TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 41: Cô bé phổng phao như búp bê
Dịch & Biên: [VIP]
Nguồn: tangthuvie
"Thằng ôn con có mắt không tròng, Hạo ca ta bản lãnh thế, há ày có thể nhìn ra" Sử Hạo trong lòng cười lạnh, tiến thẳng tới vạch xuất phát.
Đứng ở vạch xuất phát, Hoàng Tiểu Suất nghi hoặc ngó nhìn Sử Hạo:
- Một mình mày
- Một thằng là đủ
- Con m* mày thật ngông cuồng.
Hoàng Tiểu Suất thật sự tức giận, đây là sự miệt thị lõa lồ, đây chính là sự khiêu khích.
Học sinh Ban 7 rối rít ngạc nhiên, mang theo ánh mắt không dám tin nhìn vào Sử Hạo, nháo nhác suy đoán xem liệu có phải vị đại ca này còn chưa tỉnh ngủ.
Sử Hạo loại bỏ hết thảy những ánh mắt hoài nghi và kinh ngạc kia đi. Hắn chỉ nghĩ làm nhanh nhanh một chút rồi còn đi ăn, loại tranh tài kiểu này thật đúng là vô vị đến cực điểm.

- Chuẩn bị.... Chạy!
Theo thanh âm, Hoàng Tiểu Suất và hai gã học sinh khác vô thức chạy vội đi, còn Sử Hạo vẫn đứng im tại chỗ.
- Ớ, con bà nó
Mọi người thêm lần nữa lại cứng họng, thật không dám nghĩ đến thằng cha này thực sự chấp người ta 5 mét, làm sao mà đuổi kịp chớ?
Chỉ thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều hội tụ cả trên người Sử Hạo, chỉ thấy Sử Hạo hai chân mạnh mẽ dẫm mạnh lên đất, mũi chân vẽ ra một đường vòng cung hoàn mỹ kèm theo vài mẩu đá vụn bắn lên, khi những mẩu đá vụn rơi xuống trong chớp mắt kia, cả thân mình hắn đã lao vọt đi, trong chớp mắt đó, tất cả mọi người đều sinh ra một ảo giác, giây phút này đây Sử Hạo thật giống như một con ác lang đang phi về phía trước. Với độ nghiêng của thân thể khiến cho người ta hoài nghi liệu hắn có thể bị té xuống đất hay không.
Thân thể Sử Hạo từ từ đứng thẳng lên, hai tay đong đưa cấp tốc rất nhịp nhàng giống như biến hóa ra vô số ảo ảnh hình cánh tay, mũi chân nhanh chóng luân chuyển trên đường băng, làm người người có cảm giác rằng sẽ bay lên bất cứ lúc nào. Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn bóng người chạy vọt như bay trên đường băng, vóc dáng nhỏ bé của hắn lúc này trông lại càng giống loài ác lang khi đang chạy, bọn họ không tìm được từ nào hình dung để nói về một loại chấn động như thế, quả tim không tự chủ được cũng chạy vội theo bước chân kịch liệt lên xuống của hắn ta.
Ở quãng 50m, Sử Hạo đã vượt qua tất cả, lúc vượt qua Hoàng Tiểu Suất trong nháy mắt đó, Sử Hạo tặng cho hắn một tia cười ý vị đến khó hiểu, tựa như châm chọc, tựa như khinh thường.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người không phải là việc Sử Hạo dường như đã chắc chắn giành được ngôi vị quán quân, mà làm cho họ kinh hãi chính bởi đây là thành tích của việc hắn đã chấp bọn kia chạy trước 5m.
Giờ khắc này, hắn thành tiêu điểm trong ánh mắt của tất cả mọi người.
- Con bà nó, đây là giống quái thai nào vậy?
- Đm, thằng lùn kia lắp động cơ sao?
Vài người Ban 5 nhịn không được phát ra tiếng than sợ hãi.
Học sinh ban 7 ngây người như phỗng nhìn Sử Hạo chậm rãi trở về, lúc này trong lòng bọn họ vẻ kinh ngạc không nói cũng nhìn ra, chỉ còn lại rung động cùng sợ hãi.

- Sử Hạo, ‘giỏi quá’ a. (còn có nghĩa là “cây gậy tốt”-dịch giả)
Một ả nữ sinh bỗng nhiên đứng lên lớn tiếng hoan hô, kích động quơ cánh tay trắng nõn về phía Sử Hạo, mang theo cái nhìn rất sâu đầy rung động.
