Edit: Kidoisme

Người mở cửa là một đệ tử, y nhìn thấy hai người toàn thân đầu máu hoảng sợ hét ầm lên, Văn Phong Tẫn kéo lấy y, máu loãng loang lổ ra quần áo hai người.

“Gọi đại phu của Thư Viện tới, sư huynh ta…sư huynh Miên Đăng bị trọng thương rồi…”

“Miên Đăng sư huynh?!” Đệ tử có biết đại sư huynh của Thư Viện, y vừa trộm ngắm Vương Tiểu Mị nằm trên đất, cuối cùng cũng nhận ra hắn sau lớp máu tươi phủ đầy gương mặt.

“Đúng! Là Miên Đăng sư huynh!”

“Các ngươi chờ ta đi gọi người.”

Văn Phong Tẫn dùng chút sức lực cuối cùng dựa vào cửa lớn, vòng tay rộng ôm Vương Tiểu Mị vào lòng che mưa cho hắn.

Ngón tay như lạnh băng miết nhẹ lên gương mặt người thương, gã đàn ông dịu dàng nói: “Chờ chút nữa thôi, có thể những người đó ghét ta, nhưng huynh thì khác…”

…Còn anh?

…Làm sao anh có thể trốn thoát đám quan binh đó?

…Rõ ràng anh muốn bỏ tôi lại, anh muốn đi liều mạng một mình!

Vương Tiểu Mị giãy giụa nắm chặt quần áo của Văn Phong Tẫn nhưng hắn không còn sức lực nói chuyện. Gã đàn ông tưởng hắn đau tiếp tục dỗ dành: “Đừng sợ, chỉ cần sư huynh được sống bắt ta làm gì cũng được…”

Không được! Vương Tiểu Mị cố gắng lắc đầu, nước mắt như mưa chảy từ hốc mắt xuống, ngũ quan người thương dần trở nên mờ mịt, đôi mắt hắn nặng trĩu cuối cùng nặng nề khép lại.

Bọn họ tính sai rồi.

Ai cũng không thể ngờ đệ tử kia không đi gọi đại phu mà mời hẳn viện trưởng Thư Viện tới, ông ta lạnh nhạt đứng trên cao nhìn xuống Văn Phong Tẫn và người đồ đệ mình từng hết mực thương yêu.

“Ta nói rồi, từ khi rời khỏi nơi này nó đã không còn là đồ đệ của ta nữa!”

Cánh cửa lớn lần nữa đóng chặt, Văn Phong Tẫn giống như người điên dùng tay không đập cửa chống đối, từng đấm, từng đấm…

Máu tươi chảy đầm đìa.

“Cứu huynh ấy, cứu huynh ấy! Huynh ấy là sư huynh của mấy người mà! Mấy người cứu huynh ấy đi, ta cầu xin mấy người…”

Đồng tử Văn Phong Tẫn co chặt nhìn cánh cửa lớn, quỳ xuống…

“Cứu huynh ấy.”

Gã đàn ông cao ngạo cúi đầu dập xuống nền đá lạnh lẽo.

Cứu huynh ấy.

Cứu huynh ấy!

Bên trong Thư Viện, viện trưởng chậm rãi nở nụ cười khinh thường, đằng sau ông ta là đám đệ tử không đành lòng khuyên nhủ: “Tiên sinh, sư huynh…”

“Hừ.” Viện trưởng phất tay áo, cười lạnh quay đầu đi.

Cửa trung gian cũng theo đó đóng chặt.

Dưới cơn mưa lạnh cắt da cắt thịt, gã đàn ông trên người đầy vết thương vừa không thể cứu được người quan trọng vừa bị chính đồng môn của mình làm nhục triệt để…

Bàn tay Văn Phong Tẫn bấu chặt xuống nền đất tạo thành những vệt máu đậm, gã rũ mắt mang theo gương mặt vẹn vẹo cười một cách điên cuồng, con ngươi màu đen lập dị phủ đầy tơ máu!

Có lẽ chút ‘người’ cuối cùng còn sót lại trong gã hoàn toàn tan biến, thứ còn sống chỉ là phần ‘con’ bị người ta ép buộc phải điên cuồng.

“Ta sẽ không tha cho các ngươi…” Văn Phong Tẫn ôm chặt lấy Vương Tiểu Mị nghiêng đầu nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, nhếch miệng gằn từng chữ một: “Ta, tuyệt, đối, không, bao, giờ, bỏ, qua, cho, các, ngươi!”

“Ha ha ha! Nỗi nhục ngày hôm nay ta thề sẽ khiến các ngươi phải chịu trăm lần, ngàn lần, cho dù ta có chết – ta cũng phải đưa các ngươi theo cùng! Chết đi!! Chết hết đi!!!”

“Ta muốn lũ súc sinh các người chôn cùng sư huynh của ta!”

Tuyệt vọng dường như hóa thành thực thể, gã đàn ông chảy hai hàng nước mắt chua xót, ngẩng đầu thề độc với trời: “Nếu ta còn sống, ta sẽ không tha cho bất kỳ ai, ta muốn Bắc Quốc vĩnh viễn chìm trong bóng tối!”

