Sau tiết tự học buổi tối, Tiết Diệc Sâm ôm hết mấy chậu cây mọng nước của mình về phòng ngủ, dù sao chỗ ngồi bây giờ cũng không thuận tiện để chăm sóc cho chúng.

Vu Hải Lang đi bên cạnh cậu bắt đầu than thở: “Tôi nghe bảo Tống Triết và Bao Sảng sắp ở bên cạnh nhau rồi đấy, đúng thật là anh hùng cứu mỹ nhân, giận dữ vì hồng nhan mà. Còn ông thì sao, nổi giận vì mấy chậu cây, thiếu chút nữa bị hủy dung luôn, định mệnh an bài cho ông FA cả đời rồi đấy!”

Tiết Diệc Sâm không quan tâm, buồn bực đi lên cầu thang.

“Ông nói coi, với cái sở thích này của ông có khi nào sau này cũng yêu người thực vật luôn không?”

“Cút bà ông đi!”

“Lát nữa xuống lầu với tôi đi, cho ông gặp mấy nữ sinh lớp bạn gái tôi, có mấy cô nàng xinh lắm đó.”

“Đẹp hay không không quan trọng.” Cậu thích người có tiền cơ.

Đặt mấy chậu cây vào trong phòng, Tiết Diệc Sâm định đi rửa mặt nhưng lại bị Vu Hải Lang kéo xuống căng tin, Mạnh Hải còn tung ta tung tăng chạy theo, cậu ta thích đến nơi có nhiều nữ sinh.

Đến căng tin, ba người mỗi người một que kem ngồi trơ ra đấy một lúc thì bạn gái Vu Hải Lang và mấy cô bạn cùng phòng của em cũng xuống.

Không biết vì sao rõ ràng Tiết Diệc Sâm rất ít khi nói chuyện với mấy cô nàng, nhưng những cô gái này lại tỏ vẻ rất thân quen với cậu, có mấy nữ sinh làm như quen thuộc lắm mà đứng bên cạnh cậu, còn muốn mở gạc ra xem vết thương.

“Hay thôi đừng nhìn, tôi sợ cậu mắc hội chứng sợ lỗ đấy.” Tiết Diệc Sâm né ra tỏ ý cự tuyệt. Nếu không phải bản thân có mưu đồ hoặc có hảo cảm với mấy cô nàng thì cậu cũng không thích thân cận với người khác cho lắm.

“Cậu không bị hủy dung đấy chứ?” Cô bé kia lo lắng hỏi.

“Tôi cũng không rõ nữa.”

“Cái người đánh nhau với cậu cũng đáng ghét thật ấy, chắc chắn là cậu ta ghen tị với vẻ đẹp trai của cậu rồi.”

Tiết Diệc Sâm cười ha hả không đáp lại, nếu mấy cô nàng nhìn thấy Tô Hoan Trạch thì tám phần là sẽ sợ hãi đến mức không dám hó hé lời nào.

Ngay lúc ba bốn nữ sinh vây quanh Tiết Diệc Sâm, quan tâm đến vết thương của cậu thì cậu thấy Tô Hoan Trạch và Tiêu Ý Hàng sóng vai đi vào căng tin, sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên này của bọn họ thì Tiêu Ý Hàng lập tức cười lạnh, nói gì đó với Tô Hoan Trạch đang đứng bên cạnh.

Tô Hoan Trạch nhìn về phía bọn họ, cũng không nói gì cả mà tiếp tục cất bước đến nơi bán đồ ăn khuya.

Tiết Diệc Sâm đoán được hết, hẳn hai người kia đang bảo cậu trêu hoa ghẹo nguyệt ấy mà.

Vậy mà chưa ngồi được bao lâu, thầy Ngô đã gọi đến, nhìn thấy số điện thoại và tên người gọi, cậu bị dọa hết cả hồn, vội vàng bắt máy, thầy Ngô trực tiếp hỏi cậu: “Trò đang ở đâu?”

“Em đang ở căng tin, có chuyện gì sao ạ?”

“Tôi đang ở trong phòng của trò, trò mau về đây đi, có việc.”

Tiết Diệc Sâm không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên vội vàng tạm biệt đám Vu Hải Lang rồi rời khỏi căng tin, lúc cậu vừa trở về thì bắt gặp Tiêu Ý Hàng đứng trước cửa, cậu ta hỏi Tô Hoan Trạch: “Thầy Ngô gọi cho cậu làm gì thế?”

“Không biết.”

“Tốt nhất đừng rảnh rỗi kiếm chuyện.”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói người khác à?”