Sau cơn kích thích của ả nọ, đám học sinh Ban 7 vừa thừ người ra mới từ từ khôi phục như cũ, trong tình huống như thế, nếu là bình thường hẳn phải là kích động mà hoan hô reo hò đạt tới mức đề-xi-ben cao nhất.
Tiếng vỗ tay, tiếng than thở sợ hãi tại sân bãi một hồi lâu sau vẫn chưa dứt, hai ả nữ sinh trông có vẻ lộng lẫy cầm lấy chai nước như hai con dở điên điên khùng khùng chạy đến bên người Sử Hạo, dịu dàng đưa chai nước khoáng cho Sử Hạo, lộ ra một nụ cười kiều mỵ:
- Sử Hạo, cậu thật giỏi a
Giờ khắc này, chẳng còn ai cảm thấy hắn thấp, chỉ cảm thấy hắn ta thật là sặc sỡ, làm cho người khác phải chú ý. Khóe miệng hắn theo thói quen nhếch ra một hình vòng cung lúc ẩn lúc hiện, mang theo dáng vẻ bướng bỉnh điên cuồng cùng dã tính của động vật, tự nhiên hai ả nữ sinh không khỏi ngây người, các ả lần đầu hiểu được, à thì ra, chàng trai này cũng có mị lực đến vậy, đôi môi của hắn thì ra cũng rất gợi cảm đấy chứ.
Một con người có mị lực, không nhất định phải là tướng mạo đẹp trai, vóc người cao lớn, cái đó bất quá là vẻ đẹp dễ hình dung nhất mà thôi. Mị lực, có thể gọi là sự tổng hợp của tất cả mọi mặt như tướng mạo, khí chất, thực lực, tính cách, cái đó đơn giản là đánh giá qua vẻ bề ngoài, Sử Hạo gã khinh thường loại vẻ đẹp này.
- Hey, nếu không đưa ta, nước bên trong sẽ sôi lên đấy.
Sử Hạo cười mỉa mai nói, hai ả người đẹp này rốt cuộc là tới đưa cho ta nước hay tới ngắm nhìn chàng đẹp trai vậy.
Cầm chai nước, hắn ôn nhu nho nhã nói:
- Cảm ơn hai tỷ tỷ, hai tỷ thật là xinh đẹp a
Tính cách đầy vẻ lừa gạt cùng bề ngoài tri thức nhỏ nhắn cộng thêm âm điệu nhẹ nhàng, thằng cha Sử Hạo đã thành công trong việc lừa gạt được mấy tiếng cười của hai con ôn ngon nghẻ này. Hai ả nữ sinh chợt hiểu ra vị bạn học đang đứng trước mắt này sao lại đáng yêu đến như vậy, thật muốn hung hăng mà hôn hắn một cái quá đi.

Con gái rất dễ dàng thỏa mãn, bất kể số tuổi là lớn hay nhỏ, hai chữ "tỷ tỷ" khiến cho các nàng mát ruột mát gan.
Nhiêu Hải Yến cầm lấy chai nước đi tới sân bãi đưa cho Vương Hoa, nàng nhìn Sử Hạo được hai cô gái xinh đẹp vây quanh, bỗng nhiên có chút ngây người, cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
- Hey, "Suất ca", cho chúng mày thời gian 10 phút đồng hồ ngồi tập luyện, nhất định phải chỉnh tề nha.
Sử Hạo đường làm quan thênh thang rộng mở đi đến trước mặt nhóm người Hoàng Tiểu Suất, đắc ý vênh váo nói.
Hoàng Tiểu Suất âm u liếc mắt nhìn Sử Hạo, tay giơ lên, hơn mười người đồng khởi hô lên:
“Hạo ca, anh thật đẹp trai”
Âm thanh nhịp nhàng vang vọng khắp quanh sân bãi.....
- Thằng ranh, xem như mày lợi hại, tao nhớ kĩ mày rồi, anh em té thôi.
Hoàng Tiểu Suất sắc mặt âm trầm, mang theo một nhóm đàn em bước nhanh rời khỏi sân bãi, dù rằng ngay lúc này đây gã có mười mấy thằng đàn em thật nhưng gã cũng không dám tùy tiện động thủ, gã đâu có phải thằng ngu, Tiền Nhâm Hào và Vương Hoa cũng đang ở đây, nếu để hai đứa chúng nó liên thủ đối phó thì chỉ còn nước trốn vào góc tường mà khóc thôi.
