TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 31: Côn đồ kiếm chuyện
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
Ban đêm ở huyện Đông Sơn cũng không có sự yên tĩnh, khắp nơi chung quanh tràn ngập tiếng la ó kêu gào của lũ côn đồ cắc ké cùng đám lưu manh. Trên bầu trời nhìn không ra bóng trăng, sắc trời có chút u ám, đen ngòm không khỏi tạo cho người ta một cảm giác bị đè nén.
Có một đám đông ở trong phòng, Tiền Nhâm Hào và Long Giang đang bảo vệ một bà cụ già cùng Sử Thanh ở phía sau, đứng đối diện bọn họ chính là ba gã côn đồ vô cùng khả ố, vật dụng trong căn phòng nằm ngổn ngang, hỗn độn, có thứ rơi vãi cả xuống đất.
- Chúng mày muốn làm gì?
Đối mặt với ba thằng thuộc giới côn đồ, trên mặt Long Giang không hề mảy may có chút sợ hãi, nhưng trong lòng thì thấp thỏm không yên, mặc dù gã ở trường học có chút tiếng tăm, nhưng cũng không thể bật được những kẻ thuộc giới côn đồ.
- Hắc, hai thằng ranh con chúng mày vẫn còn trọng nghĩa khí ghê a.
Một thằng thanh niên tóc nhuộm đỏ hoe, tai phải đeo khuyên, trên mặt treo một nụ cười bỉ ổi, áo quần lôi tha lôi thôi nhún vai, rồi chỉ vào đống lộn xộn trong phòng khách, nói:
- Chẳng lẽ chúng mày nhìn chưa rõ? Ban đêm nhàm chán, ăn no rồi đi vận động một chút, các anh em, tiếp tục đập phá, A Hoàng, mày đập gian bếp cho tao.
Vừa nói, gã thanh niên vừa lật tung chiếc bàn ăn trong phòng khách lộn ngược lên trời.

- Rõ rồi
Thằng thanh niên được gọi là Tiểu Hoàng sải bước rất nhanh chạy ào vào gian bếp, rồi chợt nghe một chuỗi âm thanh "bum bum" loạn bậy.
Bà cụ tuổi đã cao ngậm đắng nước mắt, tay chân luống cuống cầu khẩn:
- Dừng lại đi, đừng đập nữa, các anh làm cái gì vậy, ta nào có đắc tội với anh.
Bà an phận bán bánh bao, nhặt phế phẩm, nào có bao giờ đắc tội với những kẻ này đâu, tại sao chúng nó phải làm như vậy?
- Hắc, bà không có đắc tội ta, nhưng là thằng cháu bà nó đắc tội....
Thằng "tóc đỏ" chợt phát hiện thiếu chút nữa thì mình lỡ miệng, vội vàng nhỏ giọng lại, rồi một chân dẫm bẹp nát cái thau rửa mặt, láo toét chửi rủa:
- Mẹ kiếp, bố mày làm có cần phải lý do không?
- Sử Hạo?
Tiền Nhâm Hào và Long Giang đều có chút mông lung, liếc nhìn nhau một cái, chợt khẽ gật đầu, hai người cũng hiểu ra chút thông tin được tiết lộ trong mắt đối phương, chợt hai người mạnh mẽ bước lên một bước, một trái một phải phi vọt tới bên thằng "tóc đỏ", hai người đồng thời giơ chân, hung hăng hướng thằng "tóc đỏ" đạp tới. Trải qua một thời gian ngắn được huấn luyện trong CLB võ thuật, cộng thêm khí chất tuổi trẻ, đánh lộn hiếu chiến, ra tay tàn nhẫn. Thằng cha "tóc đỏ" cũng không dự liệu đến việc hai thằng ranh con lại dám động thủ, bất ngờ chẳng kịp đề phòng ăn trọn cái đạp bay vọt về phía sau, rơi phịch xuống tấm bàn mà gã vừa hất lên.
- Đ.... Chúng mày làm gì đấy ?
Một thằng cha đang đập phá trong gian bếp lập tức xoay người trở lại, hằm hằm nhìn Tiền Nhâm Hào và Long Giang.
Long Giang lơ đễnh nhún vai, khinh bỉ hỏi ngược lại hắn:
- Chẳng lẽ chúng mày nhìn chưa rõ?

