Đường Tư Kỳ đột nhiên đề nghị như vậy làm nam sinh thấy rất ngại ngùng: "Các cậu đang diễn mà, tớ chỉ tham mưu một tí thôi."

Cơm Cháy lập tức nói: "Tớ thấy cậu là ứng cử viên đứng đầu cho vai Bạch nương tử! Tiểu Kỳ không tự tin diễn được!"

Cuối cùng nam sinh cũng đồng ý: "Cũng được, tớ diễn không hay đâu, nhưng mà tớ có thể thử một lần."

Nói xong, Cơm Cháy chột dạ nhìn Đường Tư Kỳ: "Cậu nói xem… tớ có nên nói một tiếng với Quýt không?"

Đường Tư Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Đúng là phải nói, đột nhiên đổi nương tử, nếu Hứa Tiên không biết thì kiểu gì cũng sượng."

Các cô bèn nhắn chuyện này trong nhóm cho Quýt biết.

Quýt im lặng một lát, trả lời: “Cơm Cháy, hay cậu diễn Hứa Tiên đi.”

Cơm Cháy: “Thế cậu diễn cái gì?”

Quýt: “Lần sau tớ lại lên, tớ phải bình tĩnh chút đã. Tớ giúp các cậu quay video.”

Cơm Cháy nhìn về phía Đường Tư Kỳ: "Tiểu Kỳ thì sao?"

Đường Tư Kỳ nhìn nam ainh, rồi lại nhìn Cơm Cháy: "Vậy tớ diễn cây gậy đánh uyên ương Tiểu Thanh là được."

Bọn họ chính thức bắt đầu quay, không biết tại sao, nhưng nhìn nam sinh diễn Bạch nương tử và Cơm Cháy diễn Hứa Tiên ôm nhau trên Đoạn Kiều, Đường Tư Kỳ bỗng thấy rất nhập tâm, cô cầm cành cây bước lên, không phải là gậy đánh uyên ương sao, cô diễn được.

"Hứa Tiên, ngươi thật là to gan, ngươi đến rất đúng lúc, hôm nay ta phải lấy mạng của ngươi."

Đường Tư Kỳ nói câu này cực kỳ thông thuận, nhưng ngay giây tiếp theo, "Bạch nương tử" ngăn ở phía trước cô, vẻ mặt như sắp khóc, Đường Tư Kỳ lập tức không nhịn nổi, suýt chút nữa đã ôm bụng cười.

Sau khi diễn xong, Quýt không nhịn được khen: "Các cậu đều rất nhập vai, diễn tốt vô cùng!"

Cơm Cháy nhanh chóng tới xem video chiếu lại, cười ha ha: "Ấy, tớ có thiên phú lắm đấy!"

Quýt nhìn cô: "Tớ thấy Bạch nương tử diễn tốt nhất."

Bạn nam còn lại để điện thoại xuống, cũng nói: "Thật ra tớ cũng thấy ban nãy Hứa Tiên thiếu một ít chi tiết nhỏ, ví dụ như lúc chạy phải trông ngốc ngốc tí, chạy nhanh hơn tí nữa, để tớ làm mẫu cho cậu. Phải diễn như thế này này."

Bạn nam vừa chạy, vừa diễn cảnh như suýt vấp ngã, cực kỳ giống lúc Hứa Tiên bản của Diệp Đồng chạy lên Đoạn Kiều.

Ba cô gái nhìn mà há hốc mồm.

Tìm hai bạn nam đến rót tương (1), cứ tưởng là đồng thau, kết quả người ta là vương giả.

(1) Rót tương: Ý chỉ vai trò không quan trọng

"Được rồi, cuối cùng cũng quay xong." Quýt thở phào.

Du khách vây xem càng lúc càng đông, cô đã bắt đầu hối hận vì tới nơi này làm chuyện ngốc nghếch như vậy.

Đường Tư Kỳ thấy xấu hổ, ai, ban nãy cô đã làm cái gì thế…

Hai bạn nam hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, trước khi rời đi còn chưa đã thèm, nói: "Năm đó “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” quay ở Hàng Châu ít quá, nếu không đã có thể diễn thêm nữa rồi."

Không biết hệ thống có tính đạt cho cô không nhỉ?

