– Em… Em xin lỗi.
Lâm Xuân hốt hoảng định đứng xuống, nhưng khi cô càng cuống, càng muốn thoát khỏi Trần Sơ thì tay chân lại càng trì độn, cuối cùng cô đã đè anh vào tường rồi nhảy bật ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Gương mặt cô đỏ bừng, bàn tay vẫn còn cảm giác cưng cứng khi chạm vào ngực anh, cô xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng đầu.
Trần Sơ cũng gượng gạo, anh không ngờ Lâm Xuân sẽ phản ứng dữ dằn như thế, đường đường là người dị năng cấp S nhưng lại bị một cô nhóc đè lên tường.
Khi bầu không khí giữa hai người dần trở nên kì lạ, Vua Biển đã đi lên cầu thang, trong tay cầm một vật phẩm dị năng, vừa mới đến đã bắt đầu luyên thuyên: “Nói cho nghe, linh thể ở tầng ba còn định nguyền rủa tao đấy, tao… Hai đứa đang làm cái gì thế?”
Vua Biển nhạy bén, nhận ra bầu không khí có gì đó sai sai.
“Linh thể tầng ba làm sao?” Trần Sơ hỏi liến thoắng, cố tình phớt lờ câu hỏi của Vua Biển.
Cố tình lảng sang chuyện khác, lại làm chuyện gì mờ ám rồi?
Vua Biển nhìn hai người với ánh mắt hoài nghi, anh định tìm manh mối nhưng một đứa thì cúi mặt không nhìn rõ được biểu cảm, đứa kia thì vẫn như bình thường, chẳng lần ra được đầu mối nên Vua Biển đành buông xuôi.
Vua Biển: “Tao bảo tao ở trên tầng ba nhặt được vật phẩm hoá giải lời nguyền, bọn mày thì sao, lấy được món gì rồi?”
Trần Sơ lắc đầu: “Tao không lấy.”
Vật phẩm dị năng từ tầng bảy trở xuống chẳng có ích gì với Trần Sơ, vậy nên anh không muốn lấy mà chỉ cầm có ba viên đá sức mạnh.
Vua Biển: “Thì cũng cầm một cái đi chứ, dù mày không cần nhưng mang ra ngoài bán cũng được khối tiền.”
Trần Sơ mỉm cười không nói gì.
Vua Biển: “Ờ, biết rồi, ngài khinh rẻ tí tiền mọn đấy.”
Trần Sơ khinh rẻ tí tiền mọn đấy, nhưng Lâm Xuân thì không.

Đồng tiền đã vẫy gọi, giúp Lâm Xuân thoát khỏi nỗi quẫn bách muốn chui xuống lòng đất, cô tròn mắt, nhìn chằm chằm vật phẩm trong tay Vua Biển, nhận ra đó là một con búp bê làm bằng rơm: “Đây là vật phẩm hoá giải lời nguyền ạ? Sao trông giống vật phẩm nguyền rủa thế?”
Có lẽ vì từ bé đến giờ đã được nghe rất nhiều truyện ma dân gian nên trong ấn tượng của Lâm Xuân, những con búp bê được làm từ vải hay rơm phần lớn toàn những kẻ phản diện.
Vua Biển giơ tay ném con búp bê cho Lâm Xuân: “Nhìn mặt búp bê, nếu nó mỉm cười thì nó là đồ để hoá giải lời nguyền, còn nếu nó khóc hoặc làm mặt ác thì nó là vật phẩm nguyền rủa.”
Lâm Xuân nhận con búp bê, quan sát cẩn thận từng đường nét được vẽ bằng màu đỏ trên mặt búp bê.

Mặc dù nét vẽ của người thợ rất cẩu thả và tuỳ tiện, nhưng nhìn khoé miệng hơi cong cong của nó thì rất dễ để đoán ra được, đây là một con búp bê đang cố gắng mỉm cười.
Lâm Xuân: “Vật phẩm ở đâu thế, sao em không nhìn thấy?”
Vua Biển: “Ở cái phòng ngay cạnh linh thể, mỗi tầng có ba phòng, vật phẩm nằm ở một trong ba phòng đấy.”
Lâm Xuân vỡ vàng, hoá ra vật phẩm nằm ở trong phòng, thảo nào cô không nhìn thấy, sự chú ý của cô đã bị linh thể ở giữa đại sảnh quyến rũ mất rồi.
Lâm Xuân: “Mang con này ra ngoài bán được nhiều tiền lắm ạ?”
Vua Biển: “Phải xem đó là vật phẩm gì đã, nhưng bán một món lấy mấy chục nghìn điểm thì cũng ổn áp.”
Mấy chục nghìn điểm? Ánh mắt Lâm Xuân sáng lên: “Ở trong toà này có nhiều vật phẩm lắm đúng không?”
Thái độ quá rõ ràng đã vạch trần suy nghĩ của Lâm Xuân, Trần Sơ nhìn cô, chủ động giải thích: “Toà Khoá Hồn là một sự tồn tại rất kì diệu, mỗi khi nó bắt đầu nguyền rủa thì sẽ sinh ra một vật phẩm hoá giải lời nguyền tương ứng.


Vậy nên vật phẩm ở đây nhiều vô số kể, nhưng mỗi người chỉ được mang ra ngoài một món thôi.

Thế nên đại đa số những người tìm vật phẩm được đều sử dụng nó để hoá giải lời nguyền trên người mình.”
Lâm Xuân nghe xong, hơi thất vọng: “Thì ra chỉ được lấy một món thôi.”
Vua Biển: “Sao, nghe cô nói thế này, nếu ở đây cho cầm bao nhiêu món cũng được thì cô định dỡ luôn toà Khoá Hồn à?”
Lâm Xuân chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn anh với vẻ vô tội, vẻ mặt đó, ánh mắt đó là đang thừa nhận rồi.
Vua Biển bỗng có hứng thú, cười: “Được, thế cô biểu diễn đi, để anh nhìn cô dỡ hết toà nhà như thế nào?”
Lâm Xuân: “Ok, thế em cũng đi lấy vật phẩm.”
Đến thì cũng đã đến rồi, không thể trở về tay không được.

Mấy ngày nay cô đã lướt diễn đàn nội bộ, phát hiện được rằng mình cũng có thể đổi vật phẩm ra thành tiền ngay trong diễn đàn.

Ví dụ bán một món đồ lời được 20 nghìn điểm, đổi sang nhân dân tệ sẽ rơi vào khoảng 1,78 triệu tệ, đủ mua một căn hộ nhỏ ở thành phố Tấn.
Vua Biển bật cười với giọng điệu “cao thủ không có đất khoe tài” của Lâm Xuân: “Đừng, mặc dù chỉ được lấy một vật phẩm nhưng đá sức mạnh thì vô hạn.

Em không bòn được vật phẩm thì cũng bòn được hết đá sức mạnh đấy.”
Câu nói của Vua Biển có ý khích tướng, mặc dù có thể lấy được đá sức mạnh trong toà Khoá Hồn một cách thoả thích, nhưng nếu dễ dàng như thế thì anh đã chẳng lấy mỗi một vật phẩm, anh có thể cướp cả đống đá sức mạnh nhưng anh lại không cướp, chứng tỏ anh chưa chắc đã lấy được.
Dù rằng Vua Biển có thể tránh được lời nguyền từ tầng một đến tầng ba, nhưng điều đó không có nghĩa là anh được tự do ra vào toà nhà mà không bị hạn chế.

Dẫu anh là người dị năng cấp A thì cũng chỉ né được lời nguyền tối đa một phút.

Một phút đã đủ để anh không bị trúng lời nguyền, nhưng nếu quá một phút thì anh cũng có nguy cơ bị nguyền rủa.

Tất nhiên anh cũng có thể ra vào nhiều lần, mỗi lần chỉ lần một viên đá sức mạnh, sau đó tích tiểu thành đại, rút cạn đá sức mạnh ở trong toà nhà, nhưng ai đảm bảo được rằng lúc mình ra ra vào vào thế này sẽ không bị nguyền rủa? Tục ngữ nói, thường đi bộ bờ sông, làm gì chuyện không ướt giày?
Ít nhất Vua Biển sẽ không để mình rơi vào nguy cơ bị nguyền rủa chỉ vì một viên đá sức mạnh.

Trong mắt anh, Lâm Xuân bây giờ là cái loại ngớ ngẩn chết vì tiền.
Dường như Lâm Xuân chẳng hề nhận thấy sự châm chọc trong câu nói của Vua Biển, sự chú ý của cô đã rơi hết vào câu cuối cùng: “Bòn hết được đá sức mạnh cơ ạ?”
Vua Biển: “…”
Trần Sơ hiểu Lâm Xuân hơn Vua Biển nhiều, mặc dù cô hơi tham tiền nhưng cô còn yêu mạng sống của mình hơn, điều gì không chắc chắn thì cô sẽ không làm.


Cô thể hiện như thế, chứng tỏ rằng cô có thể dọn hết được đống đá sức mạnh một cách an toàn.

