Kế Dương: "Tất nhiên là ôm đùi!"

Kế Dương trả lời xong liền nghe thấy Adelman ngồi bên cạnh hít vào một hơi.

"Gì thế?" Kế Dương ngẩng đầu lên hỏi.

Adelman nhìn quanh rồi nói nhỏ: "Tớ vừa nghe được ít tin đồn."

Kế Dương: "Cái gì?"

Adelman thì thào: "Hôm nay thầy Hứa dạy xong thì không rời khỏi trường. Thầy ấy đến phòng hiệu trưởng. Tớ không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng có người nhìn thấy hiệu trưởng ra khỏi trường lúc khuya, hai mắt như gấu trúc luôn."

Kế Dương: "..."

Ké Dương quay ngoắt sang buôn chuyện này với Giang Nguyên.

Giang Nguyên hơi ngại ngùng, không ngờ phản ứng của ông già ấy lại lớn đến thế. Chẳng trách hôm đó Hạ Xuyên thông báo lịch đặc huấn là ba ngày sau, trông hiệu trưởng có vẻ nhấp nhổm không yên, hóa ra là đã xếp lịch học trong ba ngày này.

Thế nhưng cũng không thể trách thầy Hứa vô lý được. Sau khi biết lịch học, thầy ấy đã ưu tiên điều chỉnh hết thời gian tiết học để sắp xếp sao cho không trùng lịch với khoa Cơ Giáp, đảm bảo Giang Nguyên có thể tham dự được.

Hứa Trầm đã cống hiến cho Liên Bang mấy chục năm, ông còn có thể sống được bao lâu đây? Chắc chắn không thể sống mãi mãi được! Sau này, những phát minh cải tạo thiết kế cơ giáp sẽ được thế hệ trẻ kế thừa. Trong Viện Hàn lâm Khoa học Liên Bang có thiên tài, thế nhưng so với Giang Nguyên thì bọn họ còn kém xa.

Ông không muốn nhìn thấy một thiên tài như Giang Nguyên bị mai một, vì vậy, ông có chết cũng muốn Giang Nguyên chuyển sang khoa Chế Tạo, thậm chí còn đồng ý với điều kiện của hiệu trưởng Ike.

Ông cụ ôm một cục tức khổng lồ về nhà, rõ ràng là muốn Giang Nguyên lên lớp, thế mà thằng nhóc này không thấy mặt đâu! Tức chết mất thôi!

Nghĩ đến đây, Hứa Trầm lấy máy liên lạc từ trong túi quần ra, vuốt xem danh bạ liên hệ. Những cái tên trong danh bạ của ông trông thì có vẻ toàn là tên đơn giản, nhưng bất kỳ ai trong số họ hễ nhắc đến cũng đều là những tai to mặt lớn cả.

Hứa Trầm bấm một số trong đó, đợi một lúc, đầu bên kia mới có người bắt máy, giọng nói vang lên có lẫn vẻ kinh ngạc, dường như không hiểu vì sao Hứa Trầm lại gọi đến: "Alo giáo sư, chào ngài."

Hứa Trầm ừ một tiếng, nói: "Chào ông, nguyên soái Alfonso. Tôi có việc cần ông giúp một tí."

Alfonso nghe thấy lời Hứa Trầm nói, lưng đột nhiên thẳng hẳn lên. Hứa Trầm là ai? Đây chính là nhà khoa học ở đẳng cấp quốc bảo đấy, bốn chữ Anh Hùng Cơ Giáp cũng không phải để trưng bày cho đẹp đâu. Chỉ cần việc Hứa Trầm nhờ, không làm được thì cũng phải làm được!

Rất ít khi Hứa Trầm nhờ đến sự giúp đỡ từ quân đội, chắc chắn là có nghiên cứu gì đó cực kỳ quan trọng rồi. Chỉ cần nghĩ thế, sắc mặt Alfonso nghiêm túc hẳn lên: "Giáo sư cứ nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp ngài. Nếu tôi không thể làm được, tôi sẽ tìm mọi cách để làm bằng được!"

Hứa Trầm vội nói: "Việc này chắc chắn ông giúp được, chuyện nhỏ thôi, chỉ là tôi không quen biết ai khác nên mới gọi thẳng cho ông, nguyên soái."

Alfonso ngạc nhiên: "Việc gì thế?"

Hứa Trầm nói: "Là thế này, có một học trò của tôi tham gia kỳ thi đấu cơ giáp năm nay, được đưa lên chiến hạm đặc huấn rồi."

