Trong nháy mắt tôi lập tức cảnh giác, không trực tiếp đứng dậy, mà nhằm mắt lại. Tiếng động cũng không vang lên nữa, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm?

Cơn bưồn ngủ ập đến, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, ngáp một cái sau đó xoay người vể phía bên trong để ngủ.

“A!"

Tôi không tự chủ được kêu ra tiếng, cuống quít lùi về phía sau, nhưng giường chỉ lớn được bắng này, cho. nên tôi trực tiếp té xuống đất.

Khi nãy đúng là tôi nhìn thấy, một người phụ nữ. xõa tóc dài, toàn thân ướt đẫm, ánh mắt vô thần, mũi trắng bệch nằm chung giường chung gối với tôi.

Nhưng lúc này tôi ngẩng đầu lên. Trên giường lại không có người.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, có lẽ là tự dọa mình mà thôi. Trên trán không ngừng rịn mồ hôi, có lẽ là bởi vì người nhà gặp phải bất trắc, cho nên đối với mấy thứ này tôi còn nhạy cảm hơn trước.


Tôi trở về giường lần nữa, còn chưa nằm xuống, trên tay đã truyền tới cảm giác lạnh buốt.

Tôi nhanh chóng mở đèn lên, mới phát hiện vị trí phía trong giường của tôi đã ướt đẫm hơn một nữa. Hiển nhiên là thứ tôi nhìn thấy lúc nãy không phải là ảo giác.

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên truyền khắp toàn thân, tôi nhanh nhẹn xuống giường, lấy một cái hộp ra từ trong hành lý, lấy ra một ít hạt kê vàng rải tại vị trí bị ướt.

Tôi mở đèn ra chờ một lúc lâu, tới lúc không còn nghe được tiếng gì nữa, tôi mới năm xuống, cũng không dám tắt đèn.

Bỗng nhiên ánh đèn vụt tắt, tôi lại vội vàng đứng bật dậy, dùng hết mọi cách để mở cửa, thế nhưng không làm sao mở được.

Trước mắt tối sầm, tôi không quen, căn bản không nhìn thấy gì cả. Tôi mò mẫm tìm điện thoại, lại không cẩn thận làm rơi nó xuống gầm giường.

Không được, tôi chính là huyết mạnh cuổi cùng của nhà họ Trần.

Tôi nhanh chóng tính toán vị trí mà điện thoại rơi xuống, sau đó cúi người nhặt. Chỉ cần tôi bật màn hình điện thoại sáng lên, chí ít làm căn phòng có chút tia sáng, thì sẽ không sao.

Tôi chạm tới một thứ lạnh buốt, là sàn nhà, tôi tiếp tục tìm tòi, sau đó lại cảm thấy cổ tay bị siết chặt, cảm giác lạnh như băng lập tức tăng lên.

Thứ gì đang túm lấy tôi?

Ai quản được nhiều như vậy, tôi nhanh chóng muốn rút tay trở vệ, thế nhưng thứ ở dưới giường cũng dùng lực, trực tiếp kéo tôi xuống gầm giường.


Lại lần nữa đối mặt với đôi mắt trằng dã kia, tôi bị dọa liên tục lùi về phía sau, điện thoại giống như bị tôi đã tới bên trong găm giường.

Nữ quỷ kia cũng không đuổi theo tôi ra ngoài, xung quanh yên tĩnh dọa người

Tôi không ngừng th ở dốc, tôi tự cổ vũ mình rồi bước lên phía trước lần nữa. Cuối cùng là làm gì? Chẳng lẽ chỉ muốn tới dọa tôi?

Tôi mò mẫm tới bên giường, vừa sải bước lên giường, trực tiếp kéo chăn mềm qua, toàn thân không nhịn được mà phát run.

Hình như giường mềm mại hơn so với trước đó một ít, mặc kệ là cái gì. Tôi không nhìn là được.

“Cậu đang đè lên tôi!”

Đang lúc nghĩ như vậy, bỗng nhiên bên cạnh tôi lại vang lên tiếng nói, còn có hơi lạnh đang không ngừng thổi vào cổ tôi.

Cái loại cảm giác ngứa ngứa này giống như điện giệt, quả thật so với lúc bị điện giật ở thôn còn đáng sợ. hơn, Tôi nhanh chóng đứng bật dậy, quả thật nhìn thấy dưới thân thể của tôi là nữ quỷ kia đang bị tôi đè.


“Mẹ ơi!!!"

Tôi lại bị dọa thêm lăn nữa, ôm chăn mềm nhảy ra, chạy tới bên cạnh cửa, thế nhưng không tài nào mở cửa ra được. Nữ quỷ kia đứng dậy từ trên giường, chân không chạm đất, mang theo gió lạnh bay về phía tôi

Tôi nhanh chóng quay người lại thở dài: "Chị gái à, tôi thật sự không biết căn phòng này là địa bàn của chị, nếu như tôi quấy rầy tới chị, tôi sẽ lập tức rời đi.”

“Không, tôi muốn cậu giúp tôi.” Cô ta lại lạnh lùng nói."

Tôi sững sờ, híp mắt nhìn cô ta một cái, chỉ là gương mặt trắng bệnh ấy khiến tôi chịu không nổi. Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại: “Chị đừng nói đùa, tôi chỉ có một cái mạng thôi.”

“Tôi biết, cậu là người vớt xác.” Nữ quỷ tiếp tục nói.