Dược Minh cảm thấy thật mất mặt. Hắn dù gì cũng là Bát Đại Cổ Tộc, Dược Tộc thiếu chủ vị. Dù không phải là quyền uy nhất, nhưng có người nào dám cả gan đánh người của hắn. Mặc dù chỉ là một người hầu nhưng mà huyết mạch của hắn cũng là của Dược Tộc.

“Hừ.”

“Không biết các hạ đây là.”

Lâm Thiên liếc xéo hắn, lười biếng thở dài.

“Ài, ca tên Phong họ Lôi, cứ gọi là tà Lôi Phong ( truyền thuyết).”

Dược Minh là người thế giới này, làm sao mà hiểu được ý của Lâm Thiên, hắn chỉ cho là người thanh niên này tên thật là Lôi Phong. Trong lòng hắn ghi nhớ cái tên này, cái tên làm hắn bẽ mặt.

“Hừm, vậy gặp qua vị huynh đài, kẻ hầu có chút không hiểu chuyện.”

Hắn ra vẽ văn nhã, thật là là đặt chú ý lên người Thải Ly. Bởi mọi người ở đây không ngoài hắn, xem Thải Lo động thủ là do Dược Tiểu động chạm Lâm Thiên. Hắn cũng không ngu ngốc tin rằng, thiên địa thành lập từ đó đến nay lại chỉ có Bát Tộc có huyết mạch Viễn Cổ. Thật ra một ít gia tộc ẩn tàn vẫn chưa bị moi móc ra thôi, Bát Tộc thực ra là hạn chế lẫn nhau thôi, không phải chân chính muốn hợp tác lợi ích gì.

Cô gái Thải Ly này, có thể là một vị nào đó của Viễn Cổ Tộc ẩn mật không chừng. Đắc tội một Viễn Cổ Tộc chưa hiểu nội tình, dù là, thiếu chủ Dược Tộc, hắn cũng không dám.

Có điều, trong lòng hắn lại càng muốn chiếm giữ người phụ nữ này, dù nàng không có Viễn Cổ Tộc thế lực chống lưng, nhưng với tư chất cùng thực lực của nàng. Hắn cảm thấy đã vô cùng phù hợp với điều kiện đạo lữ của hắn.

“Hừ, quản chó cho tốt.”

Thải Ly lạnh lẽo, nàng không phải không muốn giúp Lâm Thiên hả giận. Có điều, Lâm Thiên lại vừa truyền âm qua linh hồn lực cho nàng. Linh Cảnh Viên Mãng linh hồn lực, truyền âm chỉ là chuyện nhỏ.

Dược Minh khóe mắt co rút, trong lòng chẳng những không chán ghét mà còn thêm tham lam. Càng là có cá tính, càng có tham vọng chinh phục, không phải sao.

Hắn không biết Thải Ly qua chuyện chăn gối với Lâm Thiên. Linh hồn của nàng đã bị khắc ấn của hắn. Dù có chết, hắn cũng không thể nào chiếm được nàng. Không chỉ nàng, tất cả nữ nhân đã từng qua chăn gối với hắn điều là vậy. Cho nên nói, ý muốn của hắn sẽ không bao giờ thành hiện thực.

“...”

Dược Tiểu rất ấm ức. Hắn rất muốn nói, Lâm Thiên rất mạnh, rất là mạnh. Nhưng mà nhìn thiếu chủ đã nhận lỗi với nữ nhân người ta, hắn nào dám thốt ra, nếu không thiếu chủ hắn lại phải cúi đầu nhận sai. Kiểu đấy, hắn không chết mới là lạ.

Thế là, duy chỉ có một người ngoài biết thực lực chính của Lâm Thiên. Mà hắn lại im lặng, nên bây giờ chẳng ai chú ý đến Lâm Thiên nhiều lắm, trừ các nữ tán tu. Trong mắt họ, Lâm Thiên chỉ là ….siêu cấp tiểu bạch kiểm.

Lâm Thiên nhìn ra mọi người khinh bỉ, có điều hắn chớ quan tâm. Ôm eo Thải Ly, bỏ lại Dược Minh còn muốn nói gì đó, làm hắn nghẹn đỏ mặt.

“Đi thôi tiểu nương tử.”

Dược Minh đầu nhanh bốc khói, hắn còn nhiều thứ chưa kịp trổ tài, lại bị một câu của Lâm Thiên nói, tý nữa mà máu huyết công tâm.

“Xin hỏi, vị cô nương này là..”

Lâm Thiên cà lơ phất phơ nhìn qua Thải Ly, sao đó lại nhìn hắn.

“Ai mà chả được.”

