Vợ chồng Thạch thị lần này ở Paris chờ đợi một tuần lễ, mãi cho đến một ngày trước năm mới, mới mang Triệu Tử Hiển cùng Thạch Sắc Vi cùng nhau về nhà ở Newyork.

Từ Paris đến Newyork, Thạch Sắc Vi và Triệu Tử Hiển không có cơ hội để nói chuyện cùng nhau nửa câu. Trở lại Thạch gia, mẹ cô mang cô theo vì bảo bữa tiệc năm mới tối mai cần chuẩn bị. Chọn lễ phục, làm tóc, dưỡng da, ngày đi tối trở lại, ngay cả mặt mũi Triệu Tử Hiển cũng không thấy đâu.

Mà mỗi lần nhắc đến chuyện cô và hắn, mẹ đều dùng một giọng rất dịu dàng: “Ngoan, có chuyện gì chờ hết bận rộn rồi nói.”

Hết bận rồi nói, hết bận rồi nói, cô phát giận, mẹ liền dịu dàng nhìn cô cười, không nói lời nào như đánh một phát thật mạnh vào bông, không có uy lực nào.

Thạch Sắc Vi chính là người nóng nảy bộp chộp, cô làm việc rõ ràng rành mạch, muốn tất cả mọi chuyện phải rõ ràng mới thoải mái được. Nhưng chẳng làm gì, cũng chẳng ai nói gì, quả thật sẽ làm cho cô héo mòn mà chết. Mà nhất là người kia mãi không thấy, chỉ cần nhớ người ta cũng khiến cô phát điên lên rồi. Cô có nóng lòng cũng vô ích, dù sao cha mẹ cũng chẳng đồng ý để cô và hắn cùng nhau.

Rốt cuộc, gần tối ngày 1 tháng 1, con trai trưởng của Thạch gia Thạch Quân Nghị mang theo vị hôn thê và cũng là bạn tốt của cô Đồng Giai Thiến trở lại Thạch gia.

Vừa mới về nhà, Thạch Quân Nghị liền bị cha mình hỏa tốc triệu đến thư phòng, Đồng Giai Thiến theo lệ đến phòng của Thạch Sắc Vi. “Sắc Vi, tao rất nhớ mày đó.”

Thạch Sắc Vi đã thay bộ lễ phục màu đỏ, đang ngồi trước bàn trang điểm làm tóc. Trên đời này nếu như còn có ai khác có thể mặc váy màu đỏ động lòng người thì trừ Thạch Sắc Vi ra không còn ai khác, khỏi phải nghĩ nhiều.

Màu sắc xinh đẹp, nổi bật, nhưng nếu không để ý sẽ dễ dàng thành tục khí, nhưng Thạch Sắc Vi thì không, màu sắc này trời sinh để cho cô mặc, đem da thịt nõn nà của cô phô ra càng thêm lóa mắt.

Ngũ quan của cô tinh xảo, mái tóc xoăn dài được tết lên gọn gàng, đôi mắt to sáng ngời. Chỉ cần trang sức đơn giản tao nhã cũng đã tôn lên toàn bộ ưu điểm của cô, xinh đẹp không ai có thể tránh nổi.

“Mày tới rồi?” Thạch Sắc Vi miễn cưỡng liếc nhìn cô ta một cái.

Đồng Giai Thiến cũng là mỹ nữ, hơn nữa cũng là đại mỹ nữ. Nhưng có xinh đẹp hơn nữa mà đứng cạnh Thạch Sắc Vi thì cũng sẽ bị kém sắc đi mấy phần. Mà điều này từ bé đến lớn ở bên cạnh Thạch Sắc Vi nên Đồng Giai Thiến hiểu rõ cực kỳ.

“Mày làm sao vậy? Tinh thần không tốt lắm?” Đồng Giai Thiến mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, cẩn thận vuốt làn váy ngồi xuống bên cạnh.

