Hoa Thời Mạc bị Tô Thương nói cho hai câu mà mặt mày đã đỏ bừng lên, không nhịn được liền hỏi: "Tô công tử, cậu có ý kiến gì không?"
"Nếu như ông đã thành tâm thành ý hỏi thì tôi cũng không ngại nói với ông, Hoàng Tinh bớt xuống ba lạng, Ngọc Trúc bỏ thêm một lạng." Tô Thương thản nhiên nói: "Ngoài ra còn phải thêm một vị thuốc khác nữa."
Hoa Thời Mạc vội vàng hỏi: "Vị thuốc gì?"
"Sa Sâm."
Tô Thương nói tiếp: "Sa Sâm dưỡng âm bổ phổi, ích khí lợi tiểu, tôi nhìn sơ qua thì thấy đơn thuốc này của ông có hai mươi tám loại thuốc, có thể cùng với Sa Sâm bổ trợ cho nhau."
"Sa Sâm có thể làm như thuốc dẫn, vô cùng quan trọng, nếu như đơn thuốc không có thêm Sa Sâm vào thì sẽ ảnh hưởng cực kì lớn đến công hiệu của đơn thuốc này."
Tô Thương nói: "Nếu như thêm vào chín lạng Sa Sâm vào thì cái này miễn cưỡng mới coi như là một đơn thuốc hoàn chỉnh."
"Sa Sâm..."
Hoa Thời Mạc nghe thấy như vậy, liền trầm tư suy nghĩ, sau đó lại mừng rỡ như điên, lẩm bẩm nói: "Chính xác, ha ha, tôi cứ luôn cảm thấy đơn thuốc này thiếu gì đó, nhưng tôi nghĩ hơn mười năm rồi cũng chưa từng nghĩ qua sẽ dùng đến Sa Sâm."
"Tô công tử, thật là một ý kiến hay mà, hôm qua khi tôi nhìn thấy đơn thuốc bổ trong tay của lệnh tôn, tôi đã nghĩ chắc chắn là do cậu kê mà."
Hoa Thời Mạc khách sáo nói: "Trình độ về y thuật của cậu vượt xa hơn hẳn tôi, việc học không phân tuổi tác, vai vế, lúc trước nhiều lần xúc phạm cậu, hy vọng Tô công tử đừng trách móc."
"Đương nhiên là không rồi."
Tô Thương nhìn Hoa Thời Mạc rồi nói thẳng vào chủ đề: "Hoa thần y, thật sự không dám giấu diếm, thực lực cùng với y thuật này của tôi, tôi đều không nói cho ai biết, ông là người đầu tiên."
"Sở dĩ tôi để lộ ra trước mặt ông, chính là vì tôi muốn có vài quyền hạn đặc biệt ở trong trường học, ví dụ như...!tùy ý cúp học, ý của tôi, ông có hiểu không?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.


"Tô công tử, dựa vào trình độ của cậu, đại học Tử Kinh không ai xứng làm thầy của cậu cả."
Hoa Thời Mạc đề nghị nói: "Nếu không thì như thế này đi, tôi nói với ông chủ Tô một tiếng là cậu không cần đi học nữa."
"Không được, bây giờ tôi không muốn người khác biết thực lực của tôi, cho dù là cha tôi cũng không được biết, ông cũng không được nói ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Tô Thương uy hiếp nói, cả người toát ra một luồng khí tức lạnh lẽo khiến cho người khác cảm thấy như rơi vào một hố băng.

Đến nay anh luyện khí đã ở tầng thứ nhất rồi, cũng coi như có chút thực lực, nhưng vẫn chưa tìm được người muốn giết mình, thậm chí còn chưa xác định được ở Giang Bắc này còn có người nào mạnh hơn nữa không, thì anh đương nhiên không muốn quá khoe khoang, vẫn nên giả bộ tùy tiện để đổi lấy bình yên.