Đường Tư Kỳ lấy điện thoại ra check in:

[Chúc mừng ký chủ check in "Diễn cảnh nhân vật chính gặp lại ở Đoạn Kiều, tình cảm dạt dào", đạt cấp A, khen thưởng 24 giờ thời gian sống, 300 đồng vàng, khen thưởng thêm cho nhiệm vụ check in theo chủ đề: 200 đồng vàng, tổng: 13557 đồng vàng, thời gian sống còn lại: 472 giờ.]

Oa, lại hoàn thành thêm một cái nữa rồi.

Tuy quá trình rất không dễ dàng, nhưng thấy hệ thống công nhận, Đường Tư Kỳ vẫn cảm thấy rất thành công.

Dù gì thì hiệu quả thực tế quá cay mắt, hệ thống không trừ đồng vàng đã quá tốt, vậy mà nó còn cho cô cấp A, hahaha.

Tối hôm đó, ba người họ vốn định ra ngoài liên hoan lần cuối, nhưng lão Trương nói nhà nghỉ có du khách nước ngoài, vậy nên muốn tổ chức hoạt động tuyên truyền văn hóa Trung Quốc: gói sủi cảo. Vậy nên bữa liên hoan cuối của họ là cùng mọi người ở nhà nghỉ ăn sủi cảo.

Đương nhiên, lý do thật sự cũng không phải vì tuyên truyền văn hóa Trung Quốc, lão Trương thích ăn sủi cảo, mấy ngày không ăn sủi cảo sẽ thấy khó chịu trong người, vậy nên mới tìm lý do, mượn cơ hội này để mọi người cùng lão Trương ăn sủi cảo.

Chỉ cần bỏ rất ít phí nguyên liệu là có một bữa sủi cảo phong phú, hầu hết mọi người ở nhà nghỉ đều tham gia.

Đường Tư Kỳ ngồi cùng Quýt và Cơm Cháy, trong không khí náo nhiệt, cô nghĩ tới vé xe về Thượng Hải ngày hôm sau, trong lòng vẫn thấy hơi tiếc nuối.

Đây là chuyến du lịch chân chính đầu tiên của cô, có thể gặp được Cơm Cháy, Quýt, lão Trương, còn có rất nhiều bạn trong nhà nghỉ nữa.

Lúc mới đến đây, cô chỉ nghĩ về chuyện check in, kiếm đồng vàng, kiếm thời gian sống, nhưng bây giờ cô lại có cảm giác không nỡ.

Đường Tư Kỳ thở dài: "Aizzz, thời gian trôi quá nhanh, bọn mình quen nhau mới mấy ngày, nhưng tớ lại thấy như chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi vậy, nhưng mà… lại sắp phải tạm biệt nhau. Sau này có gặp lại nhau được hay không cũng không biết nữa."

Quýt vỗ vỗ vai cô: "Thật ra công việc của cậu rất tự do, sau này có cơ hội đi đến nhiều nơi, đi nhiều thì cũng sẽ quen thêm được nhiều bạn mới. Hơn nữa, thế giới cũng không lớn đến vậy, chưa biết chừng hôm nào đó chúng ta lại tình cờ gặp nhau trên đường thì sao."

Cơm Cháy cũng thấy thương cảm: "Hơn nữa chúng ta cũng có Wechat của nhau, sau này muốn gặp nhau thì có thể hẹn nhau cùng đi chơi mà."

Lời này nói rất có lý, Đường Tư Kỳ cũng cười nói: "Đúng đấy, nếu sau này muốn gặp nhau, chúng ta lại vào nhóm hẹn địa điểm cùng nhau đi chơi."

Cơm Cháy: "Nào, chúng ta cùng nhau cạn bát sủi cảo này."

"Cạn!"

Lúc ăn sủi cảo, Cơm Cháy còn uống một ít rượu, uống rượu xong thì hơi say say nên nằm úp sấp trên bàn, Đường Tư Kỳ còn tưởng Cơm Cháy không thoải mái nên vội vàng hỏi thăm.