- Mẹ kiếp, tao chỉ thấy là chúng mày muốn chết.
"Tóc đỏ" một tay ôm bụng, một tay vịn vào chân bàn lồm cồm bò dậy, nhe nanh nhếch mỏ quát, vừa nói xong, tiện tay vớ lấy một cái ghế nằm ngay dưới chân, vẻ mặt hung ác, không chút do dự nhắm thẳng Long Giang mà chào hỏi, một thằng khác cũng không chần chừ, lao luôn về phía Tiền Nhâm Hào.
Tiểu Hoàng trong gian bếp tựa hồ phát hiện có điều bất thường, vội vàng chạy lên ngó nghiêng, bắt gặp hai phe đã chiến nhau rồi, vớ ngay viên gạch ở xó nhà đáp thẳng tới, bà cụ thấy vậy, sợ hãi quá, vội vã tiến lên phía trước kéo Tiểu Hoàng lại, bi phẫn nói:
- Đừng đánh nữa, ta van các anh, đừng đánh nữa, chúng nó đều là trẻ con, đừng đánh.
- Cút sang một bên
Tiểu Hoàng tiện tay đem bà cụ đẩy tuốt ra thật xa, cũng không thèm nhìn bà cụ ngã vật ra đất, bà cụ đau đớn cả người run rẩy. Một viên gạch đập tới bả vai Tiền Nhâm Hào, may mắn thay gã kịp thời phát hiện, né ra một chút, nếu không đã ăn trọn vào đầu, nhưng bả vai cũng truyền đến một trận bứt rứt đau nhức làm cho gã một chút lạnh gáy, bộ mặt vặn vẹo hơi mất tự nhiên.
*
* *
Đi trên đường cái, Sử Hạo chân bước nhẹ nhàng, trong miệng rên rỉ một bài ca chẳng đầu chẳng đuôi:
"Một mỹ nữ há một cái miệng, hai mỹ nữ há hai cái miệng, bốn cái vú, bốn cái chân, ba mỹ nữ há ba cái miệng, sáu cái vú, sáu cái chân...." (+_+clgt)
"Không biết bà nội đã ngủ chưa, sắp nghỉ đông rồi, ta phải đi làm, buôn bán kiếm thêm chút thu nhập cho bà cụ, mua vài cái áo bông, ài, bà cụ đã nhiều năm rồi chưa mua quần áo"
Sử Hạo vừa đi vừa nỉ non:
"Cũng không biết có thu nhận lao động trẻ con không nữa, làm cái thứ đó cái thân thể này của ta thật quá lãng phí rồi, ài, đó là một vấn đề a"

Bước chân của Sử Hạo không lúc nào an phận, mấy viên than lò đầy đất nằm ở ven đường cũng bị hắn sút đi, trên mặt đất đều là than tổ ong, có rất nhiều lỗ nhỏ, Sử Hạo năm ngón tay móc vào, bốc lên một viên, học theo tư thế chơi bowling giống trong TV, ném vèo ra ngoài đường, một chiếc xe taxi vù vù chạy qua, kèm sau đó là mấy câu chửi.
*
* *
- Mẹ mày, hai cái thằng ma cà bông nhà mày cũng dám nhổ răng trong miệng cọp a, ông hôm nay sẽ dạy cho bọn bay biết thế nào là "người trong giang hồ".
Thằng "tóc đỏ" thẹn quá hóa giận, chiếc ghế trong tay vù vù xé gió, khí thế thật dọa người, Long Giang đã mấy lần bị đập trúng, nhưng tố chất thân thể gã cũng cường tráng, cứng cỏi không chịu ngã xuống.
Bà cụ già khó khăn bò dậy trên mặt đất, thân hình lom khom len lén ra khỏi cửa, Tiểu Hoàng tinh mắt, từ xa một bước vọt tới, giơ tay hạ một cái tát nặng nề khiến bà cụ khụy sụp xuống đất, tức giận nói:
- Bà lão bất tử, muốn đi báo tin á? không có cửa đâu, thằng cháu nhà bà đâu? Nói mau, không thì ông đập hết tất cả đồ vật trong nhà.
- Ta thật sự không biết, các ngươi rốt cục tìm Hạo Hạo nhà ta làm chi?
Bà cụ ngồi bệt trên đất, che đi khuôn mặt già nua, cả người không ngừng run rẩy.