Thạch Sắc Vi nhìn bạn tốt, khuôn mặt rạng rỡ, quả nhiên cô gái có tình yêu suôn sẻ sẽ khác. Đồng Giai Thiến thật may mắn, từ nhỏ đến lớn có Thạch Quân Nghị chờ đợi, cưng chiều, bao dung bao nhiêu tính xấu của cô ta nhưng quan trọng nhất là Thạch gia và Đồng gia thân thiết bao nhiêu năm, họ đi lại với nhau thì trưởng bối vô cùng tán thành.

Kẻ đắc ý thì làm sao hiểu nổi người đang thống khổ? Mà ngoại trừ Triệu Tử Hiển, Thạch Sắc Vi không có thói quen chia sẻ bí mật tình cảm với người khác. Cho dù là chị em tốt từ nhỏ đến lớn như Đồng Giai Thiến cũng không được. Cho nên cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì, có thể do gần đây mệt mỏi quá thôi.”

Thật mệt chết đi, cô đếm đã chín ngày chưa nói cùng Triệu Tử Hiển câu nào, chỉ cần hắn bên cạnh cô sẽ ổn nhưng mãi không thấy. Cô nhớ hắn muốn điên lên nhưng mẹ thì luôn kè kè bên cạnh, cho dù có việc cũng sai lái xe đưa đón, có muốn trốn cũng không được.

Trong tận đáy lòng cô thừa hiểu, cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý chuyện cô và A Hiển. Nếu như hiện tại cô mà đối nghịch với bọn họ chỉ sợ là làm khó cho A Hiển. Cho nên cô vì hắn mà chịu đựng, đồng thời trong lòng cũng lo lắng hắn có thể vì con đường phía trước quá gian nan mà không muốn đi tiếp nữa hoặc vì báo đáp ơn nuôi dưỡng của vợ chồng Thạch thị mười một năm mà lựa chọn buông tha cô?

Cho dù hắn ở cùng với cô nhiều năm, cô cũng không thể khẳng định bên trong đó có vì phần cảm kích này hay không.

“Tao nói nha, tối hôm nay so với năm ngoái còn náo nhiệt hơn nhiều. Bác trai và bác gái mời rất nhiều người đến, lúc đó chắc chắn sẽ vô cùng đông vui.”

Tài lực hùng hậu, bối cảnh cường thế như Thạch gia mỗi năm một lần đều tổ chức dạ tiệc. Những người ở tầng lớp thượng lưu ở Newyork đều được mời, chẳng qua Thạch Quân Nghị vốn trời sinh khiêm tốn nên hằng năm chỉ mời một số người cố định là bạn làm ăn và vài người bên chính phủ mà Thạch gia có quan hệ. Nhưng năm nay thì khác, do Thạch Kinh Nhất yêu cầu, Thạch Quân Nghị đương nhiên không dám từ chối. Cho nên năm nay Thạch gia đổi lại, rộng rãi mời khách từ thương giới, nhất là những thanh niên tài năng tuấn tú đến tham dự tiệc.

Nhìn tình hình này, Đồng Giai Thiến đoán nhất định là vì Sắc Vi còn vài tháng nữa sẽ tốt nghiệp đại học, bác trai sợ cô ta có bạn trai ở Pháp sẽ ở lại đó không chịu về nhà nên dứt khoát giới thiệu đối tượng cho con gái, bắt con gái sau khi tốt nghiệp phải về Newyork làm việc.

Nhưng mà phải làm thật khéo, nếu không với tính khí của cô ta như thế chỉ sợ sẽ huyên náo hỏng hết mọi chuyện. Phải biết cá tính Thạch Sắc Vi vừa kiêu ngạo lại độc lập, ghét nhất có ai đó sắp xếp cuộc sống của cô.

Nhưng mà, nếu như sau hôm nay cô ta kiếm được người đàn ông tốt để qua lại cũng không tệ. Nhưng mà người đàn ông tốt nhất trên đời đã bị Đồng Giai Thiến này tóm về rồi, ha ha. (Cười đi bé, sau bị đá còn đau hơn đó).

Bữa tiệc năm mới của Thạch gia được cố định tổ chức ở khu biệt thự phía Đông Newyork.