Cộng với việc cô đi vào toà Khoá Hồn tận hai lần mà không bị nguyền rủa, có lẽ vật phẩm nhóc hồ lô của cô có chức năng tránh được lời nguyền.
Nghĩ đến đây, Trần Sơ kìm lòng chẳng đặng, xoè tay ra, nhìn miếng sticker bình thường đến không thể bình thường hơn.
Anh không cảm nhận được nguồn sức mạnh khổng lồ trên miếng sticker, thậm chí anh còn nghĩ rằng, chỉ cần anh muốn thì miếng sticker có thể bị anh xé đi bất cứ lúc nào.

Nếu không tận mắt nhìn thấy hai đứa con nít thì anh không thể liên kết được sticker với dị năng đỉnh cao của Lâm Xuân.
Đúng, Lâm Xuân nhờ cả vào miếng sticker ông cụ này đấy, người khác không dám ra vào toà Khoá Hồn thường xuyên vì sợ bị nguyền rủa, nhưng cô cóc sợ, nhóc hồ lô của cô có thể tránh được nguyền rủa, chí ít là miễn nhiễm với lời nguyền từ tầng một đến tầng ba.

Với cả, cô không chỉ có nhóc hồ lô mà cô còn có cả chị Sadako nữa.
Thử hỏi, ai nhặt đá sức mạnh giỏi hơn cả bá vương Sadako của hệ thống bói toán nữa đây?
Đúng, chị Sadako là nữ hoàng nhặt đá sức mạnh ở không gian con đấy, mái tóc bồng bềnh và nhanh nhẹn như chân bạch tuộc, không ai sánh bằng.
Chị Sadako, chốt kèo không?
Đi! Sadako hưng phấn xoắn tóc lại.
Nhận được câu trả lời của Sadako, Lâm Xuân không do dự nữa, nghĩ đến sự sung sướng khi nhặt được tiền, phấn khích quay người chạy ra cầu thang.
Vua Biển trợn tròn mắt, anh đang định cản lại nhưng đã thấy Lâm Xuân vừa đi ra đến cầu thang bỗng quay trở về.
“Quên mất.” Lâm Xuân đỏ mặt đi đến bên Trần Sơ, ngượng ngùng nói với anh: “Sticker ý, đưa cho em được không?”
Anh xoè tay ra, gỡ miếng sticker dán trong lòng bàn tay xuống, trả lại cho cô.
Cô nhận miếng sticker, sau đó dán lên vách tường sau lưng Trần Sơ dưới ánh nhìn lom lom của hai người.
Như thế sẽ không phát sinh ra chuyện vừa rồi nữa, Lâm Xuân thở phào nhẹ nhõm, quay người chạy ra cầu thang.
Vua Biển đợi đến khi cô đi mất thì mới trợn mắt há mồm nhìn Trần Sơ: “Thật… Thật à?”
Trần Sơ: “Mày để em ấy đi còn gì?”
Vua Biển: “Tao có nói như thế à?”
Ai biết con bé này lại cần tiền không cần mạng.
Trần Sơ không đáp lời mà ngoảnh lại nhìn miếng sticker dán trên tường, anh cau mày: Sticker như này, dường như ai cũng có thể xé được dễ dàng.
Với kinh nghiệm được hai đứa con nít khiêng về, Lâm Xuân đã hiểu rất rõ về quá trình hoạt động năng lực của sticker ông cụ.

Để mà nói đơn giản, một khi linh thể ở trong toà nhà bắt đầu nguyền rủa cô, sticker ông cụ sẽ phán đoán cô đang gặp nguy hiểm, bọn trẻ sẽ chạy ngay đến để cứu cô về.


Thời gian dài ngắn ra sao được quyết định bởi thời điểm lời nguyền bắt đầu có hiệu lực.

Nhưng đây không phải vấn đề, quan trọng ấy là, cô có thể ở trong tòa nhà một thời gian rất ngắn, vậy nên việc cô phải làm trong suốt quá trình đó là lấy đồ, lấy càng nhiều càng tốt trước khi nhóc hồ lô tới.
Khi nảy ra suy nghĩ này, sau khi bước vào kết giới, Lâm Xuân không thèm nhìn linh thể đứng ngoài đại sảnh lấy một lần chứ đừng nói tới việc dùng thước để trao đổi, một lòng chạy vào trong căn phòng gần đấy.

