Linh thể trong không gian con chỉ còn là một hình thái năng lượng mờ ảo, nhìn khuôn mặt cũng rất khó để phân biệt được linh thể này trông như thế nào, nhưng nhìn cách ăn mặc và vóc người của cô, không khó để nhận ra ấy là một người phụ nữ đang mang thai.
Nữ linh thể có bầu quỳ một chân xuống đất, cầm dao mổ bụng một người dị năng, bế ra một đứa bé.

Cả người em bé toàn máu là máu, tứ chi cứng ngắc, nom như đã lìa đời.

Linh thể cắt dây rốn, đặt đứa trẻ nằm xuống đất, sau ấy lấy một quả cầu sáng to bằng nắm tay trẻ em ra khỏi chiếc bụng tròn tròn của mình và đưa vào cơ thể em bé sơ sinh.

Lát sau, đứa trẻ im thin thít khi được mang ra khỏi bụng mẹ, có vẻ như đã chết ấy đột nhiên cử động, tay chân cứng nhắc bỗng run bần bật, đôi môi bật mở, cất lên tiếng khóc vang dội.
Linh thể vươn tay muốn ôm em bé nhưng khi vừa chạm tay đến đã rụt về ngay, tựa như đang sợ hãi điều gì đó.

Sau đó, cô cởi áo khoác của mình, dường như muốn dùng áo để quấn lấy đứa trẻ vừa mới chào đời, nhưng khi cô vừa cúi người, cơ thể đã bị gió thổi bay tựa như hoa bồ công anh, toả ra vô vàn tia sáng và đáp xuống sàn.

Chỉ có một viên đá sức mạnh màu xanh từ trên trời rơi xuống, cùng với chiếc áo khoác rơi xuống người em bé đang khóc oà.

Mà viên đá sức mạnh màu xanh ấy rơi đúng vào bắp chân đang đạp loạn xạ của đứa trẻ, hoá thành vết bớt hình chiếc lá màu xanh lục.
– Nhìn kìa, ở đây có một đứa bé.
Video kết thúc tại đây, người quay nhìn thấy có người xuất hiện nên đã ngừng lại, mà người quay lại chính là Đường Thiên Nguyên.
Ngay sau khi xem hết video, Trần Sơ đã biết mình chính là đứa trẻ đó, bởi vì bắp chân anh có một vết bớt giống hệt em bé.

Bởi vì từ lúc anh thức tỉnh dị năng, biết đến sự tồn tại của không gian con, có người đã nói cho anh biết về danh tính của anh.

Anh là đứa nhỏ được người dị năng của chính phủ bế về từ không gian con, mẹ anh bị hút vào không gian con lúc đang chuyển dạ và đã qua đời khi bị linh thể tấn công, cuối cùng mẹ đã chọn cách mổ bụng để cứu con mình.

Anh rất may mắn, khi chào đời, tiếng khóc đã thu hút sự chú ý của người dị năng phía chính phủ đang đi ngang qua và được cứu ra ngoài.
Vì hoàn cảnh như vậy nên Trần Sơ vô cùng yêu quý những người dị năng của chính phủ và cực kì căm ghét linh thể trong không gian con.

Anh cứ sống như thế trong suốt mười chín năm, và rồi bỗng đến một ngày, có người nói cho anh biết, thật ra anh không phải người Trái Đất mà là linh thể của không gian con.


Anh không thể chấp nhận chuyện này nên đã phản bác Đường Thiên Nguyên.
“Đây không phải sự thật, em là người Trái Đất, còn linh thể đó, có lẽ linh thể đó đang cứu em mà thôi.” Trần Sơ nói.
“Đúng, cô ta đã cứu em, một người mẹ cứu con của mình.

