Edit: Kidoisme

Về nhà, Bạch Ngọc bất an thưa chuyện, Văn Phong Tẫn bắt chéo chân đọc sách, Vương Tiểu Mị mặc đồ thể thao ngạc nhiên há miệng.

“Mấy anh thấy ổn không?”

“Ừ được đấy. Nếu y thực sự quen biết ông nội cậu thì chúng ta cũng không cần lo lắng quá.” Trên người Bạch Ngọc không có gì để lừa, Vương Tiểu Mị nói: “Cơ mà cậu chắc không?”

“Chắc ạ.” Bạch Ngọc gật đầu: “Y nói rất nhiều chuyện liên quan tới ông nội em, đều chính xác trăm phần trăm.”

Vương Tiểu Mị sờ cằm: “Ừm…Tiểu Văn Tử, em thấy thế nào?”

Bạch Ngọc với Vương bánh chưng chờ mong nhìn đại ca, hy vọng gã chỉ điểm.

Ai ngờ đâu sách gã cũng chả thèm bỏ xuống, liếc mắt khinh thường gật đầu cho qua chuyện: “Ừ.”

Bạch Ngọc: “…”

Vương Tiểu Mị: “…Ừ mọe nhà em! Có rắm mau thả, đánh cho giờ!”

Văn Phong Tẫn thở dài, cẩn thận kẹp đánh dấu trang sách rồi đặt lên bàn: “Nhất Ngôn sẽ không hại ngươi.”

Gã đàn ông cười như không cười: “Y dạy ngươi học thì ngươi cứ học đi.”

Bạch Ngọc và Vương Tiểu Mị chẳng hiểu sao, Văn Phong Tẫn đã đứng dậy đi ngang qua cậu ta cúi người thủ thỉ vào tai Vương Tiểu Mị: “Huynh không nhìn lá cờ treo trước cửa nhà y hả? Nhóc ngốc.”

Hai chữ “nhóc ngốc” phát ra tựa như quả bom phát nổ, Vương Tiểu Mị đỏ từ tai xuống mặt, chờ tới khi hắn tỉnh lại đã thấy Bạch Ngọc – chuyên gia ăn cơm chó ai oán trừng mắt còn tên đầu têu đã đi tít lên tầng.

“Khụ, khụ!” Vương Tiểu Mị xấu hổ chớp mắt: “Bỏ qua chuyện đó đi, dù sao bọn tôi thấy ổn, con người Nhất Ngôn kỳ kỳ quái quái nhưng y có đạo đức nhất định, hơn nữa trông y khá quý cậu… Cậu đỏ mặt đấy à?!”

Gương mặt đen nổi lên hai quả đào hồng, Bạch Ngọc lắc đầu nguầy nguậy.

“Tại em sợ mấy anh không đồng ý.” Cậu ta thỏ thẻ.

Vương Tiểu Mị chớp mắt: “Sao lại không đồng ý?”

“Thì…Anh nghĩ mà xem, anh với Văn đại ca không thích Nhất Ngôn, mà chúng ta lại cùng hội cùng thuyền cho nên…” Bạch Ngọc vò đầu: “Em mà thân với y chẳng khác nào phản bội cả.”

Vương Tiểu Mị không nhịn được cười thành tiếng.

“Ha ha ha… cậu cho rằng bọn tôi là học sinh tiểu học à?! Bọn tôi không chơi là cậu cũng không được chơi, Đại Bạch cậu thú vị thật luôn!”

Bạch Ngọc: “…”

Vương Tiểu Mị cười nửa ngày ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc lần nữa, dùng tay vỗ bả vai cậu ta: “Cậu không cần phải nghĩ nhiều, càng không cần phải lo cho người khác. Thích là thích, ghét là ghét, Đại Bạch, làm điều mình cảm thấy là đúng nhé.”

Hốc mắt Bạch Ngọc đỏ bừng, cậu ta cắn môi gật đầu thật mạnh.

Tiểu Mị và Văn đại ca thực sự quá tốt, nếu bọn họ sống cùng nhau cả đời thì tuyệt vời biết mấy. Bạch Ngọc im lặng cầu khẩn trong lòng: Mong ba bọn họ mãi mãi là anh em!

Đang buôn chuyện, Vương Tiểu Mị bỗng nhiên giật mình: “À phải!”

“Hở?” Bạch Ngọc đang tự chìm đắm, ngốc ngốc ngẩng đầu.

Vương Tiểu Mị thầm kín bảo: “Quên không nói cho cậu một chuyện, tôi và Phong Tẫn tính quay về mộ cung.”

“Phụt… khụ khụ!!!” Cằm Bạch Ngọc rơi thẳng xuống đất: “Gì? Mộ gì?”

