Đi tới hồ Huyền Vũ, du khách tới đây bắt đầu tăng, Đường Tư Kỳ vốn không có hứng thú đi dạo công viên, hơn nữa ban nãy trên tường thành cô đã thấy hơn nửa phong cảnh hồ Huyền Vũ nên định lập tức trở về.

Nhưng lúc lướt vòng bạn bè lại thấy Tiểu Vân mặc Hán phục chụp rất nhiều ảnh bên hồ Huyền Vũ, nhìn trông khá đẹp.

Dù gì giờ cô cũng không đói bụng, Đường Tư Kỳ bèn quyết định ở lại đây đi dạo.

Cô bước dọc theo lối đi đến Hoàn Châu (1), không ngờ thời điểm này đúng là mùa hoa sen, trong hồ là đủ loại hoa sen, tuy chưa phải lúc hoa nở rực rỡ nhất, nhưng nhũng bông hoa còn đang e ấp kia lại càng khiến người khác yêu thích.

(1) Hoàn Châu là một trong 5 đảo nhỏ giữa hồ Huyền Vũ (bao gồm Hoàn Châu, Anh Châu, Lăng Châu, Lương Châu và Thúy Châu).

Du khách đến bên hồ rất nhiều, có không ít các cô các bác trung niên đang vung khăn lụa trong tay để chụp ảnh tập thể.

Còn có vài bác đứng trước ao sen tạo đủ tư thế chụp ảnh kỳ lạ, Đường Tư Kỳ nhìn mà phải hô to 666.

Một vài du khách khác thì cầm điện thoại quay Douyin, livestream, nói chung là kiểu gì cũng có.

Đường Tư Kỳ vậy mới biết, hóa ra các bác trung niên cũng rất thích chơi Douyin, hơn nữa vừa quay chụp xong là sẽ đăng lên Douyin ngay… Cô vốn còn cho rằng mấy người lớn tuổi còn đang dừng ở giai đoạn share các bài viết canh gà cho tâm hồn và cảnh báo lừa đảo chứ.

Là do cô vô tri.

Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bố mình.

Tiểu Kỳ: “Tài khoản Douyin của bố là gì thế?”

Đường Duệ Thanh đang tản bộ ở ngoài, ông vừa đọc được tin nhắn này thì run cả tay.

Lão Đường: “Con hỏi cái này làm gì?”

Tiểu Kỳ: “Không thể nào, bố cũng chơi Douyin hả?”

Lão Đường: “Bố rất ít khi chơi, chỉ vào like cho mẹ con, thi thoảng quay video chăm hoa thôi.”

Tiểu Kỳ: “Sợ hãi.jpg, mẹ con cũng dùng Douyin?”

Lão Đường: “Chẳng thế thì sao, đoàn du lịch lúc trước còn thuê hẳn thợ quay phim để giúp bọn họ quay video trên đường đấy.”

Đường Tư Kỳ: "…"

Đề tài này… không biết nên nói tiếp kiểu gì nữa luôn.

Lão Đường: “Dạo này con đang đi chơi ở đâu đấy?”

Tiểu Kỳ: “Nam Kinh ạ.”

Đường Duệ Thanh xem vòng bạn bè của con gái, biết cô đang ở Nam Kinh, chỉ là ông để ý chuyện con gái không chủ động báo cho ông biết, ông chỉ có thể lướt vòng bạn bè và Dianping mới biết hành tung của con bé.

Nhưng điều làm ông hài lòng chính là con gái càng ngày càng có nhiều fans.

Lão Từ từng khuyên ông rằng con gái ông đã lớn rồi, chỉ có trẻ con mới đi đâu cũng báo cáo mà thôi.

Dạo này ông cũng đang suy nghĩ không biết có nên đến trường học cho người lớn tuổi đăng ký lớp nhiếp ảnh hay không.

Lão Đường: “Đi chơi vui vẻ.”

Bố cô lời ít ý nhiều như vậy mà không càm ràm một lúc lâu, điều này làm Đường Tư Kỳ thấy hơi không quen.

Tiểu Kỳ: “Con có đủ tiền mà bố, dạo này nhận đơn với tìm đơn được nhiều hơn trước đây nhiều.”

Lão Đường: “Được, ở ngoài nhớ phải chú ý an toàn.”