Con đường tư nhân rộng rãi đã sớm được quét dọn sạch sẽ, từng chiếc xe sang trọng được sắp xếp ở bãi dường như không thể thấy cuối bãi ở đâu. Đi đến cửa chính là tiếng âm nhạc nhẹ nhàng dễ nghe vang lên. Tám giờ đúng, tiệc tối bắt đầu.

Đại sảnh xa hoa mà cao nhã được bày thức ăn phong phú và được bày lên vô cùng đẹp mắt, phục vụ vô cùng lễ độ, mỗi vị khách quý đều là thương nhân nổi tiếng trên thương trường, phi phú tức quý (không giàu thì tài), giá trị con người bất phàm cho nên bữa tiệc này tuyệt đối là tiêu chuẩn của bữa tiệc thượng lưu.

Mặc dù khách khứa tập trung lại nhưng không ồn ã, những người quen biết thì chào hỏi lẫn nhau, nhẹ giọng nói chuyện phiếm, không khí thân mật mà ấm áp.

Thân là gia chủ của Thạch thị, vợ chồng Thạch thị luôn nở nụ cười thân thiết với mọi người xung quanh, người hiếm khi xuất hiện như Thạch Quân Nghị cũng mang theo vị hôn thê xinh đẹp hàn huyên với bạn bè trên thương giới. Mà đêm nay hấp dẫn mọi người nhất chính là thiên kim tiểu thư của Thạch gia Thạch Sắc Vi. Cô mặc lễ phục màu đỏ tươi, thiết kế đơn giản nhưng đủ để tôn lên hết vóc người hoàn mỹ. Làn váy như một bông hoa đang nở, bắp đùi thon dài như muốn câu dẫn người. Tối nay cô như một ngọn lửa cuồng dã sáng rỡ khoác tay Thạch phu nhân lễ phép chào hỏi khách khứa.

Bên cạnh cô còn có một chàng trai trẻ tuổi vô cùng anh tuấn, nếu quen biết với Thạch gia thì sẽ biết đó là cậu con nuôi của họ Thạch, Triệu Tử Hiển, những năm trước hắn đều ngoan ngoãn ngồi một mình một chỗ, sao năm nay lại đứng bên cạnh vợ chồng Thạch thị?

Chẳng lẽ Thạch gia định đem hắn công khai giới thiệu cho mọi người? Nghĩ thì có vẻ thật là tốt, nhưng trên thực tế...

“Sắc Vi, Tử Hiển, đây là Nhiếp chủ tịch của tập đoàn Hoàn Cầu cùng con trai là Thiên Minh.” Thạch phu nhân vỗ nhẹ tay con gái: “Thiên Minh tốt nghiệp MBA của Havard, nó giúp bác Nhiếp quản lý công ty rất thành công, ngay cả anh trai của con cũng khen nó là đứa có tài, có cơ hội các con nên học hỏi làm quen một chút. Thiên Minh, đây là Sắc Vi và Tử Hiển.”

“Bác gái, bác kêu cháu là Kevin là được rồi.”

Thạch Kính Nhất rất tự nhiên cùng hàn huyên với Nhiếp Chủ tịch. Thạch phu nhân nở nụ cười thân thiết mà thỏa đáng đem con gái mình giới thiệu cho vị tuổi trẻ tài cao Nhiếp Thiên Minh.

“Đúng rồi, Sắc Vi, con không phải đang muốn mở công ty sao? Vừa lúc Kevin có quản lý một công ty thời trang, danh tiếng vô cùng tốt, hai đứa có thể trao đổi với nhau nha.”

“Thạch tiểu thư muốn làm về thời trang sao?” Bị sắc đẹp của Thạch tiểu thư mê hoặc, Nhiếp Thiên Minh lập tức cười đến ngơ ngẩn: “Thật không ngờ Thạch tiểu thư như vậy mà có thể làm được.”

“Sao lại gọi là Thạch tiểu thư, mọi người đều là chỗ quen thân, gọi là Sắc Vi là được rồi.” Thạch phu nhân ưu nhã quay đầu, hòa ái phân phó: “Tử Hiển, con cũng nên học tập Kevin cho tốt, nó mặc dù xuất thân thế gia nhưng tính tình tốt lại không kiêu ngạo, con cũng nên trò chuyện cùng.”