- Đ.... ngay cả bà già cũng đánh, con chó này, mày có còn là người không?
Long Giang giận tím mặt, hai mắt gã đầy máu, giống như đã phát cuồng, liều mạng nhắm "tóc đỏ" công kích, nhưng một đôi nắm đấm thủy chung không có cách nào đối chọi lại được cùng chiếc ghế băng, chỉ trong chốc lát bị trúng thêm mấy đòn.
- Hắc em gái nhỏ này ngon nghẻ a, gái trinh à, tới đây nào, anh cho bé vào đời.
Tiểu Hoàng đột nhiên liếc thấy thân thể mềm mại của Sử Thanh bị hù dọa đang lẩy bẩy đứng ở góc phòng. Sử Thanh tướng mạo xinh xắn trong trắng nhất thời khiến cho gã này nổi lên thú tính, xoa xoa tay, liếm liếm môi, mê đắm đi tới phía Sử Thanh.
*
* *
Chuyển qua một khúc cong, Sử Hạo đi đến một con đường, con đường mà gã đã đi hơn mười năm qua, cách đó không xa, là một cây ngô đồng cao lớn, ánh đèn ven đường tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, cây ngô đồng có một chút mông lung, mờ ảo, tựa hồ có thể thấy được những lá cây khô héo nằm trên mặt đất thành từng đám lớn, Sử Hạo đột nhiên có chút ngẩn ngơ, mùa thu đã tới, chuyện nhân thế cũng theo đó mà phai tàn cả thôi.

Lá cây úa vàng, gió thu hiu quạnh, trời thu, luôn là mùa làm cho con người ta cảm thấy cảnh vật thê lương nhất.
- Ngô đồng lão đại à, chúng ta giao tình với nhau đã hơn mười năm rồi, ngươi hình như là uống nước tiểu của ta thì lớn lên mới tươi tốt tráng kiện như vậy, hôm nay, sẽ là lần cuối ta dùng nước tiểu tưới cho ngươi.
Sử Hạo tựa như có chút tâm tư, vuốt ve thân cây khô ráp, bồi hồi nhớ lại những hồi ức đẹp đẽ dưới tán cây này, nó đã chứng kiến sự trưởng thành của quá nhiều người, hắn bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, tháo thắt lưng, mở cống, thông nước....
Người ta thường nói "dã chiến" là kích thích nhất, Sử Hạo cho rằng hắn như vậy cũng là "dã chiến", cho nên cảm giác so với lúc bình thường thống khoái hơn nhiều, mặc dù có chút đáng thương.
*
* *
- Đkm, mày dám động đến nó, tao lấy mạng của mày.
Tiền Nhâm Hào cũng đã phát cuồng, với sự ương ngạnh hiếu chiến của tuổi trẻ, như điên như dại vọt tới phía Tiểu Hoàng đang ngông nghênh sàm sỡ với Sử Thanh, bả vai hắn hung hăng huých vào lưng Tiểu Hoàng, khiến gã bay vọt ra ngoài.
- Mẹ kiếp, muốn chết.
Tiểu Hoàng đau đớn nhe nanh múa vuốt, vung lên nắm đấm đập tới Tiền Nhâm Hào.
- Muội muội, bà nội, ta đã trở về...... A... khốn kiếp.
Sử Hạo vừa mới bước đến cửa, cảnh tượng đã đập vào mắt hắn, chỉ trong nháy mắt, điên cuồng phẫn nộ. Hắn vứt bỏ túi sách trên vai, đột nhiên nhắm phía thằng "tóc đỏ" tung ra một quyền, một quyền toàn thân sức lực nện xuống cái lưng của thằng "tóc đỏ", "tóc đỏ" chỉ cảm thấy sau lưng đau đớn truyền tới, đầu khớp xương hình như gãy rời, thân thể không tự chủ được, đổ gục về trước
- Mày là Sử Hạo?
Tiểu Hoàng cùng một gã thanh niên khác đang bao vây tấn công Tiền Nhâm Hào, không kìm được, ngừng tay lại, nhìn về phía Sử Hạo.
Góp ý báo lỗi : tangthuvie/forum/showthread.php?p=6803780#post6803780
Bàn luận chém gió tangthuvie/forum/showthread.php?t=49546