Sau khi nói chuyện với bố xong, người đến bên hồ ngày càng nhiều, Đường Tư Kỳ nhón mũi chân vẫn không tìm được góc chụp thích hợp, chỉ đành chụp bừa một tấm, còn không cẩn thận bị nhòe nữa.

Aizzz… thôi vậy.

Đường Tư Kỳ check in hồ Huyền Vũ, quả nhiên nơi này giống như trong đề cử của dân mạng, hệ thống cũng phán định rằng nơi đây có liên quan với Chu Nguyên Chương, cô đã hoàn thành 6/n lần check in, không biết n là bao nhiêu lần nữa.

Điều làm Đường Tư Kỳ không ngờ tới chính là, triều Minh đã trôi qua mấy trăm năm, hơn nữa sau này nhà Minh còn dời đô đến Bắc Kinh, vậy mà ở Nam Kinh vẫn còn nhiều nơi có liên quan đến Chu Nguyên Chương như vậy.

Rời khỏi hồ Huyền Vũ, Đường Tư Kỳ vốn định trở lại nhà nghỉ, không ngờ cô lại thấy một nhóm người trẻ tuổi đang khom lưng tìm cái gì đó dọc tường thành.

Đường Tư Kỳ có ngạc nhiên, đi theo phía sau bọn họ.

"Meo…"

"Meo meo đang ở đâu vậy?"

"Tìm xem đi."

"Lần trước ở ngay gần đây thôi."

Tìm mèo???

Đường Tư Kỳ càng ngày càng hiếu kỳ, trên tường thành cũng có mèo hả?

Cô đi theo sau họ thêm một đoạn thì nghe thấy tiếng mèo kêu nho nhỏ.

"Ấy, tìm được rồi, ở đây này!" Một cô gái kêu lên.

Cô gái vừa gọi mọi người vừa lo tiếng gọi của mình sẽ dọa mấy bé mèo, vậy nên hạ thấp giọng, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhìn về phía tường thành nói: "Meo meo ra đây nào, chị mang đồ ăn ngon cho các em này."

Đường Tư Kỳ đứng sau nhìn, lúc này, cảnh tượng khó tin phát sinh, một con mèo nhỏ chui ra từ một cái hốc trên tường thành, nó cảnh giác nhìn dáo dác phía bên ngoài.

Nó giống như đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, làm nũng kêu “meo” một tiếng rồi vươn đầu ra, cô gái nhanh chóng duỗi tay tới, để con mèo dụi dụi vào tay mình.

Đường Tư Kỳ nhìn mà ngốc luôn, tường thành này… còn mọc cả mèo?

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh, bên cạnh có một giọng nam nhỏ giọng nói: "Đừng bật flash."

"Được."

Đường Tư Kỳ dùng điện thoại chụp lại cảnh tượng hiếm thấy này, ban nãy lúc đi trên tường thành cô không phát hiện, hóa ra trên tường thành nhà Minh có không ít hốc, mà những hốc này đều bị mèo hoang chiếm cứ.

"Ngày nào các cậu cũng đến đây cho mèo ăn à?" Đường Tư Kỳ hỏi.

Nam sinh trả lời: "Chuyện này thì không phải, bọn tớ cũng chỉ thi thoảng mới ghé qua xem thôi, gần đây là hồ Huyền Vũ, mèo nơi này không lo thiếu ăn."

Lúc này, một con mèo quất thong thả bước về hướng hồ Huyền Vũ.

Nam sinh cười nói: "Con mèo này trước đây cũng thích ở trong hốc tường, chỉ là bây giờ béo lên, không chui lọt."

Đường Tư Kỳ: "Haha…"

Béo… Không chui vào được.

Cười chết mất.

Cô gái đang cho mèo ăn lại kinh ngạc thốt lên, hóa ra lại có mấy cái đầu nhỏ khác thò ra khỏi hốc, có hốc một con, có hốc hai con, nhìn từ góc độ của Đường Tư Kỳ thì giống như trên tường thanh có nấm mọc ra vậy.

Có vài con còn ở chỗ khá cao, phải cần con trai vịn tường thành rướn người lên mới chạm tới được.

Đúng là kỳ quan.

"Trời ạ, nhìn giống mấy cây nấm ghê." Đường Tư Kỳ cảm khái.

"Bọn tớ đều gọi chúng nó là nấm mèo, haha." Nam sinh nói, cậu cũng bị cách nói này chọc cười.