..........................

Dược Minh cuối cùng gây thù cùng Lâm Thiên. Mà Lâm Thiên cũng đã đánh dấu hắn vào danh sách đen, mười phần phải tiêu diệt

Bát Cổ Tộc còn lại bảy tộc không có hành động gì, dù sao thì bọn hắn vốn chẳng ưu nhau, làm sao mà có tiếng nói chung được.

“Rầm”

“Vù”

Ngay lúc 8h sáng, bầu trời nắng hồng chói chang, cự đại cây Hỏa Hồng Thụ cao chọc trời. Một siêu cấp mòi hỏa hoa bay lên bầu trời, một bông hoa màu đỏ nở rộ. Từ dưới sa mạc lòng cát. Một vật thể khổng lồ nhô lên.

Thải Ly nhẹ giật áo Lâm Thiên.

“Vĩnh Lạc Thành Trì một lần vào tối đa 3 ngày mở ra. Quá 3 ngày sẽ tự động đóng lại và chìm xuống hàng chục dặm dưới mặt cát.”

Lâm Thiên gật đầu bảo hiểu.

Ngay lúc, đấy một cánh cổng khổng lồ khảm nạn vàng kim lộ lên từ các, chấn động làm mọi người điều phải bay lên trời. Một số con hàng Đại Đấu Sư, Đấu Linh vì tham lam một ít vụn vặt. Bão cát vừa cuốn qua, bọn hắn liền bị cát nhấn chìm mất mạng.

Lâm Thiên rất là thiện lương, không đành lòng nhìn bọn họ chết. Hắn thở dài, đem một số tán tu nữ xinh đẹp đưa vào Thiên Giới một cách bí ẩn. Thiên Giới là thần khí SS cấp. Đừng nói là cao nhất chỉ có Đấu Tôn ở đấu dù Đấu Đế, Đấu Tổ, Đấu Thần đi nữa..chả khác là bao nhiêu …( ạch ta viết nhầm cái gì thì phải.) …

“Hừ, háo sắc.”

Thải Ly bên cạnh hắn, nàng điều nhìn ra mỗi hành động của hắn, trong lòng hơi chua chua. Nhưng cũng không giống nữ nhân bình thường, động một chút là ghen ghét, chỉ đơn thuần ngắt nhéo thôi.

“Ui ui.”

Lâm Thiên cảm giác eo đau đớn, biết là có tội, không dám chống trả, hắn mặc nàng hết giận sao đó lại hòa.

“Rầm”

Đại môn Vĩnh Lạc Thành Trì mở ra. Mọi người ào ạt tiếng vào, khổng lồ đại môn như kiến bu kín lối. Đấu Tôn cao thủ lười tranh chấp, dắt theo hậu bối một chưởng phách khai đường đi. Từng vị Đấu Tôn mang theo hậu bối đi trước. Còn lại chỉ là Đấu Tông, Đấu Hoàng.

“Ha ha, hôm nay chớ ai cản ta.”

Một vị Đấu Hoàng Bát Tinh vừa hét lớn, phá vỡ thế cục lao vào cổng. Chỉ là, ngay lúc hắn vừa hét lớn, một tên Đấu Tông không biết từ lúc nào phóng ra cự đại Đầu Rắn màu xanh nuốt trửng lấy tên Đấu Hoàng.

“Vân Thải Xà Linh.”

Một vị Đấu Tông khác cũng tham gia vào, cùng vị Đấu Tông kia chính chiến. Thế cuộc loạn không thể loạn hơn.

Lâm Thiên khinh bỉ lũ ngu. Hắn mở ra Dị Hỏa thứ mười chín, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Nháy mắt, từ dưới lòng đất, thâm thẩm xa mạc một khổng lồ dòng dung nham tự nhiên xuất hiện, phun trào làm xung quanh nóng rựa.

Biến cố làm moi người giật mình, từng người cảm nhận được dung nham nóng chảy mặc dù còn không đến mức xuyên qua đấu khí bảo hộ. Nhưng mà sau trong tâm dung nham lại chứa một loại năng lượng có thể cháy từ trong cơ thể họ cháy ra.

Mọi người kinh hoảng lùi ra sao, Lâm Thiên nhân cơ hội tốc biến cùng Thải Ly chạy vào Vĩnh Lạc Chi Thành.

“Rầm”

Không biết có phải là quá may mắn không, ngay lúc hắn vừa vào cổng. Cự đại cánh cổng cũng đóng lại, tựa như nó đã tiếp thu đủ sớ lượng người.

........(Èo, hôm qua lại thiếu chương nhỉ..thôi mà cại ….tiếp thôi …)