Vương Tiểu Mị: “Mộ cung.”

Đại não cậu ta tạm thời say bye bye chủ: “Cung?”

“…” Vương Tiểu Mị dở khóc dở cười: “Mộ cung, một ngôi mộ được xây theo kết cấu cung đình, biết chưa?”

Bạch Ngọc ngây ngốc gật đầu.

Nhìn bộ dạng của cậu ta, khóe miệng Vương Tiểu Mị giật điên cuồng: “Đừng nói sống cùng bọn này lâu như vậy, biết bọn này ngủ trong quan tài mà còn chưa đoán ra gì đấy nhé?”

Tất nhiên là không.

Tuy đầu Bạch Ngọc có nhiều đường ngang ngõ tắt nhưng cậu ta đã đoán được từ lâu, hai tay nắm chặt vội vàng hỏi: “…Hai anh là cương thi sống trong mộ, thế, thế hai anh có về không?”

“Có chứ.” Vương Tiểu Mị nói: “Nhưng khá lâu đó, khoảng một tháng nên tôi định nhờ cậu ở đây trông nhà luôn. Yên tâm, tôi sẽ để lại tiền điện nước với tiền sinh hoạt cho cậu.”

“Vậy thì tốt…” Bạch Ngọc thở phào, nghe đến tiền nong vội vàng xua tay: “Giao cho em, em khẳng định sẽ khiến nhà luôn như mới!”

Quả thực Vương Tiểu Mị rất yên tâm, hắn ngồi tâm sự chuyện Nhất Ngôn thêm lúc nữa, còn cả chuyện lung tung trong nhà họ dưới mộ cung.

Ngày kế ba người ra ngoài mua xe, dù sao đường về gian nan hiểm trở, với lại đàn ông mà, thích gái thích xe.

Vương Tiểu Mị định mua một chiếc Land Rover, nhưng cuối cùng hắn không mua nổi.

Tất nhiên lý do không phải vì hắn không đủ tiền, tiền trong thẻ đủ để mua vài chiếc xe, cũng không phải vì hết mẫu hắn muốn bla bla…

Mà là vì Văn Phong Tẫn! — Đù má Văn! Phong! Tẫn! Muốn! Mang! Quan! Tài! Về!

Vương Tiểu Mị: …Đại ca, em thích cái quan tài này như thế sao hồi xưa em không đóng chục cái dùng cho sướng!

Gã bánh chưng mím môi đứng cạnh quan tài, thái độ kiên quyết, ánh mắt sâu kín: “Ta muốn ở cùng nó.”

Vương Tiểu Mị: “…” Mẹ kiếp!

Nói, nó là vợ em hay anh là vợ em?! Đù má sao anh cứ có cảm giác mình chả bằng cái quan tài vậy??? Chẳng nhẽ bản thể thực sự của ma quân giết người như ngóe là cái quan tài khỉ gió này?!

Vương Tiểu Mị im lặng, nếu bản thể Văn Phong Tẫn thực sự là cái quan tài thì kể ra hàng ngày hắn đều ngủ trong bụng gã… Á đù á đù! Da gà da vịt của bé!

“Anh hai, sao em cứ đòi mang theo nó? Mình về nhà có một tháng, cung điện nhiều giường thế chẳng nhẽ không đủ cho hai đứa ngủ?”

Văn bánh chưng lớn: “Hai ta đã chung chăn chung gối bên quan tài hơn một nghìn năm.”

Vương bánh chưng nhỏ: “Cho nên đây là con tiu ét đây khiến tình cảm vợ chồng tan vỡ?”

Văn bánh chưng lớn: “…Không.”

Vương bánh chưng nhỏ: “Ha ha.”

Mẹ kiếp, Vương Tiểu Mị che trán, hiện tại hắn rất muốn tặng cho Văn Phong Tẫn một bộ Thái Cực kiếm, xiên chết gã.

Bạch Ngọc đi chọn xe cùng sợ tí thì tiểu ra quần.

Cuối cùng bọn họ mua một chiếc xe bán tải nhỏ màu trắng, lúc trả tiền tay Vương Tiểu Mị run run. Không phải hắn tiếc tiền, mà là đột nhiên Vương Tiểu Mị phát hiện ra một chuyện kinh khủng khác.

Hắn không có bằng lái.

Vương Tiểu Mị: …Cười chết.

Đùa chứ chính xác hồi lên đại học Vương Tiểu Mị đã thi bằng lái rồi, ngờ đâu trùng sinh về cái thân thể này…

Mất hết, mất hết cả!

Hắn nhìn Văn Phong Tẫn bên cạnh, hiển nhiên anh chồng hắn cũng chả có bằng lái.

