Edit: Mei A Mei

Vào một ngày mùa đông lạnh giá, phiên tòa cuối cùng của vụ án lớn tầm cỡ thế kỷ đang được diễn ra tại Tòa án Hình sự Trung ương.

Sáu tuần trước, Moriarty đã ra lệnh cho cấp dưới của mình đột nhập thành công vào Tháp Lodon, Ngân hàng Anh và Nhà tù Pentonville. Không ai biết bằng cách nào, tại sao. Như thể có phép thuật. Hệ thống an ninh thế giới hoàn toàn lép vế trước hắn.

Trong phòng xử án của Tòa án hình sự tối cao, Vesper đang ngồi trên băng ghế kẹp giữa hai ngài Holmes.

Lúc này, phiên tòa xét xử đã tới thời khắc mấu chốt.

- - "Mời bồi thẩm đoàn công bố phán quyết cuối cùng."

Vesper nghe thấy lời tuyên trắng án như mong đợi.

Bấy giờ, Moriarty trở thành kẻ được nhắc đến nhiều nhất giới tội phạm.

Khi thẩm phán tuyên bố sẽ trả tự do tại tòa, Moriarty bước nhanh đến hàng ghế và thản nhiên nói với hai Sherlock Holmes, "Câu chuyện cổ tích nào cũng phải có một nhân vật phản diện kiểu cũ, nhỉ?"

Mycroft Holmes tay cầm chiếc ô đen, nở nụ cười nhã nhặn quyến rũ, "Một phút trước, vài câu lạc bộ ngầm ở London của anh đã bị đóng cửa."

Moriarty nhún vai thờ ơ, "Tôi chưa bao giờ quan tâm đ ến việc bỏ quách đi dăm ba kẻ vô dụng."

"Như Đại tá Sebastian Moran ấy à?"

Tay bắn tỉa số một quân đội Anh đã hết giá trị lợi dụng nên đổ lỗi cho Moriarty. Lúc bị bắt, gã chống cự quyết liệt và bị bắn chết ngay tại chỗ.

Moriarty nhướng mày giễu cợt, "Đám đảng tự do đó bây giờ đang muốn quỳ dưới chân tôi, tranh giành để trở thành khách hàng của tôi. Về phần Sebastian Moran, tôi sẽ tiễn gã xuống địa ngục."

Song hắn nhìn Vesper, "Em yêu, trực thăng đang đậu trên bãi cỏ cách đó ba trăm mét. Đã đến lúc chúng ta bắt đầu chuyến đi Giáng Sinh tới Paris rồi."


Vesper chớp mắt, "Ai đồng ý đi Paris cùng anh chứ?"

"Lẽ nào em muốn thưởng thức bữa tối Giáng Sinh với Sherlock Holmes sao?" Moriarty nhìn cô vẻ không hài lòng.

Vesper nhún vai, "Dĩ nhiên anh ấy không mời em."

"Nhìn xem, Holmes quá bận yêu nước để có thể quan tâm em." Moriarty giỏi nhất việc gây sự.

Chính Phủ Anh nhíu mày, "Tôi chưa bao giờ tổ chức tiệc Giáng Sinh."

Vesper bất mãn trừng mắt nhìn anh, "Thế nên anh mới đáng cô độc cả đời đấy."

Mycroft cầm chiếc ô đen, mặt nghiêm túc giả trân, "Vì sếp cô chưa bao giờ có thói quen tổ chức lễ Giáng Sinh nên cô cũng phải tuân theo. Cô Lynd, mời cô quay lại văn phòng cùng tôi để sắp xếp tài liệu của Bộ Tài Chính, vì một tương lai thoát khỏi văn phòng số 11 phố Downing."

Vesper nhếch mép. Cô vẫn chưa quên vị Chính Phủ Anh này đã hứa hẹn với cô về chức Thư kí nghị viện của Bộ Tài Chính.

Vậy nên cô quay lại cười xòa nhìn Moriarty, "Vì tương lai chính trị của em, có vẻ kỳ nghỉ Giáng Sinh chỉ đành tạm thời hủy bỏ thôi."

Napoleon giới tội phạm:...Gã Sherlock Holmes quỷ quyệt này!

