Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, Đường Tư Kỳ bắt đầu lên đường du lịch.

Có kinh nghiệm lần trước, Đường Tư Kỳ phát hiện bây giờ cô đã sắp xếp hành lý rất thành thạo.

Cô lấy sổ tay ra, viết danh sách những đồ cần mang theo, đóng gói xong thì đánh dấu vào đó, như vậy sẽ không để quên đồ.

Lúc xếp quần áo, trước đây cô đều gấp lại bỏ vào vali, nhưng ở nhà nghỉ cùng Quýt và Cơm Cháy mấy ngày, cô phát hiện bọn họ đều quấn quần áo lại rồi mới để vào.

Lần này cô cũng làm như vậy, cô phát hiện ra làm thế này sẽ tiết kiệm được nhiều không gian hơn.

Ngoài ra còn có vali lần trước mới đổi, tuy chỉ có 26 inch nhưng không gian không hề nhỏ, bánh xe cũng trơn, vậy nên lần này cô thấy ung dung hơn lần trước không ít.

Sau khi tới ga tàu cao tốc, Đường Tư Kỳ ung dung bước qua kiểm tra an ninh, đi tới cửa soát vé, hoàn toàn không hoảng loạn như lần ngồi tàu cao tốc về nhà lần trước.

Lên tàu, Đường Tư Kỳ giờ mới lấy điện thoại ra tìm khách sạn.

Sau khi nghiên cứu, cô phát hiện có 1/3 du khách tới Nam Kinh chọn ở quanh sông Tần Hoài và miếu Phu Tử, bởi vì đây là khu vực phồn hoa nhất Nam Kinh, theo như giới thiệu, nơi đây cũng có rất nhiều đồ ăn ngon nổi tiếng của Nam Kinh.

Rất tốt, ở đây đi!

Cô lấy sổ tay ra, bắt đầu lên kế hoạch cho những địa điểm muốn đi ở Nam Kinh.

Đầu tiên, quan trọng nhất là phải lấy được kim cương!

Chỉ có cố hết sức lấy được càng nhiều kim cương mới có thể mua nhiều chương trình học.

Sau đó chính là nhiệm vụ du lịch cố đô, trạm Nam Kinh.

Chỉ tiếc là vì chưa tới Nam Kinh nên cả bản đồ hệ thống và bản đồ da dê của nhiệm vụ đều chưa được cập nhật.

Cuối cùng chính là nhiệm vụ check in “Tân Bạch nương tử truyền kỳ” mà cô đã hoàn thành xong 2 lần.

Bộ phim này có cảnh quay ở Kê Minh Tự và Chiêm Viên ở Nam Kinh, chỉ là phải đi đâu tìm người diễn cùng là chuyện Đường Tư Kỳ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra.

Aizzz, những lúc thế này lại thấy nhớ Cơm Cháy và Quýt ghê.

Cô nhắn tin vào nhóm.

Tiểu Kỳ: “Tớ đang trên đường đi Nam Kinh, sẽ ở Nam Kinh chơi mấy ngày.”

Quýt: “Oa, hâm mộ hâm mộ, cho các cậu nhìn sách tham khảo của tớ này [Ảnh]”

Đường Tư Kỳ nhìn ảnh, trời ạ, Quýt ngồi chồm hổm trên đất, bên cạnh chồng sách chất lên thành đống, con cao hơn cả Quýt lúc đang ngồi.

Tiểu Kỳ: “Sợ hãi.jpg, từ lúc thi đại học xong tớ chưa từng phải làm nhiều đề như vậy.”

Quýt: “Ra ngoài chơi vui vẻ, đăng nhiều bài lên vòng bạn bè nữa, để tớ nhìn rồi kiếm động lực phấn đấu.”

Tiểu Kỳ: “Được.”

Hai người nói chuyện một lúc, tiếc là không thấy Cơm Cháy online, có lẽ giờ còn đang bận làm việc.

