Editor: HannahNhóm thanh niên trí thức đều bộc phát sự nhiệt tình cực kỳ với Lâm Ái Thanh, Từ Cương cũng ghé vào cùng, một đống vấn đề muốn hỏi Lâm Ái Thanh.

Bây giờ mọi người đối với Lâm Ái Thanh không thể nói đơn thuần hâm mộ hay ghen ghét để hình dung, bản lĩnh này của Lâm Ái Thanh các cô có ghen ghét cũng không được, tâm tư mọi người khá phức tạp, nghĩ sâu thêm, vậy mà sùng bái chiếm đa số.

Lúc trước máy kéo hỏng, người trong thôn không ít lần chạy lên công xã mời kĩ sư xuống thôn sửa chữa.

Mấy thanh niên trí thức La Văn Triết cũng tìm cơ hội đến xem thử, nghĩ coi có thể giúp đỡ rồi học trộm một chút không, đáng tiếc nhìn không hiểu.

Nhìn không hiểu còn chưa tính, mấu chốt là cuối cùng kĩ sư cũng không sửa được.


Chân nhân bất lộ tướng, đó chính là nói Lâm Ái Thanh, vô thanh vô thức, vậy mà có thể giải quyết nan đề kĩ sư không làm được.

Nhìn mọi người đều vây quanh Lâm Ái Thanh, Trần Ái Đảng đặc biệt hối hận, sớm biết Lâm Ái Thanh có bản lĩnh như vậy cô ta không nên trở mặt với Lâm Ái Thanh.

Nếu các cô vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, trở thành bạn tốt, nói không chừng mình dựa vào Lâm Ái Thanh thì cuộc sống ở nông thôn có thể nhẹ nhàng một tí.

Bây giờ hay rồi, quan hệ hai người ồn ào lớn như vậy, bây giờ cô cũng không dám chen vào trong đám người.

Không thể cứ như vậy, phải nghĩ cách hòa hoãn quan hệ với Lâm Ái Thanh.

Lâm Ái Thanh chỉ là tính tình tương đối thanh lãnh ít nói, chứ cũng không quái gở, mấy vấn đề thanh niên trí thức cũ hỏi cũng chỉ là vấn đề bình thường, đa số chỉ là đơn thuần tò mò thôi, có thể trả lời Lâm Ái Thanh đều trả lời.

Sau khi cảm thấy Lâm Ái Thanh rất có bản lĩnh, mọi người lại cảm thấy Lâm Ái Thanh không khó tiếp xúc như bề ngoài, không phải còn nói chuyện khá tốt sao.

Nhưng vừa nghĩ như vậy, La Văn Triết liền vấp phải trắc trở, hắn muốn mời Lâm Ái Thanh đến chỗ thanh niên trí thức cũ ăn cơm, kết quả Lâm Ái Thanh trực tiếp cự tuyệt hắn.

“Không sao, sẽ có cơ hội.

” La Văn Triết hơi xấu hổ, nỗ lực cứu vãn cho mình.


La Văn Triết dù sao cũng là người phụ trách điểm thanh niên trí thức, mọi người cũng cười theo, nói là đến lúc đó muốn xem náo nhiệt, cuối cùng không khí mới không xấu hổ nữa.

Mệt mỏi cả ngày, vẻ mệt mỏi trên mặt Lâm Ái Thanh không giấu được, mọi người cũng không vây quanh Lâm Ái Thanh nói chuyện lâu, rất nhanh đã tan, Lâm Ái Thanh đi nấu mì sợi, tùy tiện ăn xong rồi rửa chén sạch sẽ, về phòng ngủ tiếp.

Sáng hôm sau Lâm Ái Thanh không cần xuống đất, trực tiếp đi nhận chức, đến kho hàng hầu hạ chén cơm sau này của cô.

Máy kéo để hai năm kỳ thật có nhiều chỗ cần bảo trì, Lâm Ái Thanh múc nước rửa trong ngoài sạch sẽ, mới cầm cờ lê kiểm tra từng chút một.

Kỳ thật Lâm Ái Thanh cũng rất kỳ quái, máy kéo này chỉ bị vấn đề nhỏ, đại khái là vào ngày mùa người lái máy kéo không chú ý nước bùn rớt vào trong ống khói và bình xăng, hơn nữa mấy linh kiện bị cũ hư hại, cẩn thận một chút sẽ phát hiện vấn đề, sao một lần hai mà không sửa được chứ.

Không phải thật sự như Mãn Nữu nói là muốn tìm cơ hội xuống đây ăn uống chùa chứ.

Lâm Ái Thanh không biết là trạm máy móc nông nghiệp của công xã kỳ thật là nơi có tính chất phục vụ ở tầng thấp nhất, bên trong phần lớn đều là người chỉ lấy tiền lương không làm việc.


Hơn nữa điều kiện quốc gia bây giờ là gì, cơ sở xây dựng cơ bản đều bằng không, trong trạm máy móc nông nghiệp ở công xã cũng chỉ có vài người, ngay từ đầu phụ trách bảo trì cũng chỉ có một kĩ sư già.

Nếu không phải chỗ bọn họ nổi danh là tỉnh có sản lượng lương thực lớn thì bọn họ cũng không xứng có máy kéo.

Mấy năm trước lúc đấu tố, trạm máy móc nông nghiệp cũng ầm ĩ rất lợi hại, kĩ sư cũ bị người ta đưa xuống sửa đường, hiện giờ phụ trách sửa chữa chính là học trò của vị kĩ sư kia.

Nhưng người học trò này chỉ mới học có ba tháng thôi, nói khách sáo thì bảo là học không ít nhưng thực tế lại không có tay nghề thật sự.

.