“Vâng” Triệu Tử Hiển lên tiếng, giọng rất lễ độ.

Thạch phu nhân hài lòng gật đầu, ánh mắt nhìn hắn đầy vẻ hiền lành và thương yêu. Người ở bên ngoài nhìn vào cứ nghĩ là gia đình mẫu từ tử hiếu (mẹ hiền, con ngoan), nhi tuấn nữ mĩ (con trai đẹp trai, con gái xinh đẹp), thật đáng ghen tị.

Suốt cả đêm, Thạch phu nhân nắm chặt tay Thạch Sắc Vi đem cô tự nhiên mà đi giới thiệu cho vô số người, một đống đàn ông anh tuấn trẻ tuổi, phía sau họ đều lóe lên vầng hào quang bốn chữ to: “Có tiền, có thế”. Trong lúc nói chuyện thì ca ngợi đối phương có bao nhiêu ưu tú, đem bao nhiêu điểm mạnh phô hết ra ngoài sau đó thân thiết dặn dò Triệu Tử Hiển nhất định phải cố gắng học tập bọn họ.

Sắc mặt Thạch Sắc Vi càng về sau càng khó coi, cha mẹ làm quá rõ ràng như vậy cô có muốn giả vờ không biết cũng không thể.

Bọn họ ngay trước mặt A Hiển giới thiệu một đàn ông là kim cương độc thân. Trước mỗi vị đó nhất định phải hỏi A Hiển xem vị đó có đủ ưu tú hay đủ xuất sắc, như vậy thừa biết là cố tình làm nhục hắn. Khiến cho cô muốn nổi giận.

Người khác nhìn vào thì thấy vợ chồng Thạch thị cực kỳ yêu thương con mình, vì con gái mà giới thiệu đối tượng tốt đồng thời không quên để con trai làm quen với những người này còn dặn dò phải cố gắng học tập họ, quả thật là gia đình hòa thuận.

Nhưng trên thực tế là gì? Thạch Sắc Vi giận sắp nổ tung, người khác không hiểu nhưng cô quá rõ ràng. Cả đêm nay, cha mẹ dùng một thái độ hòa ái nhất để nói với Triệu Tử Hiển rằng cái gì gọi là tương xứng, cái gì gọi là sự khác biệt.

Có thể xứng với Thạch Sắc Vi ít nhất phải thân thế hiển hách, gia tài bạc vạn, mà Triệu Tử Hiển chỉ là một cô nhi nghèo, không có gì cả, thậm chí bây giờ còn dựa vào Thạch gia thì có tư cách gì nhúng chàm vào con gái bảo bối của Thạch gia?

Giết người đau nhất không phải là lưỡi dao sắc bén mà là dao cùn. Vợ chồng Thạch không hổ là người giao tiếp lịch sự trên thương trường nhiều năm, hiểu con gái tính quật cường, tính khí bốc hỏa. Bọn họ dứt khoát không trực tiếp trở mặt mà tránh đằng trước, vòng ra phía sau để chỉ cho Triệu Tử Hiển thấy cái gì gọi là tuyệt đối, cái gì gọi là không xứng đáng.

Như thế này chẳng phải nhục hơn sao? Triệu Tử Hiển là người có lòng tự ái rất mạnh, được Thạch gia nhận nuôi, lại biết rõ thân phận của mình, cẩn thận tuân thủ tất cả để cho mình không phải nợ ân huệ của Thạch gia quá nhiều. Chỉ cần hắn có khả năng, hắn sẽ kiên quyết không nhận của Thạch gia một hào.

Chỉ là không nghĩ đến, bọn họ ở chung một chỗ mà tình cảm phát triển quá sớm, đến giờ hắn vẫn chưa thể tự lập được nên mới bị sỉ nhục như vậy. Có thể biết hôm nay hắn đã bị sỉ nhục đến mức nào.