Cơm Cháy nằm im một lúc rồi mới nói: "Tớ tốt nghiệp năm ngoái, từng đăng ký thi nghiên cứu sinh nhưng không thi đỗ. Sau đó tớ ứng tuyển vào mấy công ty nhưng vẫn không được. Tớ thấy bản thân tớ như là một đứa vô tích sự vậy, thật ra gia đình tớ rất tốt, lúc tớ còn học đại học, bố mẹ tớ cho tớ không ít tiền tiêu vặt, tích lại cũng được mấy chục nghìn tệ, ra ngoài chơi mấy tháng… tớ chẳng còn chỗ nào để đi nữa, cũng… sắp hết tiền rồi."

Đường Tư Kỳ không ngờ người nhìn qua chẳng có bất kỳ ưu phiền nào như Cơm Cháy hóa ra cũng chất chứa rất nhiều tâm sự.

"Không có chỗ để đi, cũng không có tiền. Cơm Cháy, tớ nghĩ cậu có thể về nhà." Đường Tư Kỳ chân thành đề nghị.

"Về nhà?" Cơm Cháy mê man.

Quýt cũng nói: "Cơm Cháy, cậu cũng nói cậu đã đi không ít nơi, chơi vậy cũng đủ rồi, tớ quay về có lẽ vẫn sẽ tiếp tục ôn thi tư pháp, lần này ra ngoài, tớ nhận ra tớ chỉ ghét cảm giác bị ép buộc mà thôi chứ tớ không hề ghét việc trở thành một luật sư, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, tớ cũng đồng ý với Tiểu Kỳ, cậu về nhà đi."

Cơm Cháy lắc đầu theo bản năng, về nhà, cũng có nghĩa cô phải ép bản thân đối mặt với tất cả những gì mình từng trốn tránh.

Cô thất bại trong việc học, thất bại trong chuyện tìm việc làm, thậm chí… thất bại cả trong chuyện tình cảm.

"Hoặc là…" Đường Tư Kỳ nghĩ tới một con đường khác: "Nếu cậu tạm thời không muốn về nhà, vậy cậu cứ ở lại Hàng Châu, tìm một công việc cậu có thể làm, cho dù sẽ khổ cực hơn, nhưng sẽ không còn suy nghĩ bản thân không có tác dụng gì nữa. Đợi đến lúc sẵn sàng thì lại về nhà, cậu thấy sao?"

Cơm Cháy ngồi bật dậy, ở lại, tìm việc?

Cô đúng là chưa từng cân nhắc tới khả năng này.

"Đề nghị này của cậu được đó!"

Nhưng Cơm Cháy lại lập tức tự nghi ngờ bản thân: "Nhưng tớ không biết tớ có thể làm gì."

"Vậy thì cái gì cũng cứ thử xem, tuổi trẻ mà, thử làm các công việc khác nhau cũng không tệ phải không?"

Một câu nói của Đường Tư Kỳ làm Cơm Cháy ngồi ở đại sảnh suy nghĩ rất lâu, sau đó cô bắt đầu tải các loại app tìm việc làm, tìm tin tuyển dụng, mãi đến tận khi Đường Tư Kỳ và Quýt rửa mặt đi ngủ vẫn chưa quay lại.

Sáng hôm sau, lúc Đường Tư Kỳ ngủ dậy, Cơm Cháy đã không còn ở trong phòng.

Cô ăn sáng về vẫn không thấy Cơm Cháy.

Cô và Quýt đều không muốn cứ rời đi như vậy, hai người thu dọn hành lý, đợi đến buổi trưa trả phòng xong xuôi mới thấy Cơm Cháy trở về.

"Tiểu Kỳ, Quýt! Tớ nói cho các cậu biết một tin tốt! Tớ được nhận vào làm phục vụ quán lẩu rồi! Tiền lương 1 tháng 4000 tệ! Còn bao ăn nữa! Tớ có thể tự nuôi sống mình!"

Đường Tư Kỳ vui lây: "Phục vụ quán lẩu, sinh viên đại học như cậu tất nhiên sẽ được tuyển rồi, xem cậu vui chưa kìa."

Quýt lại khẽ cau mày: "Cậu làm phục vụ ở quán lẩu có phải phí tài năng lắm không?"

