Đã flop như vậy lại còn kén chọn kịch bản, xem ra Tịnh Y làm quản lý của nguyên thân cũng không dễ dàng gì, đến tiền đổi chiếc xe mới cũng không có.

Nguyên thân lúc đầu ngang ngược nhưng vẫn có chính kiến chẳng qua có chút nhát gan, gần đến giữa truyện bị Tử Hào với Chu Lạc kích thích mà biến thành nữ phụ độc ác lập mưu hãm hại nữ chính là Chu Lạc.

Nguyên thân đối với người nhà ngang ngược đối với người ngoài thì tính tình không tốt, những người muốn đưa tay giúp đỡ cũng ngại cái tính này của nguyên thân mà thu tay lại.

Ngu ngốc, lúc đọc truyện Chu Mẫn là ghét nhất vai phụ này còn vai chính cũng ghét nốt, Chu Mẫn ghét lây sang tác giả đã viết ra bộ này, người như thế nào mới viết ra bộ này chứ?
Chu Mẫn lục tìm trong tủ ra một chiếc vali màu đen, gom hết đồ đặt vào trong, vali không lớn nếu muốn gom hết chắc phải về nhà thêm mấy chuyến nữa.

Cửa đột ngột bị mở ra từ bên ngoài, Chu Lạc đưa mắt nhìn người ngồi xếp quần áo trên giường với vẻ mặt chán ghét.

- Ba kêu chị đến thư phòng của ba.

Chu Mẫn ừ một tiếng, vẫn tiếp tục xếp mấy bộ quần áo còn lại, sớm muộn gì cũng bị chửi thì bị chửi trễ một chút đi.

Chu Lạc nhìn dáng vẻ này của Chu Mẫn, tức đến dậm chân.


- Chị bị điếc nên không nghe tôi nói? Ba kêu chị đến thư phòng.

Cô hiện tại tâm trạng không tốt, thấy Chu Lạc dậm chân đùng đùng liền đứng phất dậy.

- Muốn dậm chân về phòng cô mà dậm, cũng không phải con nít, ở nhà này ngoài Chu lão gia với mẹ của cô thì không ai chiều cô đâu, dậm một cái nữa tôi liền lôi cô ra khỏi phòng tôi.

Chu Lạc bị nói đến ngơ người nhưng sao có thể ngoan ngoãn nghe lời người chị này, còn cố tình dậm thêm ba cái.

Chu Mẫn vén tóc ra phía sau tai, không nương tay mà lôi Chu Lạc từ cửa phòng xuống dưới tầng một, mặc kệ Chu Lạc la hét ầm ĩ, còn vung tay vung chân.

- Chị mau buông tôi ra, ai cho chị chạm vào tóc tôi? Mau buông ra.

Đám người giúp việc thấy cảnh này cũng không dám lên can ngăn, dù Chu Mẫn không được lão gia yêu thích nhưng dù sao vẫn là đại tiểu thư họ Chu, nếu cô muốn đuổi bọn họ thì bọn họ cũng phải gom đồ mà đi.

Đàm Linh đang ngồi dưới phòng khách xem tạp chí, trước mặt bày không ít bánh ngọt, thấy ầm ĩ liền nhìn theo nơi phát ra tiếng động.

Chu Lạc bị kéo lê dưới cầu thang, từng bậc từng bậc Chu Mẫn cố tình bước nhanh, tay nắm lấy tóc Chu Lạc để đầu không bị đập xuống.

Đàm Linh thấy cảnh này mặt mày liền tức đến đỏ ửng, buông tạp chí trong tay xuống.

- Hai đứa làm gì đó?
Chu Mẫn kéo được Chu Lạc xuống tầng một mới buông tay, chân, lưng bị cạ xuống từng bậc thang đã sớm tím bầm một mảnh lớn, lúc đi có chút không được tự nhiên.

Chu Lạc thấy Đàm Linh liền lao lại phía bà.

Tóc được cài một cái nơ đỏ, bây giờ bị bung ra nhưng vẫn còn trên tóc, tóc bị xù ra không ít.

- Mẹ, là nó lôi con từ trên phòng xuống đây, con dậm chân có mấy cái thì làm sao chứ? Còn nắm tóc con.

Chu Mẫn:" Muốn dậm về phòng cô mà dậm, đứng trước cửa phòng người khác dậm làm gì? Tôi đã nói nếu cô dậm nữa sẽ lôi ra khỏi phòng, là cô không chịu nghe.

"

Chu Mẫn dứt lời liền đi trở lại lên lầu, mặc kệ hai người muốn làm gì thì làm, muốn đi nói với Chu lão gia cũng được thôi.