Alfonso choáng toàn tập. Học trò của Hứa Trầm có ba người ông đều biết cả, ba vị này đều có thành tựu không tồi trong lĩnh vực nghiên cứu chế tạo cơ giáp, nhưng mà đều quá tuổi tham gia thi đấu cơ giáp từ lâu rồi.

Cơ Giáp Đại Chiến là cuộc thi đấu cơ giáp quy mô toàn vũ trụ được tổ chức bốn năm một lần. Quốc gia tổ chức mỗi lần sẽ được bốc thăm từ Liên Hợp Quốc, độ tuổi của các thí sinh được quy định từ 16 đến 25 tuổi.

Học trò nhỏ nhất của Hứa Trầm cũng đã ba mươi, làm gì có trong độ tuổi đi thi đâu.

Alfonso do dự hỏi: "Học trò của ngài? Tôi nhớ ngài chỉ có ba vị học trò..."

Hứa Trầm lập tức ngắt lời: "Vài ngày trước tôi đã nhận đứa thứ tư rồi."

Alfonso nghe Hứa Trầm nói thế liền ngửi được mùi không bình thường, Hứa Trầm đúng là có ba học trò, nhưng cả ba người đều không phải do Hứa Trầm chủ động nhận, mà đứa thứ tư này hình như do Hứa Trầm tự nhận trước...

"Không biết cậu nhóc may mắn nào mà tốt số thế." Alfonso cười cười thở dài. Đây cũng không hẳn là câu nói đùa, thực ra khá là nghiêm túc. Được Hứa Trầm nhận làm học trò thì thân phận và địa vị chắc chắn sẽ khác hẳn những người khác.

Hứa Trầm bất đắc dĩ thở dài, chỉ biết cười khổ, người nào được ông nhận làm học trò chẳng vui vẻ điên luôn, mỗi tên nhóc Giang Nguyên kia là không bằng lòng, còn chẳng có nổi số máy liên lạc, thậm chí buổi học đầu tiên của ông còn mất hút con mẹ hàng lươn luôn.

"Nó là sinh viên năm nhất của trường Quân Đội Đệ Nhất, tên là Giang Nguyên, bị một sĩ quan tên là Hạ Xuyên dẫn đi tham gia đặc huấn rồi. Làm nghiên cứu khoa học tốt biết bao mà nó không muốn, hôm nay vừa khuất mắt cái đã không thấy người đâu rồi!" Hứa Trầm bất lực nói.

Alfonso âm thầm gật đầu, rất đồng tình với lời nói của Hứa Trầm. Mặc dù ông chưa từng gặp Giang Nguyên, nhưng Hứa Trầm đã chủ động nhận làm học trò thì tài năng là chẳng phải bàn rồi. Thế nhưng rốt cuộc chuyện của nhóc này là như nào đây? Sinh viên khoa Chế Tạo tham gia đặc huấn á? Khác nào đi hành xác học trò không?

"Thế thì để tôi bảo bọn họ đưa đứa nhỏ về nhé!" Alfonso nói.

Hứa Trầm: "Đừng đừng đừng, ý tôi không phải là như thế."

Nếu bắt Giang Nguyên quay về bây giờ, chẳng phải Giang Nguyên sẽ hận ông đến chết mất ư?

Hứa Trầm giải thích: "Tôi không muốn đưa nó về. Tôi nghe nhóc sĩ quan huấn luyện của nó bảo Giang Nguyên lái cơ giáp không tồi chút nào, đi thi mang lại vinh quang cho đất nước là tốt. Nhưng mà tôi cũng nghe nói điều kiện sinh hoạt trên chiến hạm không tốt chút nào... Tôi hơi hơi lo lắng."

Nghe đến đây, Alfonso hiểu rồi. Hứa Trầm không cần đưa người về, rõ ràng là mang tấm lòng phụ huynh trong nhà lo lắng đứa trẻ ra ngoài va vấp. Alfonso cười tủm tỉm: "Giáo sư đừng lo, tôi sẽ nhờ người bên đó chăm lo đứa trẻ chu đáo."

Hứa Trầm ừ một tiếng, bổ sung thêm một câu: "Chuyện tôi gọi điện đừng để nhóc ấy biết đấy!"

Nói xong câu này, Hứa Trầm cúp máy.

Giữa vũ trụ hằng hà sa số vì tinh tú, một chiếc phi thuyền nhỏ cập bến trên chiến hạm Thần Mặt Trời. Sau khi cửa mở ra, lần đầu tiên Giang Nguyên nhìn thấy bên trong của một chiến hạm quân đội.