“Ha ha ha—”

Vương Tiểu Mị đứng ở không trung nhìn gã đàn ông cao lớn khóc không thành tiếng như đứa trẻ, môi hắn run lên vài cái, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra…

Đây là ký ức của gã, là thứ chân thật nhất.

Những năm tháng đó quá đau khổ, chút ấm áp không thể làm tan đi mảnh băng lạnh giá.

Năm ấy Vương Tiểu Mị bị mọi người vứt bỏ xuyên không gặp được Văn Phong Tẫn bị cả thiên hạ tra tấn, hai linh hồn không hoàn hảo nương tựa vào nhau, cố gắng chữa lành mọi vết thương rồi sưởi ấm qua những đêm đông.

Cuối cùng bọn họ vẫn không thể đón được bầu trời mùa xuân tươi sáng trong lành…

Ký ức của hắn cuối cùng cũng trở lại.

Bọn họ đều còn sống.

Ngày hôm đó cứ tưởng cả hai sẽ chết nhưng trời không tuyệt đường người, cấp dưới Mộc Nhất, Mộc Nhị và Mộc Tam của Văn Phong Tẫn tìm được bọn họ, dùng những loại thuốc tốt nhất cứu tỉnh hai người.

Vết thương của Văn Phong Tẫn nặng hơn hắn nhưng gã có nội lực cao cường cùng một thân thể khỏe mạnh cho nên hồi phục rất nhanh.

Còn về phía Vương Tiểu Mị, hắn chỉ là một kẻ xuyên không, một con gà bệnh yếu ớt.

Chưa kể hôn mê mãi không tỉnh, mà có tỉnh thì chắc chắn sẽ chết.

Ngày hắn tỉnh lại, giây đầu tiên khi gã đặt tay lên mặt Vương Tiểu Mị, hắn đã biết sư đệ thay đổi rồi.

Cổ gã đàn ông quấn rất nhiều băng vải, tủm tỉm cười với Vương Tiểu Mị: “Sư huynh, ta trả thù cho huynh nhé…”

Nửa năm sau Văn Phong Tẫn cẩn thận ôm Vương Tiểu Mị, dẫn hắn trở về Thư Viện. Nhưng lần này bọn họ ngồi trên kiệu gỗ, thờ ơ nhìn tất cả người trong Thư Viện bị hành quyết treo cổ.

Máu chảy thành sông.

Viện trưởng bị Văn Phong Tẫn đích thân tra tấn đến chết, cuối cùng không thể lưu lại bất kỳ câu di ngôn nào.

Vương Tiểu Mị run bần bật che hai lỗ tai, hắn không dám nhìn càng không dám nghe những âm thanh tuyệt vọng đó. Còn Văn Phong Tẫn? Gã đàn ông hả hê ôm hắn cười một cái sảng khoái nhìn địa ngục do chính tay mình tạo nên.

Có lẽ sau ngày hôm đó sợ Văn Phong Tẫn đã trở thành bản năng của Vương Tiểu Mị.

Hắn cũng hận những người họ nhưng trong số đó cũng có người vô tội, tại sao phải giết hết?!

Không, hắn không chịu được.

Văn Phong Tẫn rất nhanh đã nhìn ra hắn không đúng.

Gã đàn ông vốn không phải người dịu dàng, gã chết rồi, giờ chỉ còn lại ma đầu điên cuồng trả thù thế gian, vô tội hay không đối với gã đã không còn quan trọng.

Thù hận che mờ đôi mắt Văn Phong Tẫn, gã bỏ ngoài tai sự khuyên can của người yêu.

Chính vì bị Vương Tiểu Mị phản đối, Văn Phong Tẫn quyết định nhốt hắn trong phòng.

Tuy nhiên hắn không còn sống được lâu, hàng ngày Vương Tiểu Mị phải uống rất nhiều thuốc, chắc là do đã ‘nhờn’ nên tác dụng càng ngày càng yếu, đại phu cũng đành bó tay nói là không cứu được…

Sau đó Văn Phong Tẫn động phòng với hắn…

Nghĩ tới đây toàn thần Vương Tiểu Mị đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi rít: “Già rồi mà còn mất nết!”

Nhưng có lẽ vì hắn không để ý nên hai bọn họ cãi nhau rất quyết liệt, cuối cùng Văn Phong Tẫn nổi giận.

Sau đó…

Hắn quên rồi.

Vì hắn sắp chết.

Vương Tiểu Mị ngạc nhiên, đúng là hắn đã gặp Nghiêm Thuần nhưng khi đó Nghiêm Thuần không già đến vậy.

Hắn ta là một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp, từng cử chỉ đều mang theo sắc bén phong tình.

Hắn ta nhìn Vương Tiểu Mị nằm thoi thóp trên giường, nghiêng đầu nói gì đó với Văn Phong Tẫn.

Văn Phong Tẫn đưa Nghiêm Thuần đi.

