Sau khi gã trung niên mặc thường phục tàn đời, đội quân Lửa Xanh đã bị đội tuần tra của Xích Thủy tóm gọn trong tích tắc.

Chém giết, bắt người, Xích Thủy ồn ã lại quay về với tĩnh lặng.
Cả nhóm Lâm Xuân trở lại chỗ xác ướp, không phải, là thủy vực nơi Đầm Nước – thành chủ của Xích Thủy ngủ li bì.

Sau khi giải quyết được Lửa Xanh, Đầm Nước đã ngừng ban lệnh lục soát thành phố rồi dẫn bọn họ đến đây.

Thật ra Lâm Xuân không nghĩ đến việc này, nhưng hai đại ca cứ nhìn chằm chằm như thế nên tụi cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Trên tảng đá ngầm, Đầm Nước trong chiếc áo đỏ đứng quay lưng về phía họ, đôi mắt dõi về cõi xa xăm, không biết hắn đang ngắm nhìn vùng biển mênh mông thuở xưa, hay đang trông trận tuyến không gian ở bên kia trời.

Trong tiếng sóng vỗ rì rào, không hiểu sao lại đượm một màu bi tráng.
Bầu không khí đè nén khiến chẳng ai mở lời, tất cả cùng lặng im.

Nỗi trầm mặc cứ kéo dài mãi, dài tới khi Lâm Xuân thấy chân mình tê dại, cuối cùng bên tai cũng vang lên thanh âm ngoài tiếng sóng biển.
– Rào.
Ống quẻ màu vàng đen của hệ thống bỗng đung đưa.
Hệ thống bói toán? Vl, hội đại tư tế muốn ra tay với tụi này?
Hệ thống bắt đầu xem bói tức là sắp có người gặp xui, mà trong tình cảnh bây giờ, kiểu gì phe cô cũng gặp bất lợi.
Xin đừng rơi vào ô tử vong nha.
Lâm Xuân nhắm mắt cầu nguyện, đến khi ước xong mới can đảm ấn vào xem nội dung, một dòng chữ ngắn ngủi đập vào mắt cô.
Đầm Nước, nam, 2351 tuổi, chết.
Gì cơ? Đầm Nước, chết?!
Lâm Xuân há hốc mồm, bọn cô không gặp xui mà là thành chủ của Xích Thủy ư? Cô vô thức nghi ngờ rằng mình đã nhìn nhầm rồi nên cúi đầu đọc lại quẻ bói.
Cô không lầm, người đó đúng là Đầm Nước.
“Hệ thống, cậu xem sai rồi đúng không?” Dù đã xác nhận rất nhiều lần nhưng Lâm Xuân vẫn thấy nó không khả thi lắm.
Cả nhóm đã chứng kiến sự mạnh mẽ của Đầm Nước, Hổ Kình cấp SS còn chẳng thể chịu được hắn chỉ trong một phút, mà đây còn là Xích Thủy, tất cả linh thể nơi này là con dân của hắn, thậm chí hắn còn không cần động tay, chỉ cần ra lệnh là giết được bọn họ, đã vậy bây giờ có thêm đại tư tế cùng cấp bậc tôn giả nữa chứ.
Từ từ, chả lẽ đại tư tế muốn giết Đầm Nước?
Cả hai là tôn giả, thực lực cũng xêm xêm nhau, đại tư tế luôn muốn chiếm xác người khác để đầu thai làm người, chẳng lẽ vì ưng vẻ ngoài điển trai của Đầm Nước ư?
Lâm Xuân càng nghĩ càng thấy hợp lí, thậm chí cô còn nghĩ rằng lúc hai người họ chiến đấu sẽ là thời khắc để bọn cô thoát khỏi Xích Thủy.

Cơ mà, tại sao ngang tài ngang sức mà người chết lại là Đầm Nước vậy? (Đại tư tế:?????)
“Ngươi nghĩ sao?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang bên tai.
Dòng suy nghĩ làm thế nào để có cơ hội ám chỉ cho đồng bạn của Lâm Xuân bỗng bị cắt đứt, cô ngước lên thấy được mục tiêu của quẻ bói, bấy giờ Đầm Nước đã đi từ đá ngầm về, đang đứng ở gần bọn cô.
Cũng phải, phạm vi bói toán của hệ thống nằm trong bán kính ba mét, nếu xem thành công, tất nhiên Đầm Nước phải ở gần đây rồi.