Nhưng hắn vẫn có thể đứng ở nơi đó, tao nhã lịch sự mỉm cười, hoàn mỹ diễn vai con trai của Thạch gia, lễ phép chu đáo như không nhìn ra ý tứ của vợ chồng Thạch thị.

Thậm chí trước đó, cô thở dài, nghĩ đến tin nhắn cô nhận được trước bữa tiệc cô mới có thể nhịn được đến bây giờ, tất cả vì tin nhắn kia. Chỉ có hai chữ rất đơn giản “Nhẫn nại”. Nhưng cô hiểu tất cả, hắn không phải không biết con đường để hai người đến với nhau rất khổ cực, nhưng hắn không thèm để ý, thậm chí vì cô mà nhẫn nại. Nếu hắn có thể thì dĩ nhiên cô cũng làm được, cô không phản đối hắn.

Không thể không thừa nhận, cha mẹ của cô dùng chiêu này quá ác, vừa giới thiệu cho cô người môn đăng hộ đối, vừa thầm hung hăng làm nhục Triệu Tử Hiển. Bọn họ cũng khá hiểu hắn, biết lòng tự ái của hắn mạnh, để cho hắn có thể biết khó mà lui.

Bọn họ chắc là nghĩ rằng, Thạch Sắc Vi gặp gỡ những người đàn ông anh tuấn, tinh anh, nhiều tiền xong sẽ phát hiện ra cô thích một chàng trai với hai bàn tay trắng là một chuyện ngu xuẩn. Nhưng có tiền thì sao? Tiền mà thôi, cô Thạch Sắc Vi có rất nhiều tiền, chưa cần nói đến tiền cha mẹ cho, chỉ cần tiền ông bà nội để lại cho cô thì cũng đủ sống mấy đời rồi. Cô còn cần chọn người có tiền sao?

Muốn để cho cô quên A Hiển mà yêu người khác sao? Làm gì có chuyện đó. Đôi mắt cô không tự chủ mà nhìn sang người vô cùng anh tuấn đang đứng bên trái mẹ, A Hiển của cô. Của cô, thật là từ sở hữu thật tốt đẹp.

Tối nay hắn không giống như ngày thường, mặc đồng phục hoặc mặc đồ ở nhà rất thoải mái, tuổi trẻ mà mang đầy vẻ ngây thơ. Tối nay thì khác, hắn mặc lễ phục.

Muốn xem một người đàn ông dáng có tốt hay không thì phải xem hắn mặc Tây trang. Thạch Sắc Vi vẫn cho rằng tây trang là thứ có thể kiểm tra dáng người của đàn ông tốt nhất, ví dụ như anh trai cô Thạch Quân Nghị, mặc dù không thể xưng là anh tuấn nhưng vẫn mang khí chất lãnh đạo, mặc y phục bất kỳ nào đều là khí thể mười phần, kiêu ngạo bức người.

Mà Triệu Tử Hiển khác hoàn toàn với Thạch Quân Nghị, Thạch Quân Nghị có vẻ cứng rắn nam tính, còn Triệu Tử Hiển có vẻ tao nhã tuấn tú, ngũ quan hắn vô cùng thanh tú, môi hồng răng trắng. Mặc tây trang màu đen vào lại mang vẻ đặc biệt sạch sẽ tự nhiên, tuấn lãng bất phàm.

Ánh mắt của cô rơi trên cổ áo hắn, sắc mặt khó coi cũng tạm hòa hoãn ra một chút. Hắn đang đeo chiếc cà vạt cô đã tặng, cô quả nhiên không chọn sai màu. Cái màu này khiến cho đôi mắt hắn đen của hắn thêm sâu hơn, da càng trắng hơn, đẹp trai không thể kiềm chế nổi.

Cứ như vậy nhìn hắn cũng đã khiến cô xúc động vô cùng, thật muốn đưa tay tháo cà vạt ra để chính tay cô thắt lại cho hắn.

Có thể là do ánh mắt của cô quá mức nóng bỏng khiến cho hắn cảm thấy được, hắn nhẹ nhàng ngước mắt liền chạm ngay ánh mắt của cô. Sau đó hai người không thể tránh nổi cứ nhìn sâu vào mắt nhau đem bao nhiêu nhiệt tình khát vọng dâng lên như nước thủy triều.