Ngồi tàu cao tốc từ Thượng Hải đến Nam chỉ mất nửa tiếng, chờ Đường Tư Kỳ lên kế hoạch, đặt nhà nghỉ xong, lại chơi thêm được 2 ván game là đã sắp đến nơi.

"Người đẹp này, cậu cũng thích chơi vương giả vinh diệu à?" Cô gái ngồi cạnh Đường Tư Kỳ không nhịn được hỏi.

Đường Tư Kỳ nhìn cô ấy, gật đầu: "Tớ biết chút chút."

"Tớ thấy thao tác của cậu rất thông thạo, đến cấp gì rồi thế? Cậu có xem KPL không?"

"Có."

Đường Tư Kỳ bình thường không thích nói tới cấp bậc, dù gì dạo này cô cũng ít chơi, ngượng tay, nhỡ đâu đối phương đột nhiên muốn PK, với kết nối mạng không mấy ổn định trên tàu này thì chưa chắc cô đã thắng.

Không ngờ đối phương hưng phấn nói: "Ôi chao, tớ cũng thích xem KPL, tớ thích nhất là Nam Kinh HERO! Tớ đến Nam Kinh chính là để xem chung kết KPL!"

"Trận chung kết? Cậu mua được vé à?" Đường Tư Kỳ vốn không thích nói chuyện với người lạ, nhưng vì đề tài này mà đột nhiên thấy hứng thú.

"Ừ, khó khăn lắm mới giật được đấy! Bình thường tốc độ tay của tớ cực phế, cướp cái gì cũng không được, không ngờ lần này nhân phẩm bùng nổ, cướp được vé vào xem chung kết! Chỉ là còn chưa biết hai đội nào vào chung kết nữa, nhưng mà không sao, đội nào vào thì cũng là chung kết cả!"

Vừa nhắc tới chủ đề mình thích, cô gái bên cạnh liền thao thao bất tuyệt.

Đường Tư Kỳ hâm mộ, cô từng nghĩ tới việc giành vé vòng play off ở Thượng Hải, tiếc là vé cô muốn mua hầu như đều hết sạch ngay giây đầu tiên.

"Aizzz… nhân phẩm của tớ không đủ, vé vào xem đội tớ thích quá khó giành, vậy nên từ trước tới nay tớ chưa từng mơ tới chuyện đến xem trực tiếp. Mà còn một thời gian nữa mới đến chung kết, cậu đến Nam Kinh sớm vậy?"

Cô gái nói: "Thời gian này ở Nam Kinh có không ít hoạt động liên quan đến thể thao điện tử, tớ phải tham gia xem sao, cậu có muốn đi không?"

Trong đầu Đường Tư Kỳ chỉ toàn suy nghĩ về check in và kim cương, cô cười nói: "Tớ còn bận việc khác, có thời gian thì tính sau."

Tàu cao tốc tiến vào ga Nam Kinh, ngay sau khi điện thoại nhận được tin nhắn chào mừng tới Nam Kinh, Đường Tư Kỳ phát hiện bản đồ da dê và bản đồ hệ thống đều đã cập nhật, vị trí Nam Kinh đã sáng lên.

Nhưng kỳ lạ là, tuy khu vực Nam Kinh trên bản đồ xuất hiện không ít kim cương, nhưng một đến một nhắc nhở cũng không có!

Đường Tư Kỳ chỉ đành mở bản đồ da dê ra kiểm tra nhiệm vụ check in chủ đề cố đô.

[Chúc mừng ký chủ đã mở ra trạm thứ hai trong nhiệm vụ check in "Hành trình lục đại cố đô": Nam Kinh. Nam Kinh từng là kinh đô của Đông Ngô, Đông Tấn, Tống, Tề, Lương, Trần thời Nam Bắc triều, Nam Đường, thời nhà Minh, sau đó còn là kinh đô triều Thanh thời kì Thái Bình Thiên Quốc, sau cách mạng Tân Hợi, Nam Kinh trở thành thủ đô của Trung Hoa Dân quốc.]

