Lý Nguyệt hôm nay cảm thấy không vui vẻ gì, vì vừa mới sáng sớm đã đụng phải đúng cái tên mà cô không hề muốn gặp.

Tất nhiên, người đó không phải là Tô đại thiếu gia, mà là người thanh niên mặc đồng phục bóng rổ đang đi bên cạnh cô.

Người này tên là Đổng Tử Khôn, ở chung khu biệt thự với Lý Nguyệt, biệt thự của hai nhà ở liền kề nhau cho nên bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

Chỉ là.

Đổng Tử Khôn từ trước năm mười tuổi đã ra nước ngoài du học, gần đây mới trở về, dạo này anh ta toàn là tìm đủ mọi lý do để giả vờ vô tình gặp được Lý Nguyệt.

Lý Nguyệt không hề có chút cảm tình nào với Đổng Tử Khôn, ngược lại còn rất ghét kiểu phương tây của anh ta, cứ hễ nói một câu lại thêm một câu ngoại ngữ vào.

Chưa kể Đổng Tử Khôn lại còn xỏ lỗ tai, kẻ viền mắt, ra dáng đạo mạo, ai chịu nổi chứ, Lý Nguyệt chán ghét nhất là thể loại con trai này, cô ấy thích những người đàn ông nam tính, toàn thân toát lên đầy hormone đàn ông.

Nhưng nhà họ Lý và nhà họ Đổng quan hệ thân thiết từ bao đời nay, nhìn lên nhìn xuống vẫn còn phải gặp mặt nhau, nên Lý Nguyệt cũng không tiện cư xử tuyệt tình quá, đành phải câu được câu mất mà nói chuyện với anh ta.


"Phi Tuyên, tôi ở nước ngoài thường xuyên đi chơi bóng rổ, người mà tôi sùng bái nhất chính là Beckham, anh ấy đánh bóng rổ thật sự là very good."
Đổng Tử Khôn tràn đầy si mê nhìn Lý Nguyệt, thâm tình dò hỏi: "Cô có thích boy đánh bóng rổ không?"
Lý Nguyệt không trực tiếp trả lời, thay vào đó cô chỉ thản nhiên đáp lại: "Beckham là cầu thủ bóng đá."
"What?"
"Bóng đá?"
Đổng Tử Khôn cực kỳ xấu hổ, ngượng cười nói: "Ha ha, điều này tất nhiên là tôi biết, tôi cố ý nói sai là để chọc cho cô vui mà thôi."
"Ồ, cảm ơn."
Lý Nguyệt dừng lại, hờ hững nói: "Tôi đến trường học rồi, anh có thể về được rồi đó."
"You are welcome."
Đổng Tử Khôn cười trả lời: "Phi Tuyên, sáng ngày mai chúng ta gặp lại, tôi muốn làm superman của cô, mỗi ngày đều đưa cô đi học, giờ cô có thể cho tôi ôm một cái được không?"
Nói xong, Đổng Tử Khôn dang rộng cánh tay, khuôn mặt nở nụ cười đi tới Lý Nguyệt, ánh mắt anh ta lộ ra vẻ bỉ ổi vô cùng.

Nhìn thấy Lý Nguyệt không trả lời, Đổng Tử Khôn nói thêm: "Phi Tuyên, đây là phép lịch sự hoàn toàn bình thường ở phương tây, cô đừng nghĩ nhiều."
"Tôi..."
Lý Nguyệt cực kỳ chán ghét, hận không thể đạp bay cái tên khốn đang ở trước mặt này, nhưng khi nghĩ tới mối quan hệ giữa hai gia đình thì cô lại không thể làm như thế.

Huống hồ gì anh ta đề nghị được ôm cũng chỉ là phép lịch sự bình thường ở phương tây, theo lý mà nói thì cô không thể từ chối được.

Nhưng vừa nghĩ đến việc phải ôm Đổng Tử Khôn, trong lòng Lý Nguyệt liền cảm thấy muốn nổi hết da gà, cực kỳ ghê tởm, vì thế lúc này cô đang rơi vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong.

Ầm!
Vào đúng lúc này, bóng dáng một người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện, giơ một chân lên trực tiếp đạp Đổng Tử Khôn ngã nhào xuống đất, cơ thể anh ta theo quán tính cũng trượt xa bốn năm mét.

Người ra tay đó, tất nhiên không ai khác ngoài Tô Thương rồi.

"Mẹ mày, đùa cái gì vậy chứ, mày dám lợi dụng vợ của tao, mày chê diêm vương để sống quá lâu rồi nên muốn treo cổ tự sát đúng không.”
Khoảnh khắc này.

Tô Thương vô cùng khinh thường nhìn Đồng Tử Khôn, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lý Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói: "Vợ à, em thấy thế nào, anh tới thế này có được tính là kịp thời không?"
"Kịp....Kịp thời."
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Nguyệt nhìn Tô Thương.


Quả thật dáng người của Tô Thương rất đẹp, bỏ đi những việc làm khốn nạn kia của anh thì anh tuyệt đối là người đàn ông nam tính chất lượng cao, đi đến nơi nào cũng là ưu tiên chọn chồng của các bạn nữ.

Hơn nữa vừa rồi Tô Thương lại đột nhiên xuất hiện giúp cô giải vây, vì thế ngay lúc này, Lý Nguyệt có một chút rung động khó giải thích được.

"A!"
Lúc này, Đồng Tử Khôn mới từ dưới đất bò dậy, trong lòng ấm ức tức giận mà hét lên một tiếng, sau đó anh ta lập tức nhìn chằm chằm vào Tô Thương, chất vấn anh: "Who are you, sao lại đá tôi chứ?"
"Tao là tía mày đây!" Tô Thương thuận miệng nói.