Đường Tư Kỳ bị sự đáng yêu của mấy bé mèo nhỏ hạ gục: "Không biết có thể hái nấm mèo về nhà hay không"

"Tất nhiên là có rồi, nấm mèo ở đây đều là mèo hoang cả, nếu thích rồi thì bồi dưỡng tình cảm, bắt được rồi thì đem về luôn."

Đường Tư Kỳ lại chụp thêm vài bức, mấy con mèo nhỏ này đều rất cảnh giác, gặp nhiều người, ăn nhiều đồ ăn cho mèo xong rồi lập tức chạy về.

Trở lại nhà nghỉ, Đường Tư Kỳ bắt đầu vẽ tranh minh họa series tường thành nhà Minh, phóng mắt thấy núi Tử Kim, nhìn xuống thấy hồ Huyền Vũ, còn có chùa Kê Minh bên cạnh tường thành, tất nhiên, quan trọng nhất chính là đặc sản tường thành nhà Minh: Nấm mèo.

Cô vẽ vài bức liên tiếp, quả thật không dừng nổi.

Sau khi đăng series tranh này lên mạng, dân mạng đều bị chọc cười.

"Tôi đã bảo là đồ vật không thể để lâu được mà, chăn để lâu, sô pha để lâu đều mọc ra mèo, tường thành nhà Minh này để mấy trăm năm… đã mọc ra nấm mèo rồi kìa! Haha!"

"Sao tường thành Nam Kinh của các bác không được sửa lại thế? Các bác nhìn đi… mọc mèo ra hết rồi kìa!"

"Hahaha, má ơi, nghe bảo kiến trúc cổ đều có thần thú bảo vệ, mị còn nghĩ chỉ là truyền thuyết thôi, không ngờ lại có thật nè!"

"Các bác đừng nói bừa, từ sau khi kiến quốc thì không thể thành tinh, tất cả chỗ này chỉ là thực vật thôi nghe khum. Hahahahaha!"

"Chủ post đừng đi! Gửi định vị cụ thể cho em với! Khi nào nghỉ em phải lập nhóm đi Nam Kinh hái nấm mèo!"

"Tường nhất định phải được sửa chữa định kỳ, đặc biệt là loại tường đã để mấy trăm năm này của các bác! Nếu không thì cái gì cũng mọc ra được!"

"Con đê ngàn dặm sập vì tổ kiến, bức tường trăm năm bị mèo chiếm đóng…"

"Hahaha, tôi có nghe nói có một gia đình mèo trong hốc tường thành, lại còn sinh cả ổ mèo con luôn."

"Là người Nam Kinh, tôi muốn nói thật ra điểm thần kỳ của tường thành nhà Minh không chỉ có nấm mèo thôi đâu, tường thành nhà Minh có hệ thống thoát nước gần như hoàn thiện, đến mùa hè nhiều mưa, có thể dễ dàng nhìn thấy kỳ quan “Rồng phun nước”, có rất nhiều đoạn cống ngầm trong tường thành, bên ngoài có khe hở, làm cho tường thành dễ thàng thoát nước chứ không phải do không sửa đâu, cười khóc.jpg. [hình ảnh ][hình ảnh ][hình ảnh ] "

"Đừng ai cản mị, mị muốn đi!"

Sau khi topic này của Đường Tư Kỳ cập nhật đến tường thành nhà Minh thì lần thứ hai được đánh dấu là bài viết nổi bật, tuy không xuất hiện ở trang chủ nhưng cũng được nhiều người biết đến, làm cho lượng fans Weibo của cô tăng đến 2500, hiệu quả tương đối tốt.

Ngày thứ hai, bởi vì lượt like, share, comment của bài viết rất nhiều nên hệ thống còn khen thưởng Đường Tư Kỳ 3000 đồng vàng, bây giờ cô đã có 18.537 đồng vàng, kim cương thì đã tiêu hết 2 viên để kéo dài thời gian khuyến mãi, tổng cộng còn 6 viên.

Bây giờ cô có thể mua khóa học 24 tiết, tranh cổ phong và tranh thương mại mà cô muốn học nhất đều có 24 tiết cả, nếu mua theo giá gốc thì phải mất gần 10 nghìn tệ, bây giờ chỉ cần 9000 đồng vàng là có thể mua được.