Xem tới đây, Đường Tư Kỳ còn tưởng rằng hệ thống sẽ để cô check in những di tích liên quan, không ngờ hệ thống lại phát thông báo tiếp theo.

[Ở trạm Nam Kinh, ký chủ cần check in n địa điểm có liên quan đến hoàng đế khai quốc thời Minh - Chu Nguyên Chương, n là số chưa biết.]

[Chú ý: Tất cả kim cương ở Nam Kinh đều có liên quan tới nhiệm vụ này.]

Đường Tư Kỳ:???

Lúc đọc nhiệm vụ, Đường Tư Kỳ quả thực thấy vô cùng bối rối.

Hệ thống lại có thể cho ra nhiệm vụ không đáng tin như vậy, để cô check in địa điểm liên quan tới hoàng đế, nhưng không nói cho cô biết phải check in mấy lần mới hoàn thành nhiệm vụ?

n có thể là 1, cũng có thể là 100 lần.

Số lượng không rõ ràng như vậy, làm sao biết còn mấy lần check in mới hoàn thành nhiệm vụ chứ?

Nếu như là lúc trước gặp phải tình huống này, Đường Tư Kỳ chắc chắn sẽ lập tức nghĩ rằng cô không làm được, nhưng bây giờ trong đầu cô có một tiếng nói khác, chỉ là check in hết những địa điểm liên quan đến Chu Nguyên Chương ở Nam Kinh mà thôi, cô không tin mình không làm được.

Nhưng mà đổi góc độ khác mà nghĩ thì, lần này đến Nam Kinh quan trọng nhất không phải là kim cương sao, bây giờ đã biết tất cả kim cương đều có liên quan với Chu Nguyên Chương, vậy thì cứ cố hết sức tìm càng nhiều di tích cổ có quan hệ với Hoàng đế này là được.

Còn về nhiệm vụ check in chủ đề cố đô, Đường Tư Kỳ suy nghĩ một chút, chỉ có thể cố hết sức thôi.

Từ ga Nam Kinh có thể ngồi tàu điện ngầm số 3 đi thẳng tới đến miếu Phu Tử.

Có kinh nghiệm ở Hàng Châu, lần này Đường Tư Kỳ vẫn chọn ở nhà nghỉ tập thể.

Nhà nghỉ tập thể này cách trạm tàu điện ngầm miếu Phu Tử rất gần, rất thuận tiện cho du khách bắt tàu điện ngầm, hơn nữa tên của mỗi phòng cũng rất hay ho.

Ứng Thiên Phủ, huyện Giang Ninh, Thượng Nguyên, Hoài Đức, Kinh Sư, Thạch Đầu Thành...

Vừa nhìn tên đã có cảm giác như vừa xuyên không tới cổ đại.

Tiếc là phòng 4 người và 6 người cho nữ đều đã đầy, chỉ còn phòng 9 người!

Bởi vì giá rẻ, đánh giá cũng khá cao, mấu chốt nhất chính là, tuy rằng 9 người rất nhiều nhưng mỗi giường đều có rèm riêng, nếu như không muốn nói chuyện với người khác thì kéo rèm vào là có thể tận hưởng không gian riêng.

Vậy nên dù Đường Tư Kỳ không mấy thích phòng 9 người nhưng vẫn quyết định ở lại chỗ này.

Sau khi đặt phòng, Đường Tư Kỳ mới nhận ra, người sợ xã hội như cô vậy mà lại không sợ phòng nhiều người như vậy.

Nghĩ tới đây, Đường Tư Kỳ thoáng cong cong môi, cảm giác này hình như cũng không tệ.

Sau khi làm thủ tục, Đường Tư Kỳ đi tới phòng.

Bố trí trong phòng không giống nhà nghỉ ở Hàng Châu, ở đây là giường ba tầng: Tầng trên, tầng giữa và tầng dưới!

Giường của cô là giường trên.

Hình như đã có mấy người vào ở, chỉ là lúc này trong phòng không có ai.