"Tay này, thật đúng là quái thai", Tiền Nhâm Hào khóe miệng khẽ nhếch nhìn Sử Hạo đã khôi phục lại cái dáng vẻ biếng nhác, khiến cho Hoàng Tiểu Suất phải hô to lên "X Ca, anh thật đẹp trai", học sinh trung học như gã kiếm đâu được sự đãi ngộ như vậy a, Tiền Nhâm Hào nhếch miệng cười một tiếng, trong cơ thể tay Sử Hạo này tựa hồ ẩn hàm sức bật còn mạnh mẽ hơn loài sói hoang, cộng với dã tính hung ác của động vật, kẻ như vậy sẽ nhất định không cam lòng an phận làm một người bình thường.
- Sử Hạo, cảm ơn.
Vương Hoa và Nhiêu Hải Yến sóng bước đi tới bên cạnh Sử Hạo, gã vỗ vỗ bả vai Sử Hạo nói.
- Đm, sao phải khách khí thế.
Sử Hạo trên mặt vẫn là nụ cười thường thấy, vô hại với cả người lẫn vật, hắn liếc mắt nhìn về bọn họ, xoay người, hai tay ôm lấy gáy, tiêu sái đi về phía cổng trường "Kỳ thực, ta đâu có phải là một thằng nhóc chỉ biết gây họa".
Vương Hoa vốn định khuyên Sử Hạo nên phát triển theo hướng đi thể dục, bất quá lại bị Sử Hạo kiên quyết cự tuyệt.

- Đùa à, một thiên tài võ học mà lại bảo đi phát triển thể dục, người như thế thì làm đ** gì còn tiền đồ nữa?
*
* *
- Ca à, ta nói rồi, hắn rất là lợi hại, lần trước hắn còn đánh ngã hai vệ sĩ của ta á.
Tại một chỗ trên khán đài xa xa sân bãi, Yến Tịnh (1) đang nói chuyện với một thiếu niên ở bên cạnh, chiếc áo váy bó phô bày ra đường cong vóc người hoàn mỹ vô cùng tràn trề của nàng, tỏa ra toàn thân khiến cho ý nghĩ người ta bị mê hoặc một cách kì quái.
Yến Tịnh, chính là cô bé mà lần trước Sử Hạo cho rằng bị bắt cóc, đánh bậy đánh bạ cứu nàng ta ra.
- Nhìn dáng vẻ của hắn, xem ra còn chưa dốc hết toàn lực, chỉ là một học sinh sơ trung lại có tiềm lực lớn như thế, thú vị thật.
Đứng bên cạnh "búp bê" Yến Tịnh là một thiếu niên cao cao gầy gầy, thiếu niên mang theo một chiếc "đít chai" gọng đen, đôi mắt khẽ nheo lại, tỏa ra thứ quang mang của rắn độc.
- Ca, ngươi nói hắn có lợi hại không?
Đôi mắt đẹp u tĩnh như nước hồ thu của Yến Tịnh chớp chớp nhìn chằm chằm vào thiếu niên đeo kính.
- Ha ha, có thể chạy nhưng chưa chắc có thể đánh.
"Đít chai" xem thường cười nhạt một tiếng, xoay người rời khỏi khán đài.
Lúc này, tiếng chuông tan học mà tất cả học sinh nóng bỏng chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng vang lên......
Sử Hạo hai tay đút túi quần, rung đùi đắc ý mà đi ra cổng trường, giờ này mà mò tới phòng ăn đớp cơm thì quá là đông người, vậy chẳng thà ra ngoài đường ngó nghiêng mỹ nữ để duy trì tầm nhìn cho thật tốt. Trong lúc hắn đang bước đến bước thứ 108 tính từ cổng trường, đột nhiên từ phía sau chợt hiện ra một người, trước mắt Sử Hạo lúc này sáng ngời, đúng là "nhân sinh hà xứ bất tương phùng" a.
(1) Yến Tịnh: chữ “Tịnh” có hai cách đọc một là “Tịnh” hai là “Tĩnh”, nhưng “Tĩnh” thông thường chỉ dùng làm hình dung từ (tính từ) để mô tả tính chất tĩnh lặng, yên tĩnh của sự vật, sự việc. Nếu dùng làm tên người thì đọc là “Tịnh”.