Cô luôn tự học, tự luyện tập cơ sở, tuy rằng cũng đạt được một ít thành tích và tiến bộ, chỉ là đến giai đoạn này, bản thân cô cũng thấy mình đã khó có thể tiến thêm, nếu như có thể theo giáo viên chuyên nghiệp học tập thì có lẽ kỹ năng cũng sẽ tiến thêm một bước.

Đường Tư Kỳ không vội mua chương trình học, cô định chờ check in lấy kim cương xong xuôi hết rồi mới mua, dù gì hiện tại mỗi ngày đều mất một viên kim cương để kéo dài khuyến mãi.

Hai ngày sau, Đường Tư Kỳ theo lời đề cử của dân mạng, lần lượt check in Cố Cung nhà Minh, Duyệt Giang Lâu, Trung Hoa Môn, Triêu Thiên Cung và Minh Hiếu Lăng.

Thậm chí cô còn tìm đến Bảo tàng Khoa cử Trung Quốc, nơi đây là bảo tàng dưới đất duy nhất của Trung Quốc, cũng cất giữ tấm chân dung duy nhất của Chu Nguyên Chương.

Trong tình huống không biết n rốt cuộc là bao nhiêu, cô cũng chỉ đành cố hết sức check in hết những chỗ mình biết.

Chỉ mong không gặp tình trạng đã tìm hết mọi thứ mọi nơi có thể tìm mà vẫn không hoàn thành nhiệm vụ.

Minh Hiếu Lăng nằm ở phía Nam chân núi Tử Kim, lăng mộ được xây dựa vào núi, to lớn khí thế, được gọi là hoàng lăng đứng đầu thời kỳ Minh Thanh của Trung Quốc, quy mô của nó là thứ mà các hoàng đế nhà Minh Thanh khác khó có thể đạt tới.

Đáng nhắc tới nhất chính là sau khi nhà Thanh nhập quan, mỗi khi đến Nam Kinh, Hoàng Đế Khang Hi đều sẽ đến bái yết Minh Hiếu Lăng, hơn nữa còn làm lễ ba quỳ chín lạy.

Ông thậm chí còn để lại bốn chữ "Trì Long Đường Tống", ý là công lao thống trị quốc gia của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương vượt qua cả các hoàng đế nhà Đường, nhà Tống.

Khang Hi bái yết Minh Hiếu Lăng 6 lần, Càn Long mấy lần đến Giang Nam cũng từng đến Minh Hiếu Lăng tế bái.

Đến cả Hồng Tú Toàn thời Thái Bình Thiên Quốc sau khi đánh hạ Nam Kinh cũng dùng cái tên "Bất tiêu tử tôn" (2) đến tế bái ở Minh Hiếu Lăng.

(2) Bất tiêu tử tôn: nghĩa gốc là người đi sau không giống người đi trước, sau này được dùng để chỉ con cháu kém cỏi không thể kế thừa hoặc làm trái lại với ý chí của người đi trước.

Vì vậy nên Minh Hiếu Lăng còn được gọi là lăng đế vương trâu bò nhất.

Đường Tư Kỳ đi tới nơi này, trong đầu hiện lên những thông tin đã đọc về nơi đây, cô nhìn Minh Hiếu Lăng trước mắt.

Bây giờ, những đoạn lịch sử đầy dông gió kia đã trôi qua, chỉ còn lại lăng mộ hợp táng đế hậu đứng lặng ở đây, bình thường du khách đến đây không nhiều, vậy nên rất yên tĩnh.

Thần đạo của Minh Hiếu Lăng có tượng voi bằng đá lớn nên được gọi là Đường Thạch Tượng (voi đá), có người nói mỗi dịp thu đến, những cây ngân hạnh hai bên đường Thạch Tượng đều được bao phủ bằng từng tầng từng lớp lá đỏ, vô cùng đẹp mắt.

Lăng đế vương khi xưa giờ đã được người dân dùng làm nơi tập thể dục buổi sáng, vừa rèn luyện vừa ngắm cảnh, rất thú vị.

Lúc check in, Đường Tư Kỳ thấy hơi thấp thỏm, những ngày qua cô đã check in hết tất cả những địa điểm có liên quan đến Chu Nguyên Chương, đây là nơi cuối cùng, không biết lần này check in xong có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không…