Vào giờ phút này âm nhạc réo rắt như nước chảy, bọn họ đứng đó rất gần nhau, yên lặng đưa mắt nhìn nhau. Cái gì gọi là tiền bạc, quyền thế, nhà cửa xa hoa cũng không thể bằng đôi mắt kia đang nhìn cô.

Hà Bội Dung rất nhạy bén, cảm giác được con gái đang luống cuống, sắc mặt hơi trầm xuống, âm thầm bấm nhẹ tay cô nhắc nhở: “Sắc Vi, Leo mời con khiêu vũ kìa! Đứa trẻ này sao lại đứng đây xấu hổ thế này?” Rất tự nhiên che dấu đi vẻ mất hồn của con gái.

Cô xấu hổ? Thạch Sắc Vi thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, cô Thạch Sắc Vi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào. Cô không thoải mái chính là vì mẹ xem cô như con búp bê, cả đêm đem cô giới thiệu này, giới thiệu nọ. Hừ, Thạch Sắc Vi là ai? Từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô có thể xếp hàng từ Brooklyn đến Seattle, có tiền có dung mạo thấy nhiều rồi, cô chẳng thấy mới lạ gì.

Hơn nữa bản tiểu thư hiện tại tâm tình khó chịu, khiêu vũ gì!

“Chân đau, không muốn nhảy.” Giọng nói lạnh lùng, tính nhẫn nại rút cuộc tiêu hao hết, không thể chơi nổi với cái trò mai mối này, xoay người đi về phía sofa ngồi xuống.

Cô không phải là đứa con ngoan ngoãn để cha mẹ xếp đặt, cha mẹ nói gì là theo đó, để cô cùng với người không quen biết khiêu vũ, đùa à? Cho đến bây giờ chỉ có cô sai bảo người khác chứ làm gì có chuyện cô để người ta chỉ đạo phải khiêu vũ với ai?

Bị con gái nói như vậy rồi quay người đi khiến cho mặt của Thạch phu nhân lập tức tối đi một nửa. Nhưng vẫn còn cố tươi cười với chàng trai anh tuấn: “Để cho cháu phải cười, đứa trẻ này bị cha nó làm hư rồi.”

“Không phải, không phải đâu ạ. Vi­vian tính tình thẳng thắn, cháu luôn thích những cô gái như vậy.” Người đẹp lại gia thế tốt như vậy nếu không kiêu ngạo thì quả thật trời không để ý. Đôi mắt Leo đã sớm dõi theo bước đi của Thạch Sắc Vi, thấy nhiều đàn ông thừa dịp cô tách ra liền lập tức vây quanh cô, hắn nóng lòng nói: “Bác gái, cháu đi xem chân cô ấy có còn đau nữa hay không.”

“Được.” Thạch phu nhân cười híp mắt đáp ứng, hài lòng khi thấy chàng trai này có vẻ vội vàng muốn đến với con gái mình. Bà quay đầu nhìn Triệu Tử Hiển: “Mẹ thấy chủ tịch Vương rồi, chúng ta qua bên đó trò chuyện.” Dẫn hắn đi để tránh làm hư chuyện.

“Vâng” Triệu Tử Hiển trầm giọng đáp ứng, ánh mắt thâm trầm không lộ ra một chút thái độ nào cả.

Thạch Sắc Vi bị đám người được gọi là rể rùa vàng vây quanh sắp nổi điên lên rồi, mặt sưng lên muốn nổi giận. Bọn họ lại cảm thấy Nữ Vương như vậy mới có khí thế, không thèm để ý lại càng tha thiết phục vụ hơn. Hết bưng trái cây lại đến nước hoa quả, cô phiền muốn chết. Mà điều làm cô tức giận hơn cả là Triệu Tử Hiển cũng bị đám con gái như đám hổ sói vây quanh!