Cô cũng chẳng quan tâm linh thể ở sau lưng mình đang nguyền rủa cái khỉ gì mà chỉ tập trung lấy đá sức mạnh.
Một người một Sadako nhặt lấy nhặt để, cứ nhìn thấy đá sức mạnh là nhào đến nhặt luôn.
Bấy giờ, ở góc cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn vang lên tiếng nhạc thân quen.
– Các bé hồ lô, các bé hồ lô, bảy quả hồ lô trên giàn cây, không sợ mưa gió, la la la la la la la~
Ánh vàng loé lên trong tiếng hát, nhóc ba hiện hình, hét lên trước mặt hai người dị năng cấp cao: “Ông ơi, con tới cứu ông đây.” Nói xong, nhóc phi ra cầu thang nhanh như gió.
Vua Biển: “Đứa thứ ba à?”
Trần Sơ: “Ừ.”
Vua Biển: “Nó có phép thuật gì?”
Trần Sơ: “Mình đồng da sắt?”
Kí ức về tuổi thơ đã xa vời, anh cũng không chắc lắm.
Vua Biển: “Mình đồng da sắt có thể tránh được lời nguyền?”
Trần Sơ: “Trước khi mày tới, đứa thứ hai xuất hiện rồi.”
Vua Biển ngẫm nghĩ một lát: “Đứa thứ hai là thiên lí nhãn nhỉ?”
Nét mặt Trần Sơ phức tạp: “Ừ.”
Thiên lí nhãn còn ngăn được thì chắc mình đồng da sắt cũng thế thôi.
Dưới tầng, Lâm Xuân đang dốc sức nhét đá năng lượng vào túi mình, bỗng nghe thấy lời thoại quen thuộc ở đằng sau.
Nhóc ba ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng giữa linh thể và Lâm Xuân, hai tay siết thành nắm đấm, đặt bên hông, người nhóc loé lên hiệu ứng đặc biệt của phép thuật mình đồng da sắt.

Sau khi biểu diễn phép thuật của mình, nhóc ba chỉ tay, tạo dáng đúng chuẩn, hét lên lời thoại chuẩn chỉ: “Yêu quái, thả ông của ta ra.”
Lâm Xuân nghe thấy câu này, biết rằng nhóc hô lô đến cứu mình rồi, vội vàng nhét thêm một viên đá sức mạnh vào ngực.

Mái tóc dài trên đầu cô cũng vậy, cuốn vội cuốn vàng thêm mấy viên đá vào trong tóc.

Ngay sau ấy, cô cảm giác người mình nhẹ bẫng, lúc bị vác cô mau chóng lùi lại rồi leo lên người nhóc, thoáng chốc đã trở lại lối ra.
Nhóc ba khiêng Lâm Xuân về đến vách tường, sung sướng nói: “Ông ơi, mình về nhà rồi.” Nói rồi biến mất ngay tại chỗ.
Trần Sơ lanh lẹ giơ tay ra đỡ cô ngay khi cô sắp ngã bụp xuống đất, giúp cô không bị thằng cháu bất hiếu cho ngã chổng vó lên trời.

Tuy nhiên, mặc dù cô đã được đỡ nhưng số đá sức mạnh trên người cô thì không, sau một vài cử chỉ, đá sức mạnh rơi rải rác khắp sàn, đủ mọi màu sắc đủ các hệ khác nhau, ước chừng cũng phải hơn mười mấy viên, đây còn chưa tính số đá mà Sadako đã cuỗm.
“Vl!” Bây giờ không còn bất cứ một từ ngữ nào có thể diễn tả được sự hãi hùng của Vua Biển, thậm chí anh còn chẳng màng đến tiếng cười nhạo ngốc nghếch của mấy nhóc hồ lô.
Ngốc nghếch thì sao? Dùng tốt như thế này thì quan tâm đến việc ngốc nghếch làm gì?
Vẫn chưa xong, Lâm Xuân lại dốc túi áo ra mấy viên đá to hơn, thả hết vào tay Trần Sơ: “Em không có không gian chứa vật phẩm, anh giữ giúp em nhé, em đi lấy thêm.”

Nói xong, Lâm Xuân chẳng quan tâm đến nét mặt của hai anh, quay đầu chạy vọt xuống.

