Cố Xuyên vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời nói, nhưng tất cả đều nghẹn ở cổ họng. Sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy?

Có một câu gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước. Mặc dù đặt ở nơi này không chính xác, nhưng Cố Xuyên thực sự muốn tiến thêm một thước: "Thực ra anh cảm thấy tốt nhất nên có một sân nhỏ. Chúng ta cũng có thể trồng một số loại rau trong đó, không cần phải ngày nào cũng ra phố mua. Sau đó có thể nuôi mấy con gà, thậm chí có cả trứng."

Những lời này xem như đâm vào trong lòng Tôn thị. Trước đây ở quê, ngoại trừ dầu và muối, còn lại trên cơ bản không phải tốn tiền mua thứ gì. Rau dại thì đi tìm trên núi, lương thực thì tự mình trồng. Về phần trứng gà, căn bản là không ăn.

Dù sao ba đồng một quả, trong nhà ăn không nổi. Nếu nuôi gà, thứ nhất là sân quá nhỏ, người thì lại quá nhiều, căn bản nuôi không được. Thứ hai cũng là vì người còn ăn không đủ no, làm gì có dư đồ cho gà ăn.

Nếu như có thể có cái sân nhỏ, mình tự trồng rau và nuôi gà sẽ rất tuyệt. Nhưng muốn thuê nhà có sân nhỏ sẽ quá tốn kém.

"Nếu chúng ta muốn mua một ngôi nhà có sân nhỏ như vậy thì phải tốn bao nhiêu tiền?" Nếu thuê nhà thì dù phải trả bao nhiêu tiền thì căn nhà đó vẫn là của người ta. Nhưng nếu mua thì nó sẽ là của mình. Sau này không kiếm được tiền thì cũng có thể cho thuê.

Mua một ngôi nhà có sân nhỏ? Ở khu vực này, nhà ở hơi đắt. Nếu như đi mua một ngôi nhà ở phía tây thị trấn thì thực sự có thể mua được với giá mười mấy lượng bạc.


Chẳng qua, hắn còn muốn dùng số tiền này làm buôn bán nhỏ. Thời đại này muốn đọc sách, muốn vào sĩ* thì cần phải bỏ ra rất nhiều tiền lắm. Nếu làm nghề thủ công như thế này, cho dù có đủ khả năng nuôi con trai đi học nổi và đi thi khoa cử, thì cuộc sống chắc chắn sẽ rất khốn khổ.

(*Sĩ được xếp là giai cấp đầu tiên, được xã hội trọng vọng. Sĩ là từ để chỉ tầng lớp trí thức, có học, có hiểu biết)

Giống như bây giờ, không nói quá lời khi cả nhà sống trong một căn phòng nhỏ, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải tính toán cẩn thận, quá bức xúc.

Cho nên cách kiếm tiền nhanh nhất chính là làm buôn bán. Dù sao triều đại này cho phép thương nhân và con cháu có thể đi học, cũng có thể tham gia kỳ thi, thi đậu có thể làm quan. Không chỉ vậy, triều đình còn tạo điều kiện thuận lợi cho thương nhân có tính cơ động cao tham gia kỳ thi. Thương nhân và những người tị nạn khác có quyền tạm trú ở nơi khác hoặc có quyền công dân.

Cái sau hắn không chắc con trai mình có thể dùng được hay không, nhưng hắn cũng có thể thấy rằng kỳ thi trong triều đình rất phóng khoáng với thương nhân. Thậm chí có thái độ khuyến thích. Điều này không sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng đến con đường làm quan tương lai của con trai, hắn hoàn toàn có thể làm kinh doanh.

Mặc dù địa vị xã hội không cao, nhưng ít nhất có thể đưa con trai đi học, cả nhà không cần phải chịu cảnh bất hạnh như vậy.


"Số tiền này anh có dự định khác, trước tiên không mua đất, cũng không mua ngôi nhà nhỏ, vẫn thuê nhà ở. Chậm nhất cuối năm nay, anh đảm bảo chúng ta nhất định sẽ có nhà riêng." Cố Xuyên nghiêm túc nói.

Tôn thị vốn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống. Kể từ khi ra ở riêng, cô cũng coi như đã nhìn ra chồng cô thông minh hơn cô nghĩ rất nhiều, nghĩ lại cuộc sống trước đây rồi nhìn lại hiện tại, cô thực sự thấy đủ.

Nếu chồng cô muốn dùng tiền để làm việc gì, chỉ cần không tiêu xài lung tung thì cô ủng hộ. Dù sao không còn số bạc đó, bọn họ vẫn còn hai phần đất ở quê, cũng có thể đi làm ruộng thuê cho Viên ngoại. Dù sao cũng sẽ không chết đói. Chỉ cần một nhà ba người bọn họ ở bên nhau, ăn cỏ ăn trấu cả đời cô cũng bằng lòng.

Lúc Cố Xuyên ra khỏi phòng định tìm nhà khác thì giống như đang nằm mơ. Sao hôm nay vợ hắn lại dễ nói chuyện như vậy? Hắn nói muốn đổi nhà khác, cô đồng ý. Hắn nói muốn thuê một ngôi nhà nhỏ, cô đồng ý. Hắn nói không mua nhà, không mua đất, mà dùng số tiền đó vào chỗ khác, cô cũng đồng ý.

Đây má nó có khác gì đang nằm mơ chứ?