Chiến hạm Thần Mặt Trời cực lớn, tối đa có thể chứa đến 30.000 người. Nhưng trên chiến hạm chỉ có khoảng gần 8.000 quân thường trú. Thần Mặt Trời thường neo ở gần thiên hà Soma để bảo vệ khu vực này. Bởi lẽ tuyến bay qua thiên hà Soma cực kỳ quan trọng, nhưng khu vực gần đó có rất nhiều cướp vũ trụ đóng quân hoành hành cướp bóc những tàu vận tải qua lại. Vì thế, hầu như tất cả các quốc gia đều cử chiến hạm đến đóng quân gần khu vực này để bảo vệ và hộ tống các tàu vận tải đi qua.

Đám Giang Nguyên được đưa đến Thần Mặt Trời để tiến hành đặc huấn.

Hạ Xuyên dẫn Giang Nguyên và Kỷ Dung lên chiến hạm, người đến tiếp đón bọn họ lại là người quen của Hạ Xuyên.

"Hạ, cậu về rồi! Tôi sắp bị đám quỷ sứ này chọc tức chết mất!"

Người đàn ông mặc quân phục có mái tóc bù xù và bộ râu rậm rạp, vừa thấy Hạ Xuyên liền bước đến ôm lấy Hạ Xuyên. Đi theo sau người đàn ông là sáu người trẻ tuổi.

"Huấn luyện viên Hạ! Hai người này là hai người mà thầy nhắc đến đó à?" Một thanh niên tóc đỏ nheo nheo mắt nhìn chằm chằm Giang Nguyên và Kỷ Dung, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới. Ánh mắt cậu ta không hề che giấu vẻ thù địch.

"Đúng đó, Cyril. Em đừng thấy hai đứa trẻ tuổi mà coi thường, tụi nó đỉnh lắm đó."

Cyril tóc đỏ cẩn thận xem xét Giang Nguyên và Kỷ Dung, ngoại trừ vẻ đẹp trai ra thì cũng chẳng thấy có gì đặc biệt. Cậu ta nhìn hai người rồi nói: "Hay lắm, tôi sẽ xem xem các cậu có đúng là giỏi thật sự như lời huấn luyện viên Hạ nói, có thể loại bỏ chúng tôi được hay không!"

"Ha, đến lúc đó rồi biết. Trông thì cũng chỉ thấy có mỗi đẹp trai một tí, chẳng có gì đặc biệt cả. Cứ nghĩ là có ba đầu sáu tay gì cơ á."

Giang Nguyên: Vừa mới gặp mà điểm hận thù đã cao đến thế sao bạn ơi?

Trong sáu người, một cậu trai có dáng vẻ rất đáng yêu tiến lên một bước, ánh mắt tràn đầy tò mò hỏi: "Nghe nói cậu đánh thầy Hạ à? Có đúng không?"

Giang Nguyên:...

Hạ Xuyên đứng cạnh trừng mắt lườm nhóc đáng yêu kia, bộ thầy không có tí mặt mũi nào hay sao thằng nhóc?

Ờ?

Sáu người này đều là sinh viên trường Quân Đội Đệ Nhất. Cuối học kỳ trước, bọn họ được chọn tham gia Cơ Giáp Đại Chiến năm nay. Sau khi kết thúc học kỳ, bọn họ đều đến chiến hạm Thần Mặt Trời để tiến hành đặc huấn. Suốt năm học này họ chưa từng đến trường nên hiển nhiên không hề biết Giang Nguyên và Kỷ Dung.

Nhóm thanh niên này đã ở cùng nhau một thời gian dài, sinh ra tình cảm gắn bó từ lâu. Giờ đây chỉ vì có thêm hai người đến, nâng sĩ số tham gia huấn luyện lên tám người, lại chỉ có bảy suất được đi thi đấu, điều này có nghĩa là...một người sẽ bị loại!

Có thể là người khác, cũng có thể là chính mình. Thế nên một vài người trong số họ chắc chắn sẽ có thái độ thù địch với Giang Nguyên và Kỷ Dung, ví dụ như Cyril.

"Cố Bạch, dẫn Kỷ Dung với Giang Nguyên về phòng đi." Hạ Xuyên suy nghĩ một lát rồi ra lệnh. "Đã muộn rồi, đi ngủ đi đã. Ngày mai sẽ có một buổi huấn luyện ma quỷ đấy."