Thật là đáng chết, từ lúc nào tiệc năm mới của Thạch gia lại mời đám con gái vừa nhìn thấy đàn ông như ruồi đói thấy mật ong vậy? Còn cười tươi như vậy, giả tạo đến nổi cả gai ốc!

Đôi mắt sáng của cô sắp phun ra lửa, nhìn chằm chằm vào đám con gái đang vây lấy Triệu Tử Hiển ở xa xa kia. Chuyện gì vậy? Kiếp trước chưa thấy qua đàn ông hay sao mà giờ vây người ta chặt vậy?

Triệu Tử Hiển có mị lực bao nhiêu cô quá rõ, từ bé đến lớn luôn mang vẻ thanh thuần ngọt ngào, dịu dàng chăm sóc, thành thục mị lực, con gái chỉ cần nhìn thấy hắn là như mở cờ trong bụng.

Trong sân trường, các cô bé theo đuổi hắn, đi trên đường có thục nữ đến bắt chuyện. Khoa trương nhất là ở đại lộ Champs Elysees, hắn theo cô đi mua đồ liền có người phụ nữ tới hỏi hắn có muốn sống chung với cô ta, điều kiện tùy hắn đưa ra.

Chuyện này là thế nào? A Hiển nhà cô mặc dù bề ngoài có vẻ tươi mới, ngon miệng nhưng không phải là con cún để các bà các thím dắt đi nhá! Hắn là của cô, có hiểu không? Hôm đó ngay tại cửa hàng LV diễn ra một trận kịch chiến đã mắt mọi người, cuối cùng Triệu Tử Hiển đành mang Thạch Sắc Vi đang giận ngút trời kéo ra ngoài.

Nhưng bây giờ Triệu Tử Hiển bình tĩnh không nhìn thấy sự tức giận của cô. Cô hung ác nhìn chằm chằm vào đám con gái kia hận không thể xông lên xé xác bọn chúng. Thì ra cha mẹ không phải một hòn đá ném trúng hai con chim mà là ba, đem Triệu Tử Hiển sớm gả ra ngoài nữa.

Mặc dù hiểu được cảm giác của cha mẹ, nhưng lần này họ đã làm thật sự có chút quá đáng rồi!

Thạch Sắc Vi nghiến chặt răng, cô không biết có thể khống chế cảm xúc mình được bao lâu, mặc dù A Hiển bảo cô nhẫn nại. Nhưng bản tiểu thư cực kì khó chịu, nhịn không nổi nữa rồi...Hừ!

Người thứ nhất theo đuổi săn sóc hỏi: “Sắc Vi, có phải điều hòa mở nhiệt độ cao quá, mặt em thật là đỏ.”

“Có muốn ra ngoài hóng mát một chút?” Người thứ hai vội vàng tiếp lời.

“Vậy thì em có muốn uống đồ mát mẻ một chút?” Người thứ ba bưng ly rượu lại hỏi tiếp.

Một đám đàn ông tranh nhau nói, tranh thủ trước sau vô cùng ân cần chăm sóc đầy vẻ thâm tình.

“Im hết cho tôi!” Thạch Sắc Vi cau mày hét lên: “Tôi không đói bụng, không khát, không cần điểm tâm cũng không cần uống gì. Không muốn đi hóng mát cũng không thích ra ban công đón gió. Tôi chỉ muốn các người toàn bộ cách xa tôi ra.”

Chúng tinh anh sững sờ, sửng sốt.

Cô đứng dậy đi ra khỏi đám người đang bao vây này, bọn họ liền đuổi theo.

“Các người...” Cô xoay người chỉ về bọn họ, “Không cho phép đi theo tôi, có hiểu không, hả?” Ánh mắt bén nhọn trừng lên, khí thế Nữ Vương quá mức cường hãn khiến cho bọn họ sợ mà gật đầu liên tục.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh, Thạch Sắc Vi hài lòng bước đi.

“Thật đẹp.”

“Tức giận cũng xinh đẹp như vậy.”

“Tôi còn chưa từng gặp qua cô gái sâu sắc như thế này.”

“Tôi cũng vậy, tôi yêu cô ấy.”

Mẹ nó!