"Được, được."
Cảm nhận được khí tức trên người Tô Thương, trong lòng Hoa Thời Mạc có chút hoảng sợ, vội vàng nói: "Tôi đảm bảo sẽ không nói cho bất kì ai biết."
"Ừm, vậy thời gian sau này làm phiền ông quan tâm nhiều hơn."
Tô Thương thản nhiên nói: "Tôi thấy ông sử dụng kim bạc, coi như để báo đáp ông thì tôi sẽ chỉ cho ông một phương pháp châm cứu nhé."
Nói xong, Tô Thương nhìn về phía mô hình người ở phía xa, dò hỏi: "Còn có kim bạc không, đưa cho tôi chín cái."
"Có, có."
Hoa Thời Mạc vội vàng lấy ra từ hộc bàn một cái hộp, bên trong đều là kim bạc.

Tô Thương cầm lên chín cái, rồi đột nhiên vung tay lên, chín cái kim bạc cứ thế liền ghim lên chín huyệt của mô hình người kia.

"Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm!"
Hoa Thời Mạc đã xem rất nhiều sách cổ cho nên chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: "Đây chính là Cửu Chuyền Hồi Xuân Châm đã thất truyền lâu nay!"
"Không sai, chính là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm."
Tô Thương gật đầu nói: "Ông dựa vào chín cái châm bạc trên mô hình tự mình nghiên cứu đi nhé, nhanh thôi ông sẽ học được một chuyển, còn tám chuyển còn lại có cơ hội tôi lại dạy ông tiếp."
Lúc này.

Hoa Thời Mạc vô cùng kích động, hai tay run run, ánh mắt chán ghét ban đầu khi nhìn Tô Thương bây giờ đã chuyển thành cung kính.

Phịch!
Đột nhiên, Hoa Thời Mạc sau khi suy nghĩ kỹ càng, liền đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Thương, rồi dập đầu liên tục ba cái.

Tiếp đó, ông ấy vẻ mặt tràn đầy cung kính nói: "Tô công tử, xin cậu hãy nhận tôi làm đồ đệ đi, nếu không, châm pháp quý báu như thế này tôi thật sự không dám nhận!"
"Ông thật lòng sao?" Tô Thương thản nhiên nói.

Hoa Thời Mạc thành kính nói: "Đúng vậy, cậu y võ đều giỏi, có thể làm đồ đệ của cậu là vinh hạnh của tôi."

"Dựa vào lý lịch của ông, theo lý mà nói thì không có đủ tư cách làm đồ đệ của tôi, nhưng mà nhìn thấy ông thành tâm thành ý như vậy thì tôi cũng miễn cưỡng cho ông ghi danh làm đồ đệ của tôi vậy." Tô Thương đồng ý rồi.

"Cám ơn sư phụ, xin nhận của đồ đệ một lạy." Hoa Thời Mạc mừng rỡ như điên.

Nếu như để người khác nhìn thấy cảnh này chắc là sẽ há hốc cả mồm.

Phải biết là thanh danh của Hoa Thời Mạc không chỉ hiển hách chỉ ở mỗi Giang Bắc, cho dù là ngay cả nước Hoa cũng có thể xem như là thầy thuốc đứng thứ 1, thứ 2, các gia tộc lớn nhỏ ở Giang Bắc đều muốn lôi kéo ông ấy.

Cứ xem nhà họ Tô cường mạnh như vậy, trước còn có Tô Kiền Khôn chiến công hiển hách, giữa có Tô Thần Binh nuôi binh dưỡng mã, sau thì có Tô Dực Cân trấn thủ biên cương, trước sau đều luôn vô cùng cung kính với Hoa Thời Mạc.

Nhưng một vị thần y như vậy, vậy mà bây giờ lại quỳ dưới chân của đệ nhất đại thiếu gia Giang Bắc, thậm chí còn bái lạy làm thầy nữa.

Đây đúng là chuyện khó có thể tin được mà.