Trần Sơ trầm ngâm trong phút chốc, sau đó trả lời: “Nếu tất cả những gì các ông nói là sự thật, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đầm Nước cau mày, có vẻ khá bất mãn: “Chỉ cố hết sức?”
Trần Sơ: “Đúng.”
Cứu thế là một trách nhiệm quá đỗi lớn lao, dù hai người họ mô tả quá trình ấy vô cùng nhẹ nhàng nhưng anh không dám lớn lối hô hào chắc chắn sẽ thành công.

Hơn nữa, anh cũng không hoàn toàn tin tưởng cả hai.
Đầm Nước gườm gườm anh, dường như muốn khiến anh thay đổi câu trả lời.
Anh thản nhiên nhìn lại, cũng không sửa lời nói của mình.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ, Thanh Không vẫn luôn giả vờ mình không có mặt ở hiện trường đã chẳng thể bình tĩnh được nữa.

Anh cứ nhìn đi nhìn lại hai người, bao suy nghĩ tuôn trào, vô số phán đoán nảy sinh trong đầu.
Xem ra mình đoán đúng rồi, đại tư tế khua chiêng gõ trống để tìm Trần Sơ như thế là vì có chuyện muốn nói với em ấy.

Với lại, không chỉ đại tư tế mà có lẽ cả thành chủ của Xích Thủy cũng giao dịch với Trần Sơ.

Kết hợp với tình cảnh cả ba vừa mới bước ra khỏi gương nước, dường như hai vị tôn giả có cùng một mục đích khi đến gặp Trần Sơ.
Rốt cuộc đó là mục đích gì? Khiến cho cả hai vị cấp cao phải dồn hết công sức như thế này? Cớ sao cứ nhất quyết phải là Trần Sơ, anh biết Trần Sơ có một bí mật ẩn giấu, chẳng lẽ điều đó có liên quan đến không gian con?
Còn cả Lâm Xuân nữa, lúc ở trung tâm thành phố, ánh mắt thành chủ của Xích Thủy và đại tế tư nhìn con bé rất lạ, như thể họ nhận ra vật phẩm trong tay em ấy vậy.

Tuy nhiên hành động đó cũng không có gì kì lạ cả, rất có thể vật phẩm của Lâm Xuân được lấy từ không gian con.

Điều bất thường ở đây là ánh nhìn của bọn họ rất đỗi hớn hở, vui vẻ, yên lòng và cả tin tưởng nữa.
Đúng, tin tưởng đấy, sao linh thể lại tín nhiệm người dị năng Trái Đất được cơ chứ? Huống hồ bọn họ mới gặp lại, thậm chí hồi trước còn từng đánh nhau rồi.
Còn đại tư tế…
Từ từ, Thanh Không mày đang làm gì đấy, dừng lại đi!!!
Đừng nghĩ thêm gì nữa, sẽ chết vì tò mò đấy, đừng để mình bị dính vào phiền phức.
Hít sâu, hít sâu vào!
Anh ép mình phải tỉnh táo lại.
“Được, vậy thì nhờ ngươi.” Đầm Nước bỗng nhiên mỉm cười, sự uy hiếp vừa mới tản ra đã biến mất, ánh mắt nhìn Trần Sơ cũng trở về với vẻ thâm thúy, tăng thêm sự hi vọng và kính nhờ.
Trần Sơ sững sờ, anh không hiểu được sự đổi thay của Đầm Nước.
“Ngươi nói sẽ cố hết sức, ta tin ngươi sẽ làm như vậy.” Bấy giờ, cả hắn và đại tư tế đều đang ở đây, nếu muốn giết Trần Sơ thì quá dễ dàng.

Còn nếu để thoát thân, Trần Sơ hoàn toàn có thể đồng ý với lời thỉnh cầu của bọn họ, rời khỏi đây trước đã rồi tính sau.

