"Ba ba......"
Diệp Tang bất mãn nâng đầu nhỏ giãy giụa một chút, kết quả nam nhân vẫn là ấn chặt đầu nhỏ của bé.
Tiểu gia hỏa: "......"
Tức chết ta tức chết ta.
Thẩm Sơ Trần cười như không cười nâng mắt đào hoa, mắt nhìn Hoắc Nghiêu, lười biếng dựa trên sô pha, đầu ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khóe môi chậm rãi phun ra mây mù.
Khuôn mặt kia có thể nói là làm điên đảo chúng sinh, cười khẽ mang theo vài phần bí ẩn làm mê hoặc lòng người.
"Nha?" Nam nhân hơi híp mắt, không dấu vết quét mắt về phía tiểu gia hỏa trắng mềm, rất có hứng thú nói: "Che kín như vậy làm gì?"
"Một con nhóc mà thôi, cậu thật đúng là nhiều chuyện?"
Thẩm Sơ Trần cười như không cười mà cong môi, ý vị thâm trường cảnh cáo Hoắc Nghiêu nói: "Hoắc Nghiêu, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, loại người tính tình lạnh nhạt như anh, chớ nói một con nhóc, ngay cả Hoắc lão gia tử anh cũng chưa bao giờ để ý tới."
"Diễn kịch mà thôi, cũng đừng có nghiện."
Đầu ngón tay của Thẩm Sơ Trần chậm rãi gõ xuống mặt bàn.
Anh cũng không phải là không hiểu tính của anh ta.
Đơn giản chỉ là bị một con nhóc thình lình nhảy ra làm cho ngây ngốc, thử hỏi một kẻ sinh hoạt ở trong bóng tối, đột nhiên không kịp phòng ngừa có một tiểu gia hỏa, phản ứng đầu tiên chỉ là mới mẻ cùng tò mò.
Chờ Hoắc Nghiêu hết hứng thú, con nhóc này đương nhiên là từ đâu ra thì cút về chỗ đấy.
Anh thấp thấp cảnh cáo nói: "Tôi tìm anh hợp tác, nhưng không nghĩ anh lại bị một đứa nhóc thay đổi."
Thẩm Sơ Trần mỉm cười: "Rốt cuộc chúng ta chính là người ngồi chung trên một chiếc thuyền ~"
Nghe được Thẩm Sơ Trần ý vị thâm trường khuyên bảo, ánh mắt của Hoắc Nghiêu hơi giật, ôm cô bé thêm chặt, thần sắc đen tối không rõ.
Cậu ta nói không sai.
Hiện tại anh chỉ là đối với tiểu gia hỏa có chút hứng thú cùng mới mẻ.
Là mềm lòng, nhưng đều không phải là yêu thương.
Loại người giống như anh luôn đặt lợi ích lên đầu, phải nhận định rõ mềm lòng cùng yêu thích.
Diệp Tang hơi cuộn tròn ở trong lòng ngực anh, ủy khuất nhấp cái miệng nhỏ, nghe được lời nói sắc bén của Thẩm Sơ Trần, bé không biết từ nơi nào có sức lực mà giãy giụa lộ ra đầu nhỏ từ trong lòng ngực Hoắc Nghiêu.
Nãi thanh nãi khí quát:
"Thúc thúc đáng ghét như vậy, nhất định không có vợ!"
Tức chết bé a!!
Người này sao lại có thể đáng ghét đến như vậy.
Thanh âm của tiểu gia hỏa mềm mại không có bất luận lực uy hiếp gì, thậm chí nghe ra có vài phần làm nũng.
Trong lúc nhất thời, lời của bé làm mọi người ở đây sợ ngây người.
Thẩm quản gia: "......"
Thẩm Sơ Trần: "......"
Sắc mặt của nam nhân chợt cứng đờ, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị dỗi một câu như vậy, anh hơi chớp mắt đào hoa nhìn tiểu gia hỏa kia, khóe môi gợi lên ý cười hơi mang theo vài phần âm lãnh.
Thẩm Sơ Trần gằn từng chữ một nói: "Nhóc con, ngươi, nói, cái, gì?!"
Không có vợ?
Ha!
Nó cũng dám nói anh không có vợ?!
Tuy rằng Diệp Tang nói đúng là sự thật, nhưng Thẩm Sơ Trần là một người có tính cách tự phụ đến cuồng vọng, như thế nào có thể chịu đựng được trước mặt nhiều người như vậy lại bị tiểu gia hỏa dỗi một câu đến nói không ra lời?
Nhưng điều anh không nghĩ tới là, Diệp Tang căn bản không sợ anh.
Tiểu gia hỏa phiết cái miệng nhỏ, phồng quai hàm, tai lộc trên đỉnh đầu trực tiếp dựng lên, "Thúc thúc chính là không có vợ! Lêu lêu lêu ~~"
Trong khoảnh khắc, trên khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân lan tràn ra cảm xúc âm trầm, lười biếng nheo lại mắt đào hoa, khóe môi cười có vài phần không đạt tới đáy mắt.
"Ngươi lặp lại lần nữa?" Thẩm Sơ Trần khẽ mỉm cười, nhẹ giơ lên âm cuối, trong tay không biết khi nào xuất hiện một cây súng lục màu bạc, nhắm ngay Diệp Tang, cười có chút nguy hiểm.