“Chậc!” Tiêu Ý Hàng khinh thường mắng một câu, vừa quay đầu lại thì thấy Tiết Diệc Sâm, làm khùng làm điên mà đốp chát một câu, “Đừng nhìn trên mặt có vết thương, vậy mà cảnh sắc không hề bị mai một nha, có khác gì kỹ nữ trong thanh lâu không chứ, xem xem vênh váo chưa kìa.”

“Vậy chỉ có thể chứng minh tôi có vốn liếng, người khác có hâm mộ cũng chẳng với tới đâu.” Tiết Diệc Sâm không thèm để ý mà đáp lại, nhanh chân vượt qua hai người bọn họ chạy về phòng. Lúc cậu về đến thì thấy thầy Ngô đang ngồi trong phòng bọn họ, bắt chéo hai chân, đang tán gẫu với bạn cùng phòng của cậu.

“Có chuyện gì vậy thầy Ngô.” Thấy bầu không khí không căng thẳng lắm nên cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thầy Ngô quay đầu lại nhìn cậu, thấy Tô Hoan Trạch cũng đi theo đằng sau nên ở phòng 213 luôn, ông nói thẳng: “Không phải ký túc xá mới sửa sang lại à, giữa hai cái giường nhất định phải có một cái cầu thang nhỏ để lên xuống nên khiến giường ngắn lại hơn so với bình thường, thiết kế không hợp lý chút nào. Mấy học sinh chân dài nằm không quen nên phản ánh lại với trường học, nhà trường quyết định đổi sang phòng hai người cho mấy nam sinh cao to, bên kia yêu cầu nam sinh cao từ 1m85 đổ lên, lớp chúng ta chỉ có hai người các trò.”

Lúc này Tiết Diệc Sâm mới lấy lại tinh thần, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hơi sửng sốt… Nam sinh cao trên 1m85 trong lớp bọn họ… đổi đến phòng hai người à… cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Hoan Trạch…

Tô Hoan Trạch cũng ngẩn người, còn chưa kịp hỏi lại thì thầy Ngô đã đứng dậy đuổi bọn họ sang bên đó.

“Thầy ơi, đợi chút, em có 1m84 mà, còn thiếu chút nữa mới đủ.” Tiết Diệc Sâm vội vàng vớt vát lại.

Thầy Ngô không chút do dự, ông cởi giày ra lấy miếng độn tăng chiều cao bên trong đưa cho Tiết Diệc Sâm: “Độn lên, nhanh sang phòng quản lý ký túc tầng một báo cáo, chất lượng của phòng hai người rất tốt, còn có phòng tắm riêng, đáng lý ra nhà trường còn muốn thu thêm phí đấy, nhưng cuối cùng vẫn bằng tiền ký túc xá bây giờ của các trò thôi.”

Tiết Diệc Sâm nhìn miếng độn tăng chiều cao, cảm thấy khó lòng từ chối sự nhiệt tình này…

Tiêu Ý Hàng cau mày châm chọc: “Thầy Ngô, thì ra nhờ miếng độn này thầy mới cao được vậy, đau lòng cho thầy quá.”

Thầy Ngô lập tức vặn lại: “Bớt nói nhảm đi, chắc tôi muốn chiều cao chỉ đến thế à, di truyền vậy rồi còn muốn tôi phải làm sao được?”

Tiết Diệc Sâm miễn cưỡng bỏ miếng độn tăng chiều cao vào rồi buộc lại dây giày, lúc đi cứ cảm thấy không được thoải mái chút nào, lúc nào cũng lắc lư, khi đi xuống lầu Tô Hoan Trạch còn phải đưa tay ra đỡ cậu.

Bấy giờ Tiết Diệc Sâm mới quyết định mở miệng tán gẫu với cậu ta: “Cậu ngủ trên giường cũ cảm thấy chật chội lắm sao?”

“Đúng là có hơi chật.”

“Lúc tôi ngủ hay cuộn người lại nên cũng không cảm thấy gì cả.”

“Ồ.”

Ờ, cuộc hội thoại đến đây là chấm dứt.

Cậu không mở miệng nữa, chỉ đến phòng quản lý chờ, lúc này có thêm những người khác đến, mấy nam sinh kia cũng nhận được thông báo của giáo viên nên tới đây. Khác với hai người họ, hiếm thấy giáo viên nào đến cùng nên được ưu tiên đăng ký trước.

Học sinh tụ tập trước phòng quản lý ký túc xá, có vài người còn chưa cao đến 1m8, hẳn định đến nhặt của hời đây mà, Tiết Diệc Sâm có đệm thêm miếng độn tăng chiều cao cũng bằng thừa.

Lúc Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch điền phiếu thì bị thầy Ngô gọi lại, ông kéo Tiết Diệc Sâm qua bắt đầu giới thiệu: “Thầy phụ trách, học sinh này của lớp tôi vừa đủ 1m85.”

Cậu ân cần gật đầu.