Ngặt nỗi Trần Sơ không làm thế mà chỉ nói rằng mình sẽ gắng sức, điều đó cũng đã giải thích rõ là anh chắc chắn sẽ như vậy.

“Hạn hán, ta sẽ cho ngươi.” Đầm Nước vừa nói xong đã hành động ngay tức khắc.
“Gượm đã.” Trần Sơ cản lại: “Các ông vẫn chưa nói rõ, sau khi tôi kích hoạt những vật phẩm tai họa rồi cầm về đây thì phải xử lí như thế nào?”
Hai người chỉ bảo mang vật phẩm về, nhưng cứu thế là việc lớn, dù rất đơn giản nhưng cũng không thể vứt bừa vật phẩm vào không gian con là xong chuyện.
“Đặt nó vào Thiên Cực Cảnh.” Đầm Nước trả lời.
“Thiên Cực Cảnh?” Trần Sơ nói: “Ngôn ngữ Trái Đất khác với Vòm Trời, tên gọi địa điểm cũng khác nhau, Thiên Cực Cảnh không có đặc điểm gì thì sao tôi tìm ra được.”
“Ngươi không tìm được đâu.” Người cất lời là đại tư tế, hắn bước tới: “Không chỉ ngươi mà đến ta cũng không tìm nổi.”
Trần Sơ cau mày: “Nếu không kiếm được, vậy…”
“Cô ấy có thể tìm ra.” Đại tư tế giơ tay chỉ vào một người.
Anh ngoảnh mặt, nhìn thấy Lâm Xuân đang hoang mang tột độ.
Lâm Xuân tự dưng bị kéo vào cuộc chiến: “Tôi biết gì đâu, Thiên Cực Cảnh gì cơ? Số lần tôi vào không gian con chỉ đếm trên đầu ngón tay, sao tôi biết được nó ở đâu.”
Đại tư tế: “Cái mõ của ngươi đến từ nơi đó.”
Cái mõ xuất thân ở Thiên Cực Cảnh? Không phải chứ, đó là thứ mà hệ thống cho tôi mà.
Ô, hệ thống?! Hệ thống biết Thiên Cực Cảnh?
“Hệ thống, cậu biết Thiên Cực Cảnh mà đại tư tế nói đến ở đâu không?” Lâm Xuân thầm hỏi.
Hệ thống: “Biết.”
Lâm Xuân: “Cậu biết thật này.

Đại tư tế bảo chiếc mõ của hòa thượng đến từ Thiên Cực Cảnh, cậu lấy trộm đấy à?”
Cô không hề ngạc nhiên về chuyện này, bởi hệ thống rõ ràng là một sự tồn tại cao cấp, nó có thể xuất hiện ở Trái Đất, tất nhiên cũng sẽ hiện diện ở nơi khác được.

Chỉ là… Rốt cuộc hệ thống sinh ra từ đâu thế? Lâm Xuân càng ngày càng hiếu kì hơn.
Hệ thống chối: “Tôi không ăn cắp.”
Không lấy sao?
Lâm Xuân nhìn đại tư tế, cố ý nói: “Ông nói cái mõ ở Thiên Cực Cảnh, ông chứng minh kiểu gì, có khi thấy năng lực đặc biệt của vật phẩm trong tay tôi nên muốn vu oan cho tôi chứ gì?”
Đại tư tế: “Chứng minh? Hòa thượng hiện lên trong không trung khi ngươi gõ mõ là một trong hai mươi tám vì tinh tú ở Vòm Trời.

Ta còn đấu đá với con lừa trọc Từ Hải đấy mấy chục năm, vậy đã đủ chưa?”
Lâm Xuân gật đầu, sau đó hỏi thầm hệ thống: “Cậu là con lừa trọc Từ Hải?”
Hệ thống gửi cho cô một đống dấu chấm lửng.

Lâm Xuân: “Xin lỗi, đại sư Từ Hải, con… Con không mắng người mà là…”
Hệ thống: “Tôi không phải Từ Hải.”
Lâm Xuân: “Thế cậu…”
Hệ thống: “Tôi không phải người…”

Cô hơi lúng túng: “Ừm, dù không muốn nói ra thì cũng đừng chửi mình như vậy chứ.”
Nó đáp: “Tôi là hệ thống.”
Lâm Xuân sững ra, sau đó mới hoàn hồn, cũng phải, hệ thống bảo mình không phải người cũng có sai đâu.
Đại tư tế thấy cô không nói câu nào thì lơ cô luôn, quay sang nhìn Trần Sơ: “Biên giới Thiên Cực Cảnh có thầy chiêm tinh đã bố trí trận pháp ở đó từ trước.