"Rõ!" Nhóc đáng yêu tuân lệnh Hạ Xuyên, đưa Giang Nguyên và Kỷ Dung rời đi.

Trên đường đến phòng nghỉ, Cố Bạch cẩn thận liếc liếc phía sau, thấy bóng dáng Hạ Xuyên biến mất, cậu mỉm cười với Giang Nguyên và Kỷ Dung, hỏi: "Đàn em, em thật sự đã đánh thắng Diêm Vương Hạ à?"

Kỷ Dung: "Vâng."

Nghe thấy Kỷ Dung khẳng định đáp án, Cố Bạch cười to: "Thầy ấy cũng có ngày hôm nay! Anh cười chết mất há há!"

"Đúng rồi, mấy câu lúc nãy Cyril nói các em đừng để bụng. Thực lực của ảnh đứng đầu trong sáu người bọn anh rồi, có bị loại cũng không đến lượt ảnh đâu. Có điều ảnh quan tâm đến tất cả đồng đội nên mới nói ra lời ấy. Thực ra ảnh là người không tồi đây. Sau này các em ở chung với ảnh nhiều sẽ hiểu thui á, tính ảnh hơi tsundere xíu."

Giang Nguyên gật đầu: "Bọn em biết rồi."

Cố Bạch đưa Kỷ Dung và Giang Nguyên đến cửa phòng, nói: "Phòng ký túc của chúng ta là 4-215. Phòng của lính thông thường trên chiến hạm là phòng bốn người. Ngoài hai em ra thì phòng này có anh và Cyril. Sau này chúng ta là bạn cùng phòng đó!"

Cố Bạch vừa nói vừa bấm vân tay mở cửa phòng, khóa cửa vang lên một tiếng bíp, sau đó mở ra.

"Giang Nguyên vào đi em!" Cố Bạch mở cửa, nghiêng đầu nhìn Giang Nguyên.

Cùng lúc đó, Cyril cũng quay lại, nhìn thấy Giang Nguyên đứng ở cửa, cậu ta trợn mắt nhìn Giang Nguyên, khinh thường nói: "Hừ, lại là một công tử bột."

Cố Bạch huých Cyril, cười he he: "Cậu đến đây lần đầu chẳng phải là cũng không muốn ở chung phòng với người khác à?"

Cyril bị bóc phốt:...

Giang Nguyên đứng ở cửa ngơ ngác nhìn số phòng... Đây không phải là số phòng của cậu đâu...

Giang Nguyên: "Số phòng của em không phải phòng này."

Cố Bạch nghe cậu nói thế thì bước hai bước lại gần, nhìn tin nhắn thông báo số phòng của Giang Nguyên, cậu ngơ cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Giang Nguyên, rụt rè hỏi: "Giang Nguyên, em nói thật với anh đi... Rốt của em là người thân của "ông lớn" nào trong quân đội đấy..."

Giang Nguyên nghiêm túc trả lời: "Không phải đâu."

Cố Bạch: "Em lừa anh chắc luôn..."

Cyril cũng tò mò đi lên ngó số phòng trên tin nhắn, con ngươi co rút lại: 7-005?

Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên lên chiến hạm có người đã nói với anh từ tầng 1 đến tầng 6 đều là phòng bốn người. Nhưng từ tầng 7 trở lên đều là phòng đơn, chỉ những quân nhân có hàm đại tá trở lên mới đủ tư cách vào ở đó! Mỗi vị sĩ quan này đều đã có phòng riêng của mình, chỉ có một ít phòng còn lại để các lãnh đạo trong quân đội sử dụng khi họ đến đây kiểm tra.

Giang Nguyên thắc mắc: "Phòng này có vấn đề gì ạ?"

Cố Bạch kiên nhẫn giải thích cách chia phòng trên Thần Mặt Trời, Giang Nguyên càng bối rối hơn: "Lạ thật..."

Lúc này, Kỷ Dung nghe Cố Bạch giải thích, liền lấy máy liên lạc ra xem có phải phòng của anh được sắp cạnh phòng Giang Nguyên không, nãy còn chưa xem kỹ đâu...

Thế nhưng Kỷ Dung nhìn số phòng của anh trong tin nhắn, rõ ràng là 4-215, giống hệt với số trên cửa phòng này, khóe miệng anh giần giật. Vì mặt mũi bố mình không đủ "lớn" ư? Hay là mình bị bỏ quên một cách có chọn lọc dzị?

2

- -----