Ngay sau đó, giáo viên phụ trách gọi tất cả các nam sinh đến, lần lượt để họ so chiều cao với Tiết Diệc Sâm, mấy thanh niên thấp hơn cậu một chút đều bị đuổi đi. Bỗng nhiên cậu cảm thấy thầy Ngô rất biết hố người ta, bây giờ cậu đang lót miếng độn chiều cao, đoán chừng còn cao hơn mọi khi tầm hai, ba cm, có khi đã hố người ta mất rồi ấy chứ.

Sau đó giáo viên phụ trách ký túc xá nhận đơn, mỗi người đăng ký thêm một chút, cậu thăm dò nhìn lướt qua, phát hiện tên mình được viết ngay cạnh tên Tô Hoan Trạch, được xếp vào phòng 703.

Nhìn thấy con số 7 đầu tiên, Tiết Diệc Sâm cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra.

Chờ khoảng 30 phút sau, giáo viên phụ trách bắt đầu giao chìa khóa cho đám nam sinh, yêu cầu bọn họ chuyển xong trong vòng hai ngày, hôm nay tốt nhất nên dọn dẹp vệ sinh trước, từ lúc tầng bảy được sửa sang xong đén giờ vẫn chưa được quét tước sạch sẽ đâu.

Tiết Diệc Sâm nhận lấy chìa khóa, cậu nhìn Tô Hoan Trạch, đoán chừng đại thiếu gia này sẽ không chịu dọn dẹp đâu nên cất chìa khóa vào trong túi. Lúc cậu đi ra khỏi phòng quản lý thì hỏi thẳng Tô Hoan Trạch: “Tôi muốn lên đó xem thử, cậu có đi không?”

“Đi thôi.”

“Lên tầng hai đợi tôi gọi Mạnh Hải và Vu Hải Lang nhé, cậu có muốn gọi thư ký Tiêu của cậu luôn không?”

“Không cần.”

Cậu gật đầu, lên tầng hai gọi người, bốn người đi thẳng lên tầng bảy, lúc lên tới nơi thì Vu Hải Lang đã mệt đến mức dựa vào tường: “Mẹ tôi ơi, nhà tôi có thang máy, phòng học thì ở tầng một, phòng ngủ ở tầng hai, lần này leo lên nhiều tầng như vậy thật sự chịu không thấu mà.”

Tiết Diệc Sâm vẫn còn ổn chán, phòng cậu thuê cao như vậy, chẳng qua cậu không thích chạy lên chạy xuống thôi.

Sau khi mở cửa ra, cậu mò mẫm tìm công tắt, vừa bật đèn lên thì Vu Hải Lang đã cảm thán: “Vãi chưởng!”

Cái phòng này có diện tích gấp đôi so với những phòng khác, khá giống phòng tiêu chuẩn của khách sạn, có hai giường đơn và tủ đầu giường kèm theo, đối diện đặt hai cái ngăn tủ và bàn máy tình. Cạnh bên cửa còn có một nhà vệ sinh riêng biệt, có cả bồn cầu và vòi hoa sen, nhưng không gian không lớn lắm, chỉ có thể chứa một người.

Khuyết điểm là trong phòng khói bụi mịt mù, không có rèm cửa và nằm trên tầng quá cao.

“Tôi hơi hâm mộ đấy, phòng này tốt hơn phòng cũ của tụi mình nhiều, nếu tôi đủ 1m85 thì tốt quá.” Mạnh Hải nhìn căn phòng, liên tục cảm thán.

“Có nước nóng không?” Vu Hải Lang đi vào phòng tắm bật nước lên, một lát sau khi nước nóng vừa chảy ra thì cậu ta kinh ngạc gào thét chói tai: “Vờ lờ, sau này ngày nào tôi cũng phải đến phòng của ông tắm thôi.”

Tiết Diệc Sâm chỉ vào cái hộp nhỏ cạnh cửa, bên trong là đồng hồ nước và đồng hồ đo điện: “Tiền điện tiền nước ông chi hử?”

“Bủn xỉn.” Vu Hải Lang mếu máo.

“Ông hào phóng thì ông trả đi.”

“Tôi trả, tôi trả được chưa!” Cậu ta dứt lời thì dạo một vòng quanh phòng, không ngừng tấm tắc, “Quả không sai mà, tốt hơn nhiều so với tầng dưới.”

Tô Hoan Trạch chỉ đưa mắt nhìn lướt qua, sau đó quay đầu rời đi không nói một lời tạm biệt, ba người họ cũng không để ý, dù sao cũng không thân với cậu ta lắm.

Tô Hoan Trạch vừa đi, Vu Hải Lang đã bắt đầu lo lắng: “Hai người mấy ông ở chung một phòng, có khi nào ông sẽ bị bắt nạt không?”