Sau khi kích hoạt vật phẩm hủy diệt thế giới rồi tiến vào Thiên Cực Cảnh, chúng sẽ tự cảm ứng được vị trí.

Ngươi đặt chúng vào đó theo thứ tự, vậy là hoàn thành nhiệm vụ.”
Trần Sơ không đáp lời đại tư tế mà quay lại hỏi Lâm Xuân: “Lâm Xuân, em biết Thiên Cực Cảnh không?”
Tất nhiên là em không rồi, nhưng nếu nói như vậy, cô lại không thể giải thích được nguồn gốc cái mõ của hòa thượng.
Lâm Xuân: “Hệ thống, cậu có thể dẫn bọn tôi đến Thiên Cực Cảnh à?’
Hệ thống: “Muốn mở cổng, cần phải thu thập đủ sáu vật phẩm diệt thế.”
Diệt thế? Cô chớp mắt, phía đại tư tế đã giải thích về thứ này, ở Trái Đất gọi đó là vật phẩm tai họa.
Lâm Xuân khẳng định: “Cậu có dính líu đến Vòm Trời.”
Hệ thống không trả lời nhưng đó là một cách ngầm thừa nhận.

Với lại, hệ thống kiêu ngạo có mấy lần chủ động thì đều liên quan đến Vòm Trời hết.
Nhất là bản đồ địa mạch, khi tất cả mọi người không biết phải xử lí nó như thế nào thì hệ thống đã chủ động nói rằng mình có thể thu nhận nó.

Lúc ấy Lâm Xuân chỉ thấy hệ thống lớn mặt chứ không nghĩ gì nhiều, dù gì cô cũng biết hệ thống đến từ nơi cao cấp, thần thông quảng đại, không gì không làm được, có thể dung nạp bản đồ địa mạch cũng có gì lạ đâu.

Nhưng bây giờ cô không nghĩ như vậy nữa.
Lâm Xuân: “Lần nào tôi cũng bị nuốt vào không gian con không phải do tôi xui mà là vì cậu chứ gì?”
Hệ thống: “Đa phần là do cô “hên” quá mà.”
Mẹ nhà mày, do mày giở trò đây thây, đừng hòng bám víu vào số phận của chị, hơn nữa chị cực kì nghi ngờ rằng chị đen thế này là do mày động tay động chân.
Lâm Xuân ước gì mình được chửi nhau ba trăm trận với hệ thống, nhưng giờ mọi người vẫn đang đợi cô trả lời.

Cô suy nghĩ rồi mau chóng đáp: “Biết.”
Trần Sơ trợn tròn mắt: “Em vào được sao?”
Cô gật đầu: “Có thể ạ.”
“Có thể?” Đại tư tế cau mày, hiển nhiên không hề hài lòng với đáp án này.
“Thiên Cực Cảnh là nơi khép kín, phải tập hợp đủ sáu vật phẩm tai họa mới có thể mở ra.” Lâm Xuân truyền đạt lại lời mà hệ thống nói.
Thu thập đủ sáu vật phẩm tai họa? Trần Sơ nghe vậy, điều đầu tiên anh nghĩ đến là bản đồ địa mạch mà mình đưa cho Lâm Xuân.

Đại tư tế nói đến Thiên Cực Cảnh, Lâm Xuân có liên quan tới nó.

Vật phẩm hủy hoại nhân loại phải được đặt ở đó, mà dị năng của em ấy lại có thể thu nhận những món đồ mang tính thảm họa.
Trùng hợp đến thế ư?
Đại tư tế và Đầm Nước không mấy bất ngờ trước câu trả lời của Lâm Xuân.


Thiên Cực Cảnh là thánh địa của Vòm Trời, còn là vùng đất mà thầy chiêm tình cố tình sắp đặt để cứu thế, có thể ra vào tùy thích mới lạ đấy.