Vẫn chưa bòn hết đá sức mạnh, đồng chí cần phải cố gắng thêm.
Lát sau, tiếng nhạc quen thuộc lại vang lên.
– Các bé hồ lô, các bé hồ lô, bảy quả hồ lô trên giàn cây, không sợ mưa gió, la la la la la la la~
Ánh sáng màu xanh của nhóc bốn hiện lên, nói ra câu “Ông ơi, con tới cứu ông đây” rồi chạy ra cầu thang.
Lần này, Vua Biển không hỏi câu hỏi ngu ngốc liệu phun lửa có thể thiêu huỷ được lời nguyền không nữa, anh nhìn ra cầu thang với ánh mắt đờ đẫn, khoảng nửa phút sau, Lâm Xuân lại được vác về, đá sức mạnh lại rơi ra đầy đất, rồi cô lại lao xuống tầng, cứ thế thành một vòng tuần hoàn, bốn lần liên tiếp như vậy, cuối cùng cô cũng lấy hết được số đá sức mạnh ở tầng ba, bắt đầu “vươn móng vuốt” xuống tầng hai.
“Mày nói…” Vua Biển nhặt một viên đá sức mạnh hệ mộc to đùng từ dưới đất lên, hỏi Trần Sơ: “Tao lấy trộm mấy viên thì Lâm Xuân có phát hiện ra không?”
Trần Sơ đang cho từng viên đá sức mạnh vào không gian chứa vật phẩm, khẽ lườm anh một cái.
Vua Biển bĩu môi, đặt viên đá về chỗ cũ.
Tiếng hát của nhóc hồ lô lại vang lên, nhóc bảy xuất thế, chạy xuống tầng hai.

Vua Biển thích sự ẩn hiện của đám hồ lô nhưng giờ cũng không nhìn ra cầu thang nữa mà quay sang miếng sticker hết đỗi bình thường: “Mày đoán xem, nếu bây giờ tao xé sticker thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Vua Biển cũng đã phát hiện ra nhược điểm trong vật phẩm của Lâm Xuân, vật phẩm có sức mạnh cực khủng, nhưng dường như nó chẳng có năng lực phòng bị gì cả, lúc nào cũng có thể bị hư hại.
Trần Sơ: “Vật phẩm nào cũng có nhược điểm, quan trọng là sử dụng thế nào thôi.”
Vua Biển cười: “Đúng, bọn mình đứng ở đây trông coi, không ai có thể động vào sticker được.”
Vậy nên vật phẩm của Lâm Xuân cần một người đứng ra bảo vệ giúp cô.
Mãi sau, đến khi Trần Sơ cất hết đá sức mạnh vào không gian chứa vật phẩm, nhưng tiếng bước chân quen thuộc lại chẳng hề vang lên.
Vua Biển chau mày: “Hình như hơi lâu thì phải.”
Mấy lần trước, chỉ cần nhóc hồ lô xuất hiện, căng nhất là nửa phút, Lâm Xuân đã bị khiêng trở lại.

Mặc dù lần này xuống tầng hai, nhưng đi thêm một chuyến cầu thang nữa làm gì lâu đến mức này.
Toang rồi à?
Khi hai anh đang chần chừ không biết nên làm gì bây giờ, tiếng bước chân quen thuộc đã vang lên, nhóc bảy mặc đồ màu tím cầm bảo bối hồ lô trong tay, chạy nhanh về.
Trần Sơ thấy chỉ có nhóc bảy về, anh đứng bật dậy, chẳng màng đến chuyện nhóc bảy có hiểu hay không mà đã hỏi ngay: “Sao chỉ có mình con, Lâm Xuân… Ông con đâu?”
Nhóc bảy kệ xác Trần Sơ, chạy qua hai người, đến bức tường dán miếng sticker rồi ném hồ lô vào tường.

Một người nào đó bỗng được phun ra ngoài, ngã sấp mặt xuống đất, người nào đó đương định đứng lên thì bảo bối hồ lô lại vang tiếng lao xao, hơn trăm viên đá sức mạnh rơi ra khỏi hồ lô, viên nào viên nấy cũng đập vào người nào đó, khiến người nào đó lại gục xuống đất.
“Ông ơi, mình về nhà rồi.” Nhóc bảy đã hoàn thành nhiệm vụ, biến mất ngay tại chỗ.
– Ha ha ha ha ha ha ha~
Vua Biển chứng kiến tận bảy lần, ngỡ rằng mình đã miễn dịch với chuyện này, nhưng lại bị đâm vào huyệt cười khiến anh cười lăn quay ra đất.
Trần Sơ cũng quay lưng lại, bả vai run lên không ngừng, phải vịn vào tường mới đứng vững được.
Còn Lâm Xuân đang bị chôn dưới đống đá sức mạnh, ước gì mình được chết ở đây mãi mãi.
Nhóc bảy! Tôi cực kì nghi ngờ mục đích cứu ông của cậu là để cậu tự tay giết chết ông mình..