Đường Tư Kỳ cất hành lý xong thì leo lên giường trải nghiệm một lúc, vì trần phòng cao nên không gian của giường cũng rộng, không hề bí bách như tưởng tượng, cũng giống như nhà nghỉ lần trước, nơi này cũng sạch sẽ, bên cạnh giường có ổ cắm điện.

Cũng không tệ lắm, Đường Tư Kỳ âm thầm đánh giá.

Thu dọn mọi thứ xong, Đường Tư Kỳ liền đeo túi xách ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, Đường Tư Kỳ ở đại sảnh nhà nghỉ nghiên cứu một lúc, trong không ít ghi chép du lịch Nam Kinh, mọi người đều đề cử nên đến viện bảo tàng, điều này làm Đường Tư Kỳ có suy nghĩ mới.

Nhiệm vụ lần này không giống khi trước, lần này cô cần phải tìm di tích liên quan đến hoàng đế ở Nam Kinh, đến viện bảo tàng đúng là cách nhanh gọn nhất.

Tuy viện bảo tàng không phải di tích, nhưng có văn vật được khai quật ở thành phố này, chưa biết chừng có thể tìm được không ít vật có liên quan tới Chu Nguyên Chương.

Chỉ là…

Lúc Đường Tư Kỳ bắt đầu lên mạng tra viện bảo tàng tỉnh Giang Tô mới kinh ngạc phát hiện, hóa ra ở Nam Kinh chỉ có một viện bảo tàng là Bảo tàng Nam Kinh chứ không hề có viện bảo tàng tỉnh Giang Tô.

Điều làm cô càng bất ngờ hơn là Bảo tàng Nam Kinh vậy mà lại là một trong ba viện bảo tàng lớn nhất Trung Quốc, hơn nữa còn là bảo tàng đầu tiên được xây dựng ở Trung Quốc!

Tiền thân của nó là Viện bảo tàng Quốc lập Trung ương thời kì Dân quốc, bây giờ số hiện vật trong bảo tàng chỉ đứng sau Bảo tàng Cố Cung Bắc Kinh.

Oa, lợi hại ghê!

Đường Tư Kỳ đặt lịch theo hướng dẫn trên mạng, may mà ngày hôm này vẫn còn vài suất chưa có người đặt, Đường Tư Kỳ nhanh chóng đặt hẹn rồi ngồi tàu điện ngầm tới đó.

Đường Tư Kỳ ra khỏi ga tàu điện ngầm, đi tới phạm vi bảo tàng Nam Kinh, cô lập tức bị chấn động bởi kiến trúc phảng cổ hùng vĩ trước mắt, bảo tàng được xây theo kiến trúc Trung Quốc truyền thống, tạo hình cổ điển, khí thế to lớn, cô vừa xếp hàng vừa tra cứu, hóa ra đây là kiến trúc thời nhà Liêu, có phong cách thời Đường nhưng lại không phải là kiến trúc triều Đường.

Đường Tư Kỳ không hiểu biết về kiến trúc cổ, nếu để cô đánh giá bằng hai chữ thì sẽ là: Đẹp đẽ.

Nhiều hơn vài chữ: Trâu bò lợi hại 666.

Bước lên bậc thang, Đường Tư Kỳ tiến vào bảo tàng Nam Kinh, sau đó… cô bị chấn động.

Trước nay cô chưa từng tham quan viện bảo tàng, ấn tượng với viện bảo tàng của cô vẫn còn dừng lại ở thế kỉ trước, chính là kiểu thiết bị cổ xưa, tủ kính thủy tinh kiểu cũ và những dòng giới thiệu khô khan khó hiểu.

Vậy mà sau khi bước vào, toàn bộ ấn tượng cũ của cô sụp đổ.

Khu vực trưng bày được thiết kế tỉ mỉ, hướng dẫn tham quan rõ ràng, hệ thống thuyết minh hiện đại, còn có rất nhiều đồ trưng bày khiến người ta xem không xuể.

Đây là viện bảo tàng ư, rõ ràng là địa điểm tham quan 5 sao cấp A được không?