác.

Chỉ là…

Tại sao quảng trường phía trước lại ồn ào như vậy?

Đây không phải là danh thắng di tích cổ sao? Sao lại nhiều người thế này?

Lão Trương cười khổ nói: "Quên không nói với mọi người, quảng trường thư viện Vạn Tùng chính là địa điểm xem mắt nổi tiếng nhất Hàng Châu, mỗi cuối tuần ở đây đều sẽ tổ chức hoạt động xem mắt, ai có hứng thú tham gia có thể nói với tôi, cả đoàn sẽ đón cậu lúc quay về, chưa biết chừng lại thành công tìm được người yêu thì sao."

Cái khác còn được, nhưng Đường Tư Kỳ vừa nghe đến hai chữ ‘xem mắt’ đã thấy đau hết cả đầu. Cô lập tức vòng tránh xa, dáng vẻ như chỉ sợ tránh không kịp.

Quýt nhìn cô, nói: "Tớ cũng không thích xem mắt, không phải chỉ là tìm người sống cùng qua ngày sao, chán òm."

Nói xong, cô ấy thấy Cơm Cháy vẫn đang nhìn về hướng quảng trường, bộ dáng vô cùng tò mò, Quýt không nhịn được, hỏi: "Cơm Cháy thì sao? Cậu thấy xem mắt thế nào?"

Cơm Cháy thở dài: "Tớ lại muốn đi xem mắt, đừng nói chứ, tớ từng đi xem mắt rồi đấy."

Quýt bất ngờ: "Cái gì, cậu đi xem mắt à? Đi rồi thấy thế nào?"

Cơm Cháy nhún nhún vai: "Gặp một lần, ăn cùng nhau một bữa cơm, người ta trông như thế nào tớ cũng không nhớ rõ, không thành công."

Quýt vỗ vỗ vai cô ấy, đang định an ủi.

Thì nghe thấy Cơm Cháy nói: "Đều tại hôm đó ăn lẩu… cả bữa tớ chỉ tập trung ăn, không nói chuyện với người ta được mấy câu, cuối cùng người ta cũng không ưng tớ, người giới thiệu kể lại, bảo anh ta chê tớ ăn nhiều quá. Haizzz, gì không biết."

Nói xong, ba cô gái đều không nhịn được, cười to.

Thật ra Đường Tư Kỳ cũng lén lút nhìn thử, người tới nơi này xem mắt đa phần là người đã hơi có tuổi, trước đây cô cũng từng đọc một vài tin tứuc liên quan.

Nói rằng phụ huynh thời đại này đều lo sốt vó, con trai con gái không có thời gian hoặc là không có hứng thú tới xem mắt nên có rất nhiều nhà là do cha mẹ đến quan sát hộ.

Cha mẹ hai bên nói chuyện với nhau xong rồi mới để con cái gặp mặt, như vậy cũng tiết kiệm được thời gian và công sức.

Cũng là cách xem mắt độc đáo của thời đại này.

Hoàn cảnh ở thư viện Vạn Tùng rất tốt, qua khỏi nơi đang diễn ra hoạt động ồn ào thì nơi này cũng rất thích hợp để làm nơi đọc sách, ở đây có các kiến trúc như Ngưỡng Thánh Môn, Minh Đạo Đường, Điện Đại Thành, Chính Nghị Đường,…

Điều làm Đường Tư Kỳ bất ngờ chính là ở đây có thư phòng Lương Chúc, bên trong có tượng của hai người, khắc họa cảnh tượng họ đọc sách bầu bạn cùng nhau (2).

(2) Tượng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài:

undefined

Đi lên trên qua thư viện Vạn Tùng chính là phạm vi núi Phượng Hoàng.

Điểm nghỉ ngơi đầu tiên mà Lão Trương sắp xếp chính là khu nghỉ ở bãi đá gần thư viện Vạn Tùng, đứng ở nơi này có thể quan sát toàn bộ Tây Hồ.

Vì nguyên nhân thể trọng, bình thường Cơm Cháy cũng ít rèn luyện, lúc vừa đi tới Điện Đại Thành cô ấy đã nói mình không đi nổi nữa, lúc này lại càng mệt đến thở dốc.

"Aizzz, hôm nay chúng ta đi thật là nhiều, tại sao tớ cảm giác tớ lại đói rồi…"

Quýt không nhịn được nói: "Cậu tỉnh lại đi, trưa nay chúng ta đã ăn rất nhiều, cậu không đói bụng, đây là ảo giác."

Cơm Cháy: "À…"

Một lát sau, đến Đường Tư Kỳ cũng nghe thấy tiếng bụng Cơm Cháy kêu “ọc ọc”.

Cơm Cháy sụp đổ: "Không phải ảo giác, tớ đói thật mà."

Quýt cạn lời: "Thôi, cậu ăn đi, không phải trong túi cậu có đồ ăn ngon à?"

Cơm Cháy mở balo, nhắm mắt bốc bừa: "Aizz, tớ quá đỉnh, vừa nghĩ đến bánh quai chèo Cổ Lâu đã lấy trúng nó rồi."

Quýt trợn mắt: "Đấy là tớ mua."

"Ai dô, nào, cùng nhau ăn nào." Cơm Cháy làm dáng vẻ nhiệt tình mời chào.

Vậy nên ba người ngồi cùng nhau, vừa ăn bánh quai chèo vừa ngắm cảnh đẹp Tây Hồ.

Nghỉ ngơi xong, bọn họ tiếp tục leo núi Phượng Hoàng. Ra khỏi thư viện Vạn Tùng rồi Đường Tư Kỳ mới nhớ ra rằng cô đã quên check in.

Aizzz, thôi vậy, lúc sau gặp được cảnh sắc khác thì nhất định phải nhớ check in.

Đến điểm nghỉ ngơi thứ hai, Đường Tư Kỳ lấy điện thoại ra, mở bản đồ ra theo thói quen, muốn nhìn thử xem có viên kim cương nào có nhắc nhở hay không.

Không ngờ cô lại tìm thấy một nhắc nhở mới.

Nhắc nhở là một bức hình, bên trên vẽ một ngọn núi, một bức tường thành nguy nga đồ sộ được xây dọc theo núi, điều khiến người khác thán phục chính là bên trong vậy mà có vô số cung điện. Mà điều làm Đường Tư Kỳ thấy khó tin nhất chính là trên bức tranh có ba chữ nhỏ: Núi Phượng Hoàng.