* * *


Mặc dù Tôn thị quản lý tiền bạc trong nhà, nhưng chuyện tiêu tiền này đều để Cố Xuyên làm, bao gồm cả việc thuê một ngôi nhà khác, Tôn thị cũng không thèm đi xem mà nhường Cố Xuyên quyết định.

Nhưng dù Cố Xuyên tự mình quyết định, nhưng hắn cũng không thuê căn lớn. Dù sao chỉ có ba người ở, nhà lớn cũng lãng phí, mỗi một đồng tiền đều là tiền mồ hôi nước mắt.

Chỉ bốn năm ngày, việc tìm nhà và chuyển nhà đều đã xong. Cố Xuyên thậm chí còn giúp vợ đi chợ mua vài gói hạt giống rau.

"Nhanh như vậy đã dọn dẹp xong, lát nữa anh giúp nàng xới đất trong sân, chỉ có một mảnh đất nhỏ như vậy một buổi trưa là có thể làm xong." Cố Xuyên rất là tự tin nói. Vốn dĩ nguyên thân đã đủ khỏe mạnh, dưới tình huống mỗi ngày ăn không đủ no cũng có thể khiêng được đồ vật một hai trăm ký. Hiện tại hắn được ăn uống đầy đủ, hơn nữa lúc mới đến đây, hắn đã uống nhiều nước linh tuyền cho mình, thể lực tuyệt đối xuất sắc, chút đất này chỉ vài phút là xới xong.

"Việc này thiếp làm được, chàng nhanh chóng đến quán rượu đi, đừng làm chậm trễ việc buôn bán." Tôn thị vội vàng thúc giục.

"Không sao đâu, đầu bếp Lưu đã có thể tự mình đứng bếp. Anh thấy tháng sau cũng không cần phải đến làm nữa." Quán rượu chỉ có một đầu bếp là đủ rồi, đầu bếp Lưu là cháu trai ruột của ông chủ. Người phải đi chắc chắn không phải người ta, vậy chỉ có thể là hắn.

Nhưng như vậy cũng đúng lúc hợp ý hắn, giai đoạn khó khăn nhất đã qua, giải quyết cơm ăn áo mặc xong phải nghĩ đến việc làm giàu.

Tôn thị ngược lại nhìn rất cởi mở trong chuyện này, không có công việc ở quán rượu, bọn họ còn có thể dành ra thời gian làm cây trâm, kiếm được nhiều tiền hơn cả việc làm đầu bếp.


Chồng cô phải rời khỏi quán rượu đã là chuyện hai bên đều rõ ràng, sở dĩ hơn nửa tháng này cũng chưa xin nghỉ hẳn là vì đầu bếp Lưu chưa thể đứng bếp một mình trong quán rượu, vẫn cần sự chỉ bảo của chồng cô. Nhưng nếu đầu bếp Lưu đã giỏi rồi, không đi thì không đi. Dù sao cũng sẽ không làm chậm trễ việc kinh doanh của quán rượu.

Thời tiết vốn đã nóng bức, Cố Xuyên lại đào xới đất bên ngoài cả buổi trưa, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi. Cho nên vừa tắm rửa vừa gội đầu, còn dùng bồ kết để khử mùi mồ hôi.

"Chàng trông Thiết Đản một chút, đừng cho nó ra ngoài. Thiếp đi tắm." Tôn thị cầm quần áo sạch sẽ đi tắm, áo ngoài màu xanh bao lấy áo yếm màu đỏ. Đây là bộ đồ mấy ngày hôm trước cô lén đi mua về may. Sau khi mặc vào cảm thấy làn da trắng hơn, chỉ tiếc cô không biết thêu hoa. Bằng không cũng có thể thêu lên hai con uyên ương.

Cố Xuyên không có nghĩ nhiều, ở trong nhà chính kể chuyện xưa cho con trai nghe. Hắn khẳng định không dám kể chuyện cổ tích, cũng không dám kể chuyện lịch sử. Cái trước là vì kể ra cũng vô dụng, cái sau là vì mặc kệ là nguyên thân hay là hắn đều chưa từng xem qua một cuốn sách nào về triều đại này, cũng không biết trong lịch sử trước đây xuất hiện những loại nhân vật nào, cũng không biết có ăn khớp với thế hệ tương lai mà hắn đã trải qua hay không.

Cho nên có thể kể cũng chỉ có truyện ngụ ngôn và một số giai thoại. Nghe qua có vẻ như hoang đường, nhưng nếu cẩn thận lắng nghe có thể học được chút đạo lý trong đó.

"Khi con bốn tuổi, cha sẽ đưa con đi học. Đến lúc đó con có thể học biết chữ, muốn đọc bất cứ truyện nào trên sách cũng được." Cố Xuyên ôm con trai dỗ dành. Hiện tại hắn cũng không thể dạy căn bản cho đứa trẻ. Điều hắn có thể làm là tạo dựng cho con một thái độ học tập tốt, đừng bởi vì gia cảnh không còn khó khăn như trước nữa mà không chăm chỉ học tập như kiếp trước. Đây là quan nhất phẩm tương lai, đừng vì hiệu ứng bươm bướm hắn mang đến, tương lai chỉ có thể làm gia đình thương nhân. Khi đó tội lỗi của hắn sẽ rất lớn.

Lại tới nữa, mỗi lần kể chuyện xong cũng phải nói những câu này. Cậu cũng không biết đã nghe được bao nhiêu lần rồi, thực sự hy vọng sinh nhật bốn tuổi sẽ nhanh đến.