Chu lão gia có khi còn phải nhờ vả cô đây, cô tương lai là con dâu nhà họ Tử, nếu cô không nói giúp thì công ty Chu gia thiếu vốn phải ngừng hoạt động không sớm thì muộn, nhà này cũng sợ bị ông đem thế chấp cho ngân hàng.

Chu Mẫn theo trí nhớ nguyên thân đến trước cửa thư phòng của Chu lão gia, đưa tay gõ hai cái.

Người bên trong rất nhanh đã lên tiếng kêu Chu Mẫn vào.

Sắc mặt của Chu lão gia rất không tốt nhưng vẫn bày ra bộ mặt ôn hoà nhìn Chu Mẫn, bộ dáng này nhìn một phút cũng khiến cô buồn nôn kinh khủng.

Chu lão gia:" Mẫn Mẫn à, ba biết con giận ba bởi vì đẩy con ra liên hôn với người con không yêu, nhưng con cũng biết đây là di nguyện của ông nội.

"
Chu lão gia quan sát sắc mặt Chu Mẫn, thấy cô hơi cụp mắt xuống bộ dáng của đứa con lớn này làm ông rất không vừa mắt mà cau mày.

- Bình thường ba đối xử có hơi thiên vị nhưng con cũng biết em con còn nhỏ lại nghịch ngợm, cứng đầu, con ngoan ngoãn nên ba yên tâm không ít, con vào ngành giải trí ba cũng không ngăn cản, làm ba sao lại không muốn con gái của mình được gả vào gia đình tốt chứ, Tử Hào sau này chính là người thừa kế Tử Gia, dù sao đi nữa con cũng nên kết hôn với Tử Hào.

Ông cầm tách trà trên bàn uống một hớp cho thông giọng mới nói tiếp.

- Tử Minh cũng không phải không tốt chẳng qua nó không thể đứng dậy được, lấy chồng là về để chăm sóc con chứ làm gì có việc để con chăm sóc lại, con nói có đúng hay không?
Nếu là nguyên thân chỉ sợ đã bị thuyết phục, nhưng Chu Mẫn đã sớm nhìn ra ý đồ của ông.


Không muốn Chu Mẫn gả cho Tử Minh bởi vì người thừa kế Tử Gia chính là Tử Hào, đến lúc đó gia sản nhà họ Tử cũng xem như gia sản nhà họ Chu hay sao? Đến lúc đó Tử Hào không nể mặt cũng phải vì Chu Mẫn mà nhân nhượng bọn họ đến ba bốn phần, vuốt mặt cũng phải để mũi huống chi hôn ước này hai nhà đã ước định từ trước.

Chưa kể đến Chu gia có khó khăn gì người bên kia sao có thể đưa mắt nhìn mà không giúp được, Nếu là Tử Minh của sáu năm trước, Chu lão gia không cần nói cũng biết sẽ gật đầu đồng ý mà không do dự như bây giờ.

Nếu không phải Tử Minh bị tai nạn, Tử Gia hay tập đoàn Tử Thị chắc chắn thuộc về tay Tử Minh còn người thừa kế chẳng phải con trai sau này của hắn hay sao? Mà con trai sau này của hắn chính là cháu ngoại của ông.

Nhưng đó là nếu, Tử Minh bây giờ không thể đứng dậy được gả cho tên đó cũng vô dụng thôi, không giúp ích được cho nhà họ Chu.

Ánh mắt Chu Mẫn loé lên vài tia hung tàn nhưng lúc ngẩn đầu lên chỉ còn vẻ nhu nhược.

- Ba, con chính là yêu Tử Minh dù chú ấy không đứng lên được thì sao chứ? Con nguyện ý bên cạnh chăm sóc chú ấy hết đời còn chuyện Tử Hào chẳng phải ba đem Lạc Lạc gả sang đó không phải là được sao? Lạc Lạc yêu Tử Hào.

Chu lão gia thở dài một hơi mà day day trán.

Ông lúc biết Chu Lạc thích Tử Hào sao mà không nghĩ đến việc này chứ, chẳng qua nếu làm vậy nhà họ Chu sẽ mất hết mặt mũi, Tử Hào lúc trước chính là anh rể tương lai của Chu Lạc bây giờ lại thành người đầu ấp tay gối, người ngoài nghe được lại thấy buồn cười biết bao nhiêu chớ, chuyện liên hôn giữa Chu Mẫn với Tử Hào bây giờ đến cả thành phố ai mà không biết, đâu thể nói đổi người là đổi.

.