Chắc là sắp chết cho nên những ngày cuối đời Vương Tiểu Mị đều nằm ôn lại hồi ức giữa hắn và Văn Phong Tẫn…

Chả hiểu sao hắn lại không giận nữa.

Chết cũng chết rồi, hận làm gì để mà đau khổ?

Quan trọng nhất là hệ thống phán nhiệm vụ thất bại chuẩn bị giết chết hắn.

Vì vậy Vương Tiểu Mị bỏ cuộc, hắn nhường viên tiên đan lại cho Văn Phong Tẫn.

Lúc Văn Phong Tẫn lộ ra ánh mắt tuyệt vọng, Vương Tiểu Mị há mồm muốn giải thích cho hắn hiểu, nhưng giây tiếp theo hệ thống đã xuất hiện ép hắn phải rời khỏi thế giới kia…

Cảnh tượng xung quanh đen kịt.

Vương Tiểu Mị đứng trên cao nghĩ thầm: Chắc là sau khi hắn chết Văn Phong Tẫn luôn cảm thấy đây là sự trừng phạt dành cho hắn chăng?

Haiz…

Vương Tiểu Mị duỗi người trên không trung chờ chết.

Cuộc đời hắn cũng thật là đủ vị, chết rồi không biết thế nào.

Một lúc sau..

Vương Tiểu Mị nhíu mày.

Lại một lúc sau…

Vương Tiểu Mị gãi đầu.

Lại một lúc sau nữa…

Vương Tiểu Mị: Này má!!! Mấy ông Thần Chết làm ăn gì mà lâu thế! Tôi nằm nửa ngày rồi còn chưa cho tôi chết, có bị điên không??? Kể cả khi tôi thành cương thi thì cũng có tên họ đàng hoàng mà!

Thái độ phục vụ kém!

Ể? Sao xung quanh lại có mùi hương? Ngửi cũng quen nữa???

Vương Tiểu Mị nhận ra đây hình như là mùi thuốc mê trong mộ…

“Chậc chậc chậc…mày thâm tình thật.” Trinh Bắc nhìn đôi tay bị vũ khí đâm xuyên rồi dính chặt lên cây Tương Tư của gã đàn ông, đuôi mắt rũ xuống dường như đang nở nụ cười vui vẻ.

Cậu ta nhìn xung quanh, chị Lôi và Tiểu La ngã xuống cùng một vị trí dưới thân là vũng máu không rõ sống chết, mà chỗ Nghiêm Thuần nằm chỉ còn lại đống quần áo rách nát.

Bên trong quan tài Vương Tiểu Mị nhắm mắt, đôi môi dính đầy máu. Trước ngực hắn bị viên đạn xuyên qua, có thể nhìn thấy các mạch máu đang cố gắng hàn gắn lại.

“Nếu không phải ả đàn bà này làm hỏng chuyện, hai viên đạn của tao đã làm vỡ nát đầu nó rồi.”

“Không hổ danh là con quái vật bất tử, đánh nhau với Nghiêm Thuần xong còn có thể làm tao bị thương thành như vậy.”

Trinh Bắc cười phun ra một ngụm máu tươi. Chân trái cậu ta gãy từ lâu, ngực trái cũng có vết thương lớn phải dựa vào vũ khí mới có thể đứng thẳng.

Đó là thứ vũ khí kỳ lạ, toàn thân nó màu vàng đồng một đầu là hình trụ to bằng bàn tay nhìn qua trông giống như cái chùy.

Cậu ta cầm cái này quay lại địa cung, hơn nữa thành công hợp sức với tên ngu xuẩn Nghiêm Thuần đánh con quái vật buồn nôn thương nặng.

“Tao biết, hà, điểm yếu của đám quái vật chúng mày là quả tim nhưng mà, hà, ý chí của mày kinh thật, bị tao đánh mà cũng dám moi tim Nghiêm Thuần đút cho nó. Cũng may, hà, may rằng mày không thành…”

Trinh Bắc cố đứng thẳng, dùng vũ khí thon dài chỉ vào gã đàn ông bị đóng đinh trên cây Tương Tư: “Mày nói đúng không, Văn Phong Tẫn….”

“…”

Văn Phong Tẫn bị hai cây đinh xuyên qua lòng bàn tay. Hồng quan trên đầu gã vỡ vụn, quần áo hỗn độn rách nát, mái tóc đen dài nay đã bạc trắng!!!

Gã đàn ông hơi ngẩng đầu, mái tóc cản tầm nhìn của gã chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ rực như máu cùng đồ đằng giữa mày dữ tợn.

Hàng tá vũ khí trên cổ làm gã không thể phát ra tiếng nói.

“Là người ai mà chả có lòng tham? Thế giới này đều là những kẻ giống nhau, không từ thủ đoạn làm tổn thương người khác để đạt được mục đích.” Trinh Bắc đứng trên cao nhìn gã rồi cong lưng tà ác nói thầm: “Yên tâm, tất cả những thứ trong mộ rồi sẽ thuộc về tao.”

“Mày và thằng sư huynh của mày sẽ giống như Nghiêm Thuần, tan thành tro bụi.”

Hết chương 37