Editor: HannahSau xe kéo của Hoàng Hữu Đức, Từ Hướng Dương ngồi bên trái, Lâm Ái Thanh ngồi bên phải, ở giữa là xe đạp của đội trưởng Liễu Gia Loan, chia ranh giới rõ ràng.Nói thật lúc nhìn thấy Từ Hướng Dương xông đến, quả thật trong lòng Lâm Ái Thanh có hơi rung động, cô liếc nhìn Từ Hướng Dương một cái.Từ Hướng Dương vẫn luôn chú ý đến Lâm Ái Thanh, kỳ thật hắn rất muốn ngồi gần với Lâm Ái Thanh nhưng lại sợ cô phản cảm.

Hơn nữa hắn đạp xe một mạch tới đây, mồ hôi đầy người, sợ có mùi hôi hun Lâm Ái Thanh.


Thấy Lâm Ái Thanh nhìn hẳn, theo bản năng hé miệng lộ ra một hàng răng trắng bóng.“...” Lâm Ái Thanh yên lặng ngoảnh đầu sang bên.Máy kéo đến trước Liễu Gia Loan, chỗ của thanh niên trí thức Liễu Gia Loan ngay trên đường lớn, lúc máy kéo đến Ngụy Diên An đang ngồi dưới hiên nghe radio, nhìn thấy Từ Hướng Dương và Lâm Ái Thanh phân chia ngồi hai bên máy kéo, Ngụy Diên An thở dài.

Uống công anh đạp nhanh như vậy, mệt mỏi gấp gáp trở về, tên ngốc Từ Hướng Dương này.Máy kéo dừng lại, Từ Hướng Dương thấy Ngụy Diên An nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn, không biết sao lại ngượng ngùng, hét lên với hắn: “Đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh đỡ xe xuống.”Ngụy Diên An có thể nói gì đây? Hắn yên lặng đi đến sau xe, giúp Từ Hướng Dương đỡ xe đạp xuống.“Có tiền đồ lắm, dám nạt tôi.” Ngụy Diên An mắt lạnh nhìn Từ Hướng Dương, thấp giọng nói.

Từ Hướng Dương lập tức nóng nảy, không phải do hắn khẩn trương sao, cần thận quay đầu nhìn Lâm Ái Thanh, phát hiện cô không có nhìn bọn họ bên này, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra: “Anh, anh ơi! Em sai rồi, anh nhỏ tiếng chút, chừa mặt mũi cho em.”Nói xong hai câu thì xe cũng đã xuống dưới, bánh xe vừa tiếp đất Từ Hướng Dương không do dự trực tiếp nhảy xuống theo.Hoàng Hữu Đức thấy bọn họ bình an xuống xe, chuẩn bị nhấn ga đến Bạch Than Bình, Ngụy Diên An thấy Từ Hướng Dương chỉ biết nhìn Lâm Ái Thanh cười ngây ngốc thì đạp hắn một cước: “Trong phòng có dưa gang người dân đưa tới.”Ánh mắt Từ Hướng Dương sáng lên, vừa chạy về phòng vừa gọi Hoàng Hữu Đức chờ: “Chú Hoàng, chờ một lát.”Trên suốt đoạn đường đi về Từ Hướng Dương không nói với Lâm Ái Thanh mấy câu nhưng lại trò chuyện với Hoàng Hữu Đức rất vui vẻ, nếu không phải nghe Lâm Ái Thanh gọi Hoàng Hữu Đức là chú, không chừng Từ Hướng Dương đã có thể xưng huynh gọi đệ với Hoàng Hữu Đức rồi.Trên bàn trong phòng có hai trái dưa, Từ Hướng Dương dứt khoát lấy hết, một trái đưa cho Lâm Ái Thanh, một trái đưa cho Hoàng Hữu Đức.“Tôi không cần...!vậy, cảm ơn các anh.” Lâm Ái Thanh theo bản năng muốn cự tuyệt nhưng nhìn thần sắc Từ Hướng Dương có hơi bi thương, thở dài nhận lấy.Nhìn máy kéo đi xa, trong lòng Từ Hướng Dương sung sướng vô cùng, đây là lần đầu tiên Lâm Ái Thanh nhận đồ của hắn.


Tuy lúc đầu cũng muốn cự tuyệt nhưng không phải cũng đã nhận rồi sao, cũng không tính toán sòng phẳng với hắn, cứng rắn phải trả tiền trả phiếu gì đó.Chỉ là có một điều, Từ Hướng Dương vẫn hơi canh cánh trong lòng, cảm ơn hắn là được rồi, sao phải thêm “các” nữa chứ?Lưu Xuyên Trụ từ nhà cô cả hắn trở về, sắc mặt âm trầm, tâm tình kém cực kỳ.Mấy hôm trước thấy sắp đến ngày phát tiền lương, trước tiên hẳn đến tìm Tề Song Toàn chào hỏi, nhờ Tề Song Toàn giúp hắn nói chuyện trước mặt Lý trạm trưởng, Tề gia và trạm máy móc nông nghiệp có quan hệ quanh co lòng vòng.

Còn nếu gặp được Lâm Ái Thanh tốt nhất là cho cô chút giáo huấn.“Anh em dòng họ không phải tôi không giúp cậu, chú Lý bên kia nói Lâm Ái Thanh có kỹ thuật, thư ký Chiêm đã dặn dò, chú ấy không thể động đến, kêu cậu tự nghĩ cách.” Tề Song Toàn rất tận tâm, có thể giúp đều đã làm giúp Lưu Xuyên Trụ.Còn chuyện giáo huấn Lâm Ái Thanh, thật ra hắn cũng muốn giáo huấn nhưng không phải bị Hoàng Hữu Đức ngăn cản à.


Đương nhiên Tề Song Toàn sẽ không nói bản thân không có năng lực, giáo huấn Lâm Ái Thanh không được, chỉ đẩy hết trách nhiệm lên người Hoàng Hữu Đức.Nếu không phải Hoàng Hữu Đức ngăn cản, lúc ở trên đường kia hắn đã đập Lâm Ái Thanh một trận lâu rồi..