Ngày mai là chính thức được nghỉ hè rồi, nên hôm nay nó định thức khuya một chút để cùng trò truyện với Phương Yến.

Nó nằm sấp trên giường còn đung đưa đôi chân ngắn của nó nữa.

[ ê mày, mai đi đâu chơi không ? ] Phương Yến hỏi nó
[ ừm, cũng được, mà đi đâu giờ ? ]
[ đi trung tâm thương mại nữa he ? ]
[ thôi thôi, tao bị ám ảnh cái thằng giang hồ xâm mình kia rồi, hên xui may