"Tía? Là ý gì chứ?" Đồng Tử Khôn cau mày.

"Ha ha, ý của Tô đại thiếu gia là, anh ấy là cha của mày đó."
Vương Phú Quý đi tới nói thêm: "Cái tên thối đần độn này, thật ra tao cũng là tía mày, là tía nhỏ của mày đây."
"Cái bọn đáng ghét này, cha tao là tổng giám đốc tập đoàn Đổng Thị, bọn mày tới số rồi, tao sẽ gọi điện thoại cho ông ấy, hôm nay tao phải bắt bọn mày quỳ gối cầu xin tao tha mạng!"
Đổng Tử Khôn tức muốn hộc máu, đang tính bộc phát ra thì đột nhiên nhớ đến điều gì đó, anh ta chỉ vào Tô Thương mà nói: "Lúc nãy anh ta vừa mới nói, anh là Tô đại thiếu gia?"
Tô Thương thản nhiên nói: "Hoàn toàn chính xác, bao đổi nếu là hàng giả."
"Tô đại thiếu gia!"
Sau khi Đồng Tử Khôn xác nhận chắc chắn rồi thì khuôn mặt anh ta trong phút chốc bỗng nhăn nhúm lại vô cùng khó coi, từ trong ánh mắt hiện lên một nỗi sợ hãi cực độ.

Mặc dù những năm này anh ta không sống ở Giang Bắc, nhưng tiếng xấu của Tô đại thiếu gia thì anh ta vẫn nghe thấy được tất cả.

Thậm chí là sau khi về nước, cha đã dặn đi dặn lại là dù anh ta chọc tới bất kỳ ai thì cũng đều có thể thương lượng được, duy nhất chỉ là không được động vào Tô đại thiếu gia, nếu không thì hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

"Phi...Phi Tuyên, tôi vẫn chưa ăn sáng, tôi về...!về trước đây."
Sau khi Đổng Tử Khôn biết được thân phận của Tô Thương, thì anh ta không dám ở lại thêm một chút nào nữa thế là lập tức xoay người bỏ chạy.

"Lần này coi như tao tha cho mày, lần sau mà còn dám đến gần vợ của tao, tao đánh cho gãy chân thì thôi." Tô Thương mở miệng dọa dẫm.

"Biết...Biết rồi."
Đổng Tử Khôn trả lời nhưng không dám quay đầu nhìn lại, nhanh như chớp chạy mất tăm hơi.

"Vợ à, anh đỉnh quá phải không, vừa mới ra tay đã dọa cho cái tên ẻo lả kia sợ chạy mất dép rồi, em có phải là nên cảm ơn anh không?"
Sau khi đuổi được Đổng Tử Khôn đi, Tô Thương nhìn Lý Nguyệt, càng nhìn khuôn mặt này anh lại càng thấy yêu thích, thực sự là rất giống với Thanh Hoàng Nữ Đế rồi.


Anh hùng cứu mỹ nhân.

Đối với Lý Nguyệt mà nói thì cô cực kì thích tình tiết này trong những bộ phim thần tượng của con gái, hành động này có lực sát thương quá lớn rồi.

"Cảm..."
Khuôn mặt Lý Nguyệt có chút ửng hồng, vừa định nói lời cảm ơn Tô Thương, nhưng đột nhiên cô nhớ lại những việc khốn nạn,vô liêm sỉ mà Tô Thương đã từng làm thì nhất thời cơn tức giận lại nổi lên, nghiến chặt răng nói: “Lo chuyện bao đồng, tôi nhờ anh giúp sao?”
"Tô Thương, đừng tưởng giúp tôi một lần thì tôi sẽ cảm kích anh, anh nằm mơ đi, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh." Lý Nguyệt thẹn quá hóa giận nói.

"Khó đoán nhất là lòng của con gái, câu nói này quả nhiên chính xác, nói trở mặt là trở mặt ngay."
Tô Thương xoa xoa mũi, cố gắng giải thích: "Nhưng mà vợ à, em đừng vì quá khứ của anh mà dùng một gậy đánh chết anh như thế chứ, anh bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi.”
"Tôi không phải vợ của anh."
Lý Nguyệt trước là phủ nhận, sau đó lạnh lùng nói: "Đồ cặn bã mãi mãi là đồ cặn bã, có gì mà khác nhau chứ!"
"Em sớm muộn gì cũng sẽ là vợ của anh thôi."
Tô Thương cười một cái rồi nghiêm túc nói: "Vợ à, những lời anh nói với em đều là thật lòng."
"Lần này anh bị chôn ở dưới đống xà bần xây dựng, cũng tính là đã đi dạo qua cửa quỷ môn quan một lần rồi, nó đã khiến anh hiểu ra rất nhiều chuyện, lúc trước đúng là anh đã làm sai rồi."
Tô Thương nghiêm túc nói: "Nhưng từ nay về sau, anh nhất định sẽ ăn năn hối lỗi, dù cho gặp người con gái nào đẹp hơn, anh cũng sẽ không quan tâm, anh muốn cùng em một đời một kiếp là một đôi."
Nghe thấy những lời nói này, Lý Nguyệt có chút xúc động rồi, sắc mặt có chút dễ chịu hơn một chút.

Đôi mắt xinh đẹp của cô tò mò nhìn sang Tô Thương, dường như không thể nhìn thấu được người đàn ông ở trước mắt, lẽ nào anh ấy thật sự đã cải tà quy chính rồi hay sao?
"Chà, Tô đại thiếu gia, nhìn theo hướng ba giờ, tất đen kìa, hiệu Balenciaga đó!"
Bỗng nhiên Vương Phú Quý ở bên cạnh kích động nói.

"Ở đâu!"
Tô Thương nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn theo, trong nháy mắt anh liền nhìn chằm chằm.....