Cần sáu vật phẩm tai họa mới có thể mở khóa, điều này chứng tỏ, chỉ cần Thiên Cực Cảnh hé cổng, Vòm Trời sẽ được tái sinh.
Đại tư tế và Đầm Nước nhìn nhau, nỗi khát khao trong đôi mắt lại ánh lên muôn phần.
– Ta sẽ cho ngươi hạn hán.
Lần này Trần Sơ không cản nữa, Đầm Nước luồn tay phải vào ngực mình dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Cơ thể hắn hóa nước ngay tức khắc, lồng ngực đong đưa thành cơn sóng, hắn lấy ra một hòn đỏ màu đỏ thẫm.

Viên đá to chừng bàn tay, trọn một sắc đỏ, nom tựa như loài chim nào đó, còn có bốn mắt.

Đôi mắt ấy long lanh lấp lánh, ánh lửa dập dờn như một sinh vật sống vậy.
Ngay khi chạm đá xuất hiện, dị năng hệ hỏa khổng lồ đã bùng cháy, nhưng chỉ vừa ló đầu đã bị dị năng hệ thủy hung hãn hơn kìm hãm.
“Gửi ngươi.” Đầm Nước đưa hòn đá cho Trần Sơ.
Anh nhận lấy, cầm trong tay, nhưng anh không cảm nhận được phương pháp áp chế vật phẩm mà Đầm Nước từng nói.

Anh đương định hỏi thì bỗng thấy Đầm Nước giơ tay xuyên vào đầu mình, lấy ra tinh thể màu xanh nước biển ở giữa ấn đường hắn.
Đôi mắt anh run rẩy.
Năng lượng khởi nguyên?
Đó là tinh thể năng lượng được hình thành trong người dị năng sau khi họ tu luyện, nằm ở giữa cơ thể của họ.

Một khi năng lượng khởi nguyên vỡ nát, nhẹ thì dị năng bất ổn, nặng thì chết bất đắc kì tử.
Vòm Trời đổ nát không cho phép người bình thường sinh sống ở đó, bây giờ Đầm Nước lấy ra năng lượng khởi nguyên thế này không khác gì tự sát.
Sự kinh ngạc của Trần Sơ chỉ thoáng qua trong chớp mắt, thậm chí anh không kịp can ngăn, tinh thể màu xanh ấy đã bị Đầm Nước ấn vào trong tượng đá.
Anh ngơ ngác nhìn hơi thở dần trôi vụt đi của Đầm Nước.
Vậy mà Đầm Nước lại nói hết đỗi thản nhiên: “Sức mạnh của ta chỉ có thể khống chế hạn hán được một lần thôi, dùng cẩn thận.”
Giờ đây Trần Sơ không biết mình nên nói như thế nào, chỉ đành nắm chặt hòn đá trong tay, nặng nề gật đầu với hắn.
Đầm Nước vừa ý nở nụ cười trên môi rồi ngoái lại nhìn đại tư tế: “Ta hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Giọng đại tư tế trầm xuống: “Ta biết.”
Đầm Nước than thở: “Đúng là tai họa ngàn năm mà.”
Hiếm khi nào đại tư tế không cãi lại, ừm tai họa là tai họa.
Đầm Nước quay người, bước ra biển khơi, áo bào màu đỏ bị gió biển thổi phất lên tựa như đóa sen nở rộ.

Bông sen ấy bung cánh hết cỡ rồi hóa thành vô vàn tia sáng, tan biến trong vùng biển của Xích Thủy..
– Rầm rầm~~
Cả thành phố chợt rung chuyển, kinh thiên động địa, sóng biển cuộn trào.
“Xích thủy sắp đóng cửa rồi.” Đại tư tế rời mắt khỏi bờ biển, nói với Trần Sơ: “Kẻ hèn này sẽ đợi ngươi ở mảnh vỡ không gian tiếp theo.”
Dứt lời, xung quanh mọi người bỗng vỡ vụn, từng xoáy nước không gian đen ngòm hiện ra.
Cánh cổng đã lộ diện bởi vì không gian con sụp đổ rồi..