Nhưng mà, trong lòng Hoa Thời Mạc vô cùng rõ, lần này bái sư là đã lời rồi, hơn nữa còn rất là lời nữa!
"Đứng lên đi."
Tô Thương mở miệng nói: "Sau này trước mặt người ngoài, không cần thể hiện cung kính như vậy đối với tôi, tôi chỉ là một học sinh của ông, còn sau lưng thì chúng ta vẫn xưng hô là thầy trò."
"Phải, phải."
Hoa Thời Mạc một mực cung kính trả lời, sau đó lại đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền nói: "Sư phụ, thực lực của ngài ngay cả Tô Kiền Khôn lão gia cũng đều không biết sao?"
"Ừm." Tô Thương thản nhiên nói.

"Chẳng trách."
Hoa Thời Mạc lại tiếp tục nói: "Sư phụ, có chuyện này tôi cảm thấy nên nói cho ngày biết, ông nội ngài bị bệnh rồi."
"Ông nội?"
Trong đầu Tô Thương bỗng hiện lên hình ảnh của Tô Kiền Khôn, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, liền dò hỏi: "Nghiêm trọng không?"
"Nghiêm trọng, phổi và đan điền đều bị thương nặng, trước mắt tôi không dám chắc là chữa được không."
Hoa Thời Mạc lại nói tiếp: "Nhưng mà bây giờ có ngài cải thiện đơn thuốc dưỡng phổi rồi cộng thêm với chuyển thứ 1 của Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm thì tôi tin là có thể chữa khỏi cho lão gia."
"Vậy thì được, trong thời gian này tôi không tiện để lộ thực lực của mình, vất vả cho ông rồi." Tô Thương nói.

"Không vất vả, có thể san sẻ nỗi buồn của sư phụ là điều tôi nên làm."
Hoa Thời Mạc lại tiếp tục nói: "Nhưng mà, vết thương của lão gia là do ngày trước lưu lại, bình thường lão gia dùng chân khí mạnh mẽ của mình để trấn áp, nếu như không dùng đến chân khí thì có lẽ sẽ không sao, nhưng trên người lão gia lại có vết thương mới."
Hoa Thời Mạc dò hỏi: "Đồ đệ suy đoán là gần đây có thể là ông ấy có đánh nhau với ai đó, sư phụ, buổi chiều tôi sẽ đến nhà họ Tô để thăm lão gia, có cần tôi thăm dò thêm về ý tứ của lão gia không?

"Đánh nhau?"
"Nhà họ Tô chúng tôi là thâm căn cố đế ở Giang Bắc này, chị gái của tôi còn là chiến thần Dực Cân, ai mà có lá gan to như vậy chứ, dám khiêu chiến với ông nội của tôi?"
Tô Thương nhíu mày nói: "Vậy ông dò hỏi thử xem, có tin tức gì lập tức báo cho tôi biết."
"Vâng." Hoa Thời Mạc cung kính trả lời.

Lúc này, điện thoại của Tô Thương lại vang lên.

Là Vương Phú Quý gọi đến.

"Tô đại thiếu gia, Triệu Văn Bân liên hệ với máy ủi rồi, năm mươi chiếc, ra giá là một trăm vạn."
Vương Phú Quý nói trong điện thoại: "Còn nữa, tên tiểu tử Triệu Văn Bân hẹn anh đi đấu chó, hơn nữa thời gian vô cùng gấp gáp, anh ta hẹn ngay bây giờ, tôi từ chối giúp anh nhé."
Đấu chó?
Bây giờ đi đấu chó?
He he.

Tên Triệu Văn Bân này, chắc chắn là biết tối hôm nay ta gặp chuyện, anh ta lo lắng sau này không còn cơ hội thắng tiền ta nữa cho nên mới hẹn ngay bây giờ.

"Không cần từ chối, nhận lời anh ta đi, sau đó lái xe đến đón tôi, đem theo mấy con chó của cậu nuôi, chọn lấy một con, hôm nay ông đây sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời! "
Tô Thương vô cùng tự tin nói.

Anh là người tu chân, có linh khí.

Mấy loại chó bình thường chỉ cần ăn một sợi linh khí thôi thì sẽ trở nên dũng mãnh phi thường.

Tùy tiện kéo một con chó tới, thắng mấy cái trận đấu này không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?.