Cơm Cháy ôm hai người: "Các cậu không biết đâu… lúc trước tớ rơi vào một cái vòng lẩn quẩn, tớ thấy tớ là đứa vô tích sự, mặt không xinh, dáng không đẹp, học hành cũng không giỏi, tớ sợ tớ về nhà rồi sẽ thành gánh nặng của bố mẹ. Làm phục vụ ở quán lẩu cũng rất tốt, đấy là cửa hàng mà tớ yêu thích, chưa biết chừng tớ còn lấy được voucher ấy, lúc đấy tớ sẽ gửi qua cho các cậu!"

Quýt nhìn Cơm Cháy, thấy cô thật sự vui vẻ thì bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chỉ cần là chuyện cậu yêu thích là được, tớ chúc phúc cho cậu, chỉ là ngành ăn uống rất khó khăn. Chủ và nhân viên đều rất mệt, cậu phải chuẩn bị tâm lý trước."

Cơm Cháy đáp: "Không sao, tớ kiếm tiền nuôi sống bản thân tớ đã, nếu như tương lai không muốn làm nữa thì tớ cũng có can đảm đi làm công việc khác."

Đường Tư Kỳ cười haha nói: "Được! Bọn tớ đều mừng cho cậu."

Cơm Cháy giúp Đường Tư Kỳ xách hành lý: "Đi thôi, tớ đưa hai cậu ra ga tàu."

Ba người đi tới ga tàu, Đường Tư Kỳ ngồi tàu cao tốc về Thượng Hải, Quýt thì mua khoang giường nằm về Quảng Tây.

"Tiểu Kỳ, lần này đến Hàng Châu tớ rất vui vì đã quen cậu và Quýt, hi vọng sau này cậu sẽ thành họa sĩ nổi tiếng! Cố lên!"

"Đúng đấy, về nhà rồi tớ vẫn sẽ lên mạng xem bài đăng mới của cậu, Tiểu Kỳ cố lên!"

Đường Tư Kỳ nói tạm biệt với họ: "Hi vọng hai cậu đều thuận lợi suôn sẻ, sau này phải thường xuyên tán gẫu với nhau trong nhóm chat đấy!"

Cứ như vậy, Đường Tư Kỳ bước lên chuyến tàu cao tốc về Thượng Hải.

Dọc theo đường đi, cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài du lịch, cũng là lần đầu tiên ở trong nhà nghỉ tập thể, có thể quen được hai người bạn tốt như vậy, cô thật sự cảm thấy chuyến đi này tràn đầy thu hoạch.

Từ nay về sau, Hàng Châu đối với cô mà nói có một ý nghĩa rất đặc biệt.

Lúc này, điện thoại có thông báo mới.

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành hành trình check in Hàng Châu, bởi vì hài lòng với biểu hiện của cô, sau khi kiểm tra đánh giá năng lực hiện tại, ký chủ đã thăng cấp đến lv5. Cửa hàng hệ thống đã mở khóa những sản phẩm lv5 cho ký chủ.]

[Họ tên ký chủ: Đường Tư Kỳ

Tuổi: 25 tuổi

Nhóm máu: O

Cung hoàng đạo: Thiên Bình

Thành phố hiện tại: Hàng Châu

Trạng thái: Cực kỳ tốt

Kỹ năng sinh tồn: Khá kém

Năng lực xã giao: Khá kém

Kỹ năng hội họa: Trung bình

Số đồng vàng: 13.557

Số kim cương: 2

Đẳng cấp: Tiểu trong suốt mới lên đường.]

Ha ha ha ha, lại thăng cấp!

Lại từ trạch nữ kém cỏi thăng đến gà mờ rồi thăng đến tiểu trong suốt.

Không tồi không tồi, hình như hệ thống cũng có hơi công nhận cô rồi.

Đúng rồi, sau khi thăng cấp có thể mua sản phẩm gì mới nhỉ?

Đường Tư Kỳ mở cửa hàng đồng vàng, quả nhiên có thấy mục sản phẩm lv5.

Sau khi mở ra, cô phát hiện bên trong chỉ có một sản phẩm duy nhất, giá là 50.000 đồng vàng!

Được lắm!

Thứ gì mà đắt như vậy?

Đường Tư Kỳ mở chú thích của sản phẩm: [Có thể dùng 50.000 đồng vàng để hủy cơ chế tính thời gian sống.]