Đang lúc Vương Tiểu Mị muốn khóc thành tiếng, Bạch Ngọc yếu ớt giơ tay: “Em, em có bằng lái nè, em lái xe đưa hai anh đến đó rồi về…”

Nếu không phải Văn Phong Tẫn nhanh tay túm cổ áo Vương Tiểu Mị thì hắn đã lao lên ôm chặt Bạch Ngọc gào lớn: “Anh em tốt!”

“Đại Bạch không hổ là Đại Bạch, tri kỷ quá!!!”

Bạch Ngọc ưỡn ngực cười ha ha.

Mua xe, dọn nhà.

Buổi chiều, ba người xuất phát về mộ cung.

Núi non hoang dã yên bình, cây cối lớn phát ra âm thanh sột soạt, đường đi trước kia tan tác có dấu vết con người sửa lại. Xa xa là công trình đang xây dở, trước mặt vô số đất cát đổ thành đống, miểu nhỏ đã có hình dáng ban đầu.

Vương Tiểu Mị nhìn con đường dẫn thẳng tới đỉnh núi, hồi ức khi đó ùa về. Người bên cạnh từng bước từng bước cõng hắn, máu chảy dài trên thềm đá, mưa rơi xối xả. Đau lắm chứ, khi đó hắn đã nghĩ hay chết quách đi cho vừa lòng ông trời.

Vương Tiểu Mị đau tới tuyệt vọng, kể cả bây giờ khi hắn đứng đây nỗi đau đó vẫn bám trụ trong tim hắn.

“Sư huynh.” Giọng nói làm Vương Tiểu Mị giật mình, Văn Phong Tẫn cúi đầu nhìn hắn, bàn tay to nhẹ nhàng chạm lên má Vương Tiểu Mị, ngón tay nhẹ nhàng miết.

“Đều đã qua.”

“…Ừm.” Đúng, đều đã qua.

Hắn cười tươi, chủ động cọ mặt mình lên bàn tay lạnh lẽo. Người này luôn biết cách an ủi Vương Tiểu Mị, sâu dưới cặp mắt hẹp dài là sự bao dung vô bờ bến.

Bạch Ngọc lái xe liên tục hai ngày buồn ngủ ngáp, đôi mắt vốn đã lim dim chợt trợn tròn. Cậu ta thấy Văn đại ca nắm tay Tiểu Mị, hai người biến mất sau rừng cây rậm rạp.

Hình như Văn đại ca còn xách theo cái quan tài.

?

Bạch Ngọc trầm mặc, nghĩ thầm: Ủa hình như mình vừa chứng kiến hai người bạn tay trong tay bước vào nấm mồ tình yêu? Lại còn thuộc trường hợp tự mang theo quan tài?!

Gì thế???

Thôi được rồi, cậu ta sẽ không nói là rất lãng mạn đâu…

Lần này tới mộ cung, chả hiểu sao lòng Vương Tiểu Mị bỗng bùng lên cảm giác mới từ nhà trên thành phố về thăm quê cũ, bên cạnh là anh chồng xách theo cái quan tài làm quà biếu (?).

Đặc biệt lúc hắn vừa mới bước chân vào đối diện với một đám quái vật như quả cầu tuyết bay tới. Má, nào là thằn lằn chảy nước miếng, nấm to đầu, nữ quỷ tóc dài, hai bé con thạch trái cây…

Trời ơi…. cứu tôi!

Nếu không có Văn Phong Tẫn trấn thủ, Vương Tiểu Mị thề việc đầu tiên hắn làm đó là chạy, chạy ngay đi!

Vương Tiểu Mị mặt lạnh nhìn đám quái vật, nội tâm gào rú đừng nói mấy đứa chúng mày thấy chủ nhân là muốn ôm ôm hít hít tâng cao cao nhóe…

Không ai chịu nổi đâu má!

Đám quái vật từ Mộc Nhất tới Mộc Thập vây hai người thành vòng tròn, “vui vẻ” hân hoan thậm chí còn tri kỷ “nhận” lấy cái quan tài trong tay Văn Phong Tẫn.

Vui quá ha?

Gã ma quân lộ ra chút sung sướng, cong môi gật đầu: “Mấy đứa rất ngoan.”

Mộc Nhất càng vui hơn, nó quay sang chờ mong nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mị.

Hắn chần chờ một lát, gật đầu hùa theo: “Ờ thì… rất ngoan.”

Đôi mắt đỏ tươi sáng bừng lên như ngọc thạch.

Vương Tiểu Mị: “…”

Chả hiểu sao, hắn luôn có cảm giác vui vẻ khi làm bố.

Hết chương 63