Cô ta đưa linh hồn của con mình vào cơ thể của đứa trẻ, cô ta đã giúp em cướp xác của đứa bé đó.” Đường Thiên Nguyên đáp.
“Không thể nào! Linh thể không thể rời khỏi không gian con.” Anh cãi lại.
“Trước khi chứng kiến cảnh này, thầy cũng không tin, nhưng sự thật là gì? Sự thật là họ không thể trốn đi khi là linh thể, nhưng có thể rời khỏi đây bằng cách đoạt xác của người khác.” Ông ta nói.
“Không thể như thế được, nếu có thể rời đi thông qua việc đoạt xác, nhiều năm như vậy, chắc chắn đã có linh thể ra ngoài được rồi, vậy tại sao chính phủ không phát hiện ra?” Anh hỏi.
“Thế em giải thích thế nào, một đứa trẻ đã chết từ lâu bỗng dưng sống lại? Người phụ nữ có thai đó đã chết ngay trong ngày đầu tiên ở thành phố Lốc Xoáy, nhưng em lại được sinh ra vào ngày thứ ba.” Đường Thiên Nguyên hỏi: “Em giải thích sao đây, một linh thể cấp S, một linh thể cấp cao đã thức tỉnh ý thức của chính bản thân lại đi cứu một đứa trẻ ở thế giới khác trong hoàn cảnh như vậy? Chỉ có một khả năng, đó là cô ta đang cứu con của mình.

Cô ta muốn con mình rời khỏi không gian con, đi đến thế giới khác, trở thành một con người bằng xương bằng thịt.”
– Nếu không phải con mình, tại sao linh hồn của cô ta lại bị bay đi, đã thế còn hoà viên đá sức mạnh của mình vào máu của em và biến nó thành vết bớt trên người em? Nếu em không phải con cô ta, tại sao em lại thức tỉnh thành người dị năng hệ phong? Nếu như cô ta không phải mẹ em, tại sao sau khi cô ta chết, thành phố Lốc Xoáy cấp S lại không xuất hiện linh thể cấp S nữa? Không gian cấp S cũng xuống thành cấp A? Nếu như em không phải con cô ta, cớ gì cô ta lại phải hi sinh thân mình như vậy?! Cả em nữa, vì sao sức mạnh của em lại có lực tương tác cao như vậy, nhất là khi ở trong không gian con? Em chưa bao giờ nghĩ đến những điều này đúng không?
Trần Sơ á khẩu trước vô vàn câu hỏi vì sao của Đường Thiên Nguyên, linh thể trong không gian con hệt như nhân vật trong game, đã vậy còn là nhân vật có trí khôn, điểm khác biệt duy nhất giữa họ và người dị năng trên Trái Đất ấy là họ chỉ sống trong quá khứ, không bao giờ tạo thêm được kí ức mới.

Mỗi khi không gian con đóng cổng và khởi động lại, kí ức của linh thể sẽ bị đóng băng.

Những linh thể đã bị gi3t chết cũng sẽ bị thay thế.
Tuy nhiên, có một số linh thể đặc biệt.
Sau biết bao nghiên cứu, người dị năng trên Trái Đất đã phát hiện ra rằng, trong những không gian con cấp cao sẽ tồn tại linh thể đẳng cấp với số lượng ít ỏi.

Bọn họ giống như trí tuệ nhân tạo đã thức tỉnh nhận thức của bản thân trong thế giới trò chơi.

Họ rất mạnh và khó có thể giết được, dù không gian con đổi mới bao nhiêu lần đi chăng nữa, họ cũng sẽ có thêm kí ức của mình.

Những linh thể cấp cao là sự đe doạ khủng khiếp nhất với những người dị năng khi tiến vào không gian con, Họ không có khả năng và cũng chẳng có lí do gì để cứu người dị năng của Trái Đất, trừ khi có mục đích riêng.
Điều khiến Trần Sơ chột dạ ấy là khi anh vừa mới ra khỏi toà Khoá Hồn, trước khi rời đi, chính miệng đại tư tế đã nói với anh, nếu muốn hoá giải lời nguyền thì anh chắc chắn phải giúp hắn thoát khỏi không gian con.


Vậy nên, anh hiểu rõ hơn bất kì ai rằng linh thể cấp cao có thể tách rời không gian con.
Khi đại tư tế uy hiếp mình, suy nghĩ của anh lúc ấy là dù có chết cũng không thể để cho linh thể của không gian con xâm phạm vào Trái Đất.

Nhưng bây giờ, mình lại là kẻ xâm lăng đó? Thật mỉa mai làm sao! Khi đấy anh đề phòng đại tư tế ra sao, đến lúc thân phận của anh bị bại lộ, người dị năng Trái Đất cũng sẽ cảnh giác anh y như vậy.
Trần Sơ cất đi những suy nghĩ trong mình, anh nhìn Đường Thiên Nguyên: “Thật ra tôi không sợ ông đi tố cáo đâu.”
Ông ta cau mày nhìn anh.
Anh: “Kể cả tôi là khách đến từ không gian con, vậy ông thì sao? Ông vẫn luôn biết về bí mật này, tại sao ông không nói ra? Ông có âm mưu gì?”
Đường Thiên Nguyên cười khẩy: “Cậu đang nói gì đấy, tôi luôn biết cái gì, tôi mới phát hiện ra video đấy cách đây không lâu, nó nằm trong tay một người dị năng mà cậu đã giết.”
Trần Sơ khẽ cười, anh bị làm sao vậy, biết rõ Đường Thiên Nguyên không phải người thầy “quang minh lỗi lạc” của quá khứ, nhưng sao anh cứ mong rằng ông ta vẫn sẽ biết nhục là gì: “Ông nói đúng, ông có thể tình cờ phát hiện ra video này, nhưng hình như ông quên mất…”
Anh mỉm cười nhìn ông ta: “Thầy, tôi đã mạnh đến mức ngang hàng với ông rồi.”
Đôi mắt Đường Thiên Nguyên co lại, ông đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Trần Sơ nên cũng tự nhận mình rất hiểu anh, ông đã từng thấy Trần Sơ thời non nớt, Trần Sơ ngây thơ, Trần Sơ vui sướng cười sằng sặc, Trần Sơ cáu giận, Trần Sơ mất mát, nhưng ông chưa bao giờ nhìn thấy một Trần Sơ như thế này.

Bỗng chốc, ông nhớ đến lời mà cấp dưới từng nói.
– Cứ bảo Trần Sơ tốt tính, đó là do ông chưa thấy thằng bé giết người thôi.

Nó cứ mỉm cười nhìn ông, và chỉ trong chớp mắt sau đấy, ông đã chết rồi.

Bây giờ tôi nhìn thấy Trần Sơ cười là lại bị ám ảnh.
Lúc đó Đường Thiên Nguyên còn thắc mắc nụ cười đó trông như thế nào, và giờ ông đã được diện kiến rồi.
Ông nói: “Cậu đang uy hiếp tôi?”
Trần Sơ: “Thầy, tôi không muốn cắt đứt quan hệ với ông đâu, thật đấy.

Mặc dù tôi rất ghét phải thừa nhận điều này, nhưng trong thời niên thiếu niên của tôi, ông đã dạy tôi rất nhiều, vậy nên nếu ông cần sự giúp đỡ, tôi rất sẵn lòng giúp ông.

Nhưng xin ông đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của tôi hết lần này đến lần khác, tôi sợ đến một ngày tôi không nhịn được nữa, tôi sẽ phá huỷ tất cả mọi thứ đấy.”
Anh đang nhắc nhở Đường Thiên Nguyên rằng anh cũng là một người dị năng cấp S, muốn giết một người dị năng cấp S cũng không dễ dàng như vậy.


Nếu một ngày nào đó anh tức điên lên, thì dù quy chế không trừng phạt được ông ta thì anh sẽ tự mình ra tay.
Đường Thiên Nguyên hiểu lời Trần Sơ nói, thâm tâm ông hốt hoảng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ không quan tâm: “Mỗi mình cậu mà cũng dám tấn công tôi?”
Trần Sơ đã quá hiểu Đường Thiên Nguyên, nếu không sợ thì ông ta tất nhiên sẽ tiếp tục chọc ngoáy anh, nhưng ông ta lại không làm vậy, điều này chứng tỏ mình đã đe doạ thành công.
Anh không tiếp tục công kích ông ta mà chuyển chủ đề: “Nói về chuyện bản đồ địa mạch đi, tôi là người đem nó về, nếu cần một người phải đưa nó về không gian con, tôi có thể làm được.”
Đường Thiên Nguyên thấy Trần Sơ chủ động nói sang chuyện khác, tiện thể cũng nói về bản đồ địa mạch: “Viện nghiên cứu cũng nghĩ như vậy, bây giờ chính phủ đang tính thời gian không gian mở cổng.

Đến khi xác định được địa điểm, cậu cầm theo bản đồ địa mạch, người dị năng không gian sẽ dẫn cậu vào.”
Trần Sơ: “Khi nào người dị năng không gian đến?”
Ông ta nhìn anh: “Cậu tưởng trụ sở chính chưa biết chuyện Lâm Xuân à?”
Ánh mắt anh loé lên, hỏi lại lần nữa: “Để Lâm Xuân đưa tôi đi?”
Ông: “Mặc dù dị năng của Lâm Xuân chỉ có một tác dụng duy nhất, nhưng tốc độ không có vấn đề gì, với lại lực lượng chính là cậu còn con bé chỉ hỗ trợ thôi.”
Trần Sơ gật đầu, không nói gì.

Đường Thiên Nguyên sắp xếp cho Lâm Xuân đi thực hiện nhiệm vụ lần này, không còn gì tuyệt hơn nữa.

Nếu là một người dị năng khác thì anh còn phải nghĩ cách để thoát khỏi người ta.
Đường Thiên Nguyên đổi chủ đề: “Nếu cách này không được.”
Trần Sơ bỗng ngẩng đầu lên.
Ông ta ung dung nói: “Đến lúc đấy cậu tự xử lí đi.”
Anh cau mày: “Là sao?”
Ông ta giải thích: “Bộ ngoại giao đã tuyên bố, chắc chắn sẽ không bỏ qua sự nguy hiểm của bản đồ địa mạch, vậy nên nếu không trả nó về không gian con được, cậu hiểu rõ hơn ai hết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy.

Tới khi đó bản đồ đã nằm trong tay cậu, cậu muốn giải quyết thế nào cũng được, dù gì cậu cũng là người lấy nó về.”
Nói xong, ông tay phất tay, ra hiệu cho anh đi ra ngoài.
Trần Sơ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy ánh mắt niềm nở của trợ lí Đàm: “Đường Thiên Nguyên tìm em có chuyện gì thế?”
Đường Thiên Nguyên sắp xếp cho anh và Lâm Xuân đi xử lí bản đồ địa mạch, thể nào trợ lí Đàm cũng phải biết chuyện này nên anh không hề giấu giếm mà kể vắn tắt mọi chuyện cho trợ lí Đàm nghe.
Trợ lí Đàm: “Chính phủ đang cố gắng hết sức, nếu không thể tránh khỏi tai hoạ này, động đất sẽ phát sinh ở nơi mà không gian con mở cổng.”
Trần Sơ gật đầu.
Trợ lí Đàm bỗng nói: “Trần Sơ, sao anh cảm giác đội trưởng Đường thù em thế?”
Trần Sơ nhìn trợ lí Đàm với vẻ hơi bất ngờ, người nào có mắt cũng nhìn ra được sự thù địch của Đường Thiên Nguyên dành cho anh, nhưng hỏi thẳng mặt như thế này lại không ăn nhập với tính cách của trợ lí Đàm.

Anh ấy không phải Vua Biển, không lấc cấc như nó.

Dường như trợ lí Đàm hiểu thấu sự ngạc nhiên của anh nên đã giải thích: “Anh không dò la chuyện riêng tư của em đâu, anh chỉ không ưa cách ông ta nói chuyện thôi.

Gì mà em là đứa mang bản đồ địa mạch về nên em phải tìm cách giải quyết? Lúc đem bản đồ về, em cũng không biết nó sẽ gây ra thảm hoạ kinh khủng như thế, vả lại, rõ ràng chính phủ đã quyết định về việc xử lí bản đồ, chính phủ cũng chọn địa điểm dựa trên vị trí không gian con mở cổng, sao nói qua mồm ông ta lại thành em phải tự xử trí thế.

Nói như thể nếu mà không thành công thì nghĩa là em đang cố tình muốn phá huỷ thành phố vậy.”
Nói xong, trợ lí Đàm cũng thấy hơi xúi quẩy, anh giẫm chân xuống đất mấy cái: “Anh chỉ muốn nói là cái ông đội trưởng Đường này không ổn chứ không bảo hành động sẽ thất bại.”
Trần Sơ nhìn gương mặt ảo não của trợ lí Đàm, bật cười thành tiếng: “Em hiểu ý anh, yên tâm, bản đồ địa mạch chắc chắn sẽ quay về không gian con.”
Trợ lí Đàm nói dài như vậy nhưng cũng chỉ mang một mục đích duy nhất, anh ấy đang nói với mình rằng, dù cuối cùng bản đồ địa mạch có ra sao thì đó cũng không phải lỗi của anh.
Trần Sơ không nói cho trợ lí Đàm biết rằng Lâm Xuân có cách để xử lí bản đồ, không phải anh không tin tưởng trợ lí Đàm mà bởi vì đây là bí mật của Lâm Xuân, dẫu phải nói ra thì Lâm Xuân cũng sẽ tự nói chứ anh không làm thay việc cho cô.
Trợ lí Đàm lại hỏi: “Đã chốt địa điểm chưa?”
Trần Sơ lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Đây cũng là nguyên nhân anh không đi gặp Đường Thiên Nguyên để xin bản đồ, nếu địa điểm vẫn chưa được xác định, mình chạy ra xin cũng rất kì.

May mà chính phủ đã chỉ định Lâm Xuân đến giúp anh hoàn thành việc này, kể cả đến tận phút cuối cùng bọn anh mới nhận được bản đồ thì vẫn sẽ kịp giờ.
Trợ lí Đàm gật đầu: “Thế để anh báo cho Lâm Xuân.”
Trợ lí Đàm không gọi ngay cho Lâm Xuân mà để sáng hôm sau mới gọi.

Ai ngờ gọi hết cuộc này đến cuộc khác mà Lâm Xuân cũng không nghe máy, mãi đến tiếng sau mới gọi lại cho anh.
Lâm Xuân: “Trợ lí Đàm, anh gọi em ạ?”
Trợ lí Đàm: “Em đang làm gì đấy, sao mãi mới nghe điện thoại?”
Cũng may là gọi sớm, chứ nếu anh mà gọi lúc sắp xảy ra chuyện thì mọi thứ đã muộn rồi.
Lâm Xuân: “Em đóng ma nữ trong escape room, giờ mới ra ngoài.”
Trợ lí Đàm tăng huyết áp: “Giờ này rồi mà cô còn tâm trạng đi đóng ma nữ? Không sợ mình thành ma nữ thật à?”
Cô không hề lo lắng về sự nguy hiểm của bản đồ đúng không?
Trời đất chứng giám, cô mới là người tận tâm tận lực nhất được chưa?
Lâm Xuân quyết định bỏ qua câu hỏi này, ra vẻ lấy lòng: “Trợ lí Đàm, anh tìm em có chuyện gì thế?”
Trợ lí Đàm: “Việc xử lí bản đồ địa mạch cần cô đến giúp.”
Lâm Xuân đang mặc đồ ma nữ bỗng bật dậy khỏi ghế: “Giờ cần em qua luôn ạ?”
Trợ lí Đàm: “Vẫn chưa xác định được địa điểm cụ thể, anh chỉ đang báo cho cô biết thôi, đến lúc đấy có khi phải cần năng lực xuyên không gian của cô.”
Lâm Xuân: “Vâng, bao giờ anh gọi là em đến luôn.”
Trợ lí Đàm nghiến răng: “Cô nên như thế.”.