Sherlock đứng cạnh xem trò vui, "Mycroft trung niên mập mạp mặc dù không giỏi lấy lòng cô Lynd nhưng lại là người mưu mô, xảo quyệt, và biết nắm bắt điểm yếu của người khác. Điều mà cô Lynd coi trọng nhất rõ ràng là liệu cô ta có bật lên khỏi phố Downing được hay không."

Vesper mỉm cười lễ phép với anh ta, "Anh nói không sai. Thực ra tôi đang giao dịch bất chính cùng ngài Sherlock Holmes."

Sherlock nhíu mày nhìn anh trai, "Anh điên thật rồi."

Chính Phủ Anh cười mỉa, "Lẽ nào trông anh giống một kẻ quấy rối quyền cao chức trọng à?"

Thám tử tư gãi cằm, "Không, anh giống kẻ lãnh cảm đầy mưu mẹo.


Vesper buông tay, "Lãnh cảm ăn vào máu nhà Holmes rồi. Nhìn anh thám tử tư mà xem, ở tuổi này anh ta vẫn là trai tân duy nhất tại đất Anh."

Sherlock trừng cô, "Sau lời mời sống chung ba người, cô còn nhai lại chuyện này nữa. Quả nhiên cô có âm mưu gì đó với tôi."

"Đừng mơ. Tôi không hề có hứng thú với anh." Vesper khôn khéo đáp.

"Đồ cá vàng ngu xuẩn, đáng bị ném sang Nam Mĩ trồng bông."

"Tên trai tân độc mồm độc miệng."

"Cô vừa hạ thấp chỉ số IQ của cả con phố luôn rồi!"

"Tên trai tân ác độc."

Chính Phủ Anh cố nhịn trước hai kẻ ngu xúc phạm loài người, híp mắt sẵng giọng, "Câm hết cho tôi --"

Vesper và Sherlock cùng nhìn anh, "Rốt cục anh về phe ai!"

Moriarty lại thừa cơ gây sự, "Vesper, em xem đi, ngài Holmes lạnh nhạt với em như vậy thì sao anh ta có thể dành tình cảm đặc biệt cho em được chứ."

Mycroft thản nhiên nói, "Thưa ngài Napoleon nổi tiếng giới tội phạm, tốt nhất anh nên trốn càng sớm càng tốt. Năm phút trước anh vừa trở thành kẻ thủ công khai của cơ quan nhà nước đấy."

"A..." Moriarty giễu cợt, "Ngài Holmes, ngài sẽ không ngây thơ khi nghĩ rằng đám đần kia uy hiếp được tôi chứ?"

Chính Phủ Anh cười mỉa. Bộ đồ ba mảnh như lớn theo tạng người, "Hẳn anh thực sự tưởng chỉ cần vài dòng mã hóa là có thể nhởn nhơ thoải mái ở Anh."


Chính Phủ Anh và cố vấn tội phạm cứ lời qua tiếng lại không ngừng.

Vesper đứng giữa hai người, sốt ruột hỏi, "Xem ra các anh còn phải trò chuyện thêm lúc nữa. Hay tôi đi ăn trưa cùng ngài thám tử tư nhé?"

Sherlock mở lời trước, "Tôi đã nói cô có ý đồ gì với tôi rồi mà."

"Đừng mơ, trai tân." Vesper liếc xéo.

Mycroft và Moriarty bực bội nhìn họ, "Cấm hai người đi riêng!"

Thế là bữa trưa bỗng trở thành bữa ăn bốn người.

Khách sạn Ritz bên cạnh vườn Westminster mang phong cách cổ điển sang trọng của Anh. Tại đây, bạn có thể trải nghiệm cuộc sống văn hóa truyền thống quý tộc nước Anh. Từ rèm đèn chùm cho đến bộ ấm trà bằng sứ xương. Mọi thứ đều sang trọng tới độ cổ điển.

Ngồi bên cửa sổ, Vesper nghe tiếng piano và đàn hạc vang vọng. Cô liếc qua ba người đàn ông mang vẻ lạnh lùng, "Thú thật thì, việc ăn cùng các anh ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi lắm."

Bộ ba lạnh lùng: "..."

- - Cô nói tiếng người được không?

Nét mặt ba quý ông Anh Quốc trong bộ vest cà vạt hơi khó coi. Ở một khách sạn cổ điển nơi đề cao phong thái lịch lãm và quý phái, Vesper như nhóc quỷ giỏi dẫm lên chân người khác.

Đám phục vụ bàn mặc đồng phục truyền thống đang bưng các món ăn. Họ rất ân cần, lịch sự. Rõ ràng Ritz London xứng đáng với cái danh khách sạn nổi tiếng thế giới.

Nhưng trên thực tế, việc đặt chỗ ở khách sạn Ritz cực kì khó khăn, dù là bữa tối hay trà chiều. Thông thường phải đợi vài tuần, tuy nhiên ba người trước mặt cô đều thuộc tầng lớp quan trọng, chẳng cần đặt chỗ.

Vesper, người miễn cưỡng đang ở tầng lớp tư sản, sẽ không thừa nhận rằng mình ghét nhà giàu.

Cô nhấp ngụm cà phê đen. Vừa thấy Mycroft định cho miếng bánh dứa vào miệng thì cô chợt nghe thấy Sherlock nói, "Chúa ơi, hãy nghĩ đến cái bụng của anh đi. Đồ ngọt làm anh bị béo và sâu răng đấy."

Anh ta nhìn Moriarty ghét ra mặt, "Chắc lúc nhỏ anh cũng thích đồ ngọt lắm nhỉ, chứ nếu không thì anh đã chẳng lùn."

Vesper nhíu mày. Sherlock bèn phổ cập kiến thức khoa học cho cô, "Nếu lượng đường tiêu thụ đạt 6 đến 18% tổng lượng thức ăn ăn vào, sẽ có thể gây rối loạn chuyển hóa canxi trong cơ thể, cản trở quá trình vôi hóa và ảnh hưởng tới tăng trưởng."


Mycroft gằn một câu, "Anh nghĩ chú ít án quá, muốn đến trung tâm cai nghiện vài tháng."

Moriarty không chịu thua kém, nói, "Tôi gửi anh vài vụ để bận rộn hơn nhé?"

Sherlock khoanh tay thờ ơ, "Một tên đàn ông mập mạp và một tên đàn ông cao chưa tới 6 feet ắt là sinh vật dễ nổi nóng nhất thế giới."

Vesper bất giác gật đầu, nhận được những cái nhìn sát khí từ Chính Phủ Anh và cố vấn tội phạm.

Cô hắng giọng, quay sang Sherlock Holmes, "Im đi, trai tân. Anh nghĩ mình khá hơn chút nào hả? Đồ pha cà phê bằng mắt."

Trước mặt ba người thông minh nhất thế giới, Vesper quyết định tạm dời sự chú ý sang những món ăn ngon trên bàn và để họ chiến đấu tay ba, bại cả ba.

Còn cô thì có thể thưởng thức bữa trưa an toàn.

Nhưng ba người đàn ông này lại cau mày nhìn cô -- phụ nữ nước Pháp quả nhiên chẳng tốt lành gì! Vừa thô lỗ vừa phụ tình, giỏi trêu đùa tình cảm đàn ông.

Vesper bình tĩnh uống cà phê rồi mỉm cười với họ, "Giáng Sinh vui vẻ nhé, các quý ông."

London ngoài cửa sổ tràn ngập không khí Giáng Sinh phong phú. Đường phố đã được trang hoàng đèn điện. Hai đứa trẻ đang kéo pháo Giáng Sinh trông giống kẹo trái cây. Khi ống giấy vỡ, chúng sẽ tạo ra tiếng nổ nhỏ, vui vẻ mà hứng khởi.

Cây thông Noen tại khách sạn Ritz lung linh ánh đèn nhiều sắc màu. Mùi bánh nướng nhân thịt băm như lan tỏa khắp nhà hàng, ngọt ngào và ấm áp.

Cô gái tóc đen tuy xinh đẹp thần bí, nhưng nụ cười trên mặt lại phá vỡ vẻ lạnh lùng thường ngày, khiến ba người đàn ông siêu thông minh cảm thấy ấm lòng. Điều này thực sự rất đáng kinh ngạc.

Mycroft cầm cốc trà đen đưa lên miệng.

Moriarty rót rượu vào cốc.

Sherlock đổ đầy tách cà phê đậm đặc.

Có thể trong tương lai cuộc chiến vẫn sẽ không hồi kết, nhưng bấy giờ --

"Giáng Sinh vui vẻ."