Vấn đề bất ngờ này khiến Vương Kiến Quốc sửng sốt một chút, ngập ngừng trả lời: “…… Bởi vì cúp điện?”Quy tắc trong khu đồ dùng hàng ngày đã nói bên trong tuyệt đối sẽ không cúp điện, nhưng thật sự không biết quy tắc này là thật hay giả, Vương Kiến Quốc theo bản năng nhớ kỹ nguyên tắc này.Sắc mặt Tô Dung ngày càng khó coi, tiếp tục hỏi: “Nếu ngay cả khu đồ dùng hàng ngày nói không cúp điện nhưng vẫn cúp điện, các người nghĩ những nơi khác trong siêu thị sẽ như thế nào?”“Đương nhiên cũng cúp điện!” Triệu Bằng sắp hỏng mất: "Rốt cuộc cô đang muốn nói gì hả? Có phải cô đã bị ô nhiễm hay không?”Tô Dung bất đắc dĩ thở dài, không phải cô đang cố ý kéo dài thời gian, chỉ là đang nói lên suy nghĩ của mình: “Nếu toàn bộ siêu thị đều cúp điện, như vậy khu thủy sản làm lạnh cũng như vậy đúng không?”Cô vừa dứt lời, Vương Kiến Quốc lập tức phản ứng lại: “Em đang nói hải sản trong khu hải sản sẽ chạy ra sao?”“Không phải quy tắc đã nói hải sản chạy ra ngoài sẽ an toàn sao?” Giọng nói của Triệu Bằng mang theo tiếng khóc nức nở, trong lòng đã nghĩ đến khả năng làm cho người ta tuyệt vọng.Nhớ đến chữ của quy tắc này biến thành màu đỏ tươi, Tô Dung nhếch khóe miệng: “Nếu quy tắc đó là giả thì sao?”“Như vậy chẳng phải, hải sản bò ra khỏi nước… Cực kỳ nguy hiểm.”Câu nói này đã thành công khiến ba người trở nên trầm mặc, ba người liếc nhau, Vương Kiến Quốc ra lệnh một tiếng: “Chạy!”Ngay trong lúc bọn họ không hề quay đầu chạy ra khỏi khu thủy sản, bóng đen lúc nãy lại lần nữa xẹt qua người họ.

Nhưng điều khác biệt chính là, ai cũng nhìn thấy được, bóng đen kia ngày càng đến gần bọn họ.“Đừng giết tao!” Triệu Bằng sụp đổ hô lớn: “Người phụ nữ bên kia chắc chắn ăn ngon hơn tao! Mày đi giết cô ta đi!”Chết tiệc! Tên khốn này!Tô Dung thầm mắng trong lòng một tiếng, cố gắng tăng tốc chạy nhanh hơn.

Mọi người đều biết, đối mặt với sự rượt đuổi của một con hổ, không cần trở thành người chạy trốn nhanh nhất, chỉ cần không trở thành người chạy chậm nhất là được.Thật đáng tiếc, Tô Dung chính là người chạy trốn chậm nhất.Phụ nữ bẩm sinh đã có thể lực yếu hơn đàn ông.Trong lòng cô dâng lên sự tuyệt vọng, không muốn tin bản thân lại chết ở chỗ này.


Nhưng hai bóng dáng phía trước lại giống như bị trời phạt, dù cô dùng hết sức lực toàn thân cũng không đuổi kịp.Nhưng trong chớp mắt, bóng đen kia lại bay đến trên đầu kẻ đang kêu la hoảng loạn.“A!”Triệu Bằng kêu thảm thiết một tiếng, vùng vẫy rồi ngã trên mặt đất, điên cuồng dùng cánh tay xua đuổi vật trên đầu mình.Tô Dung và Vương Kiến Quốc vô thức dừng lại.

Ở trong mắt bọn họ, trên đầu Triệu Bằng có thêm một con bạch tuộc.

Đó là một con bạch tuộc màu xanh biển, lớn chừng một đứa trẻ, cả người tỏa ra mùi hôi tanh tưởi.


Tám cái xúc tua bám chặt vào đầu Triệu Bằng, mạnh mẽ bao bọc lấy toàn bộ đầu Triệu Bằng, cắn nuốt từng chút một.Triệu Bằng chỉ cảm thấy trên đầu mình xuất hiện từng cơn đau nhức, giống như đỉnh đầu đang bị người khác mở ra.

Gã muốn thét chói tai, nhưng lại có cái gì đó giống như xúc tua che miệng gã lại, sau đó xé rách rồi đi vào miệng, gã chỉ có thể rên lên vài tiếng tuyệt vọng.

Đôi mắt bởi vì bị lực mạnh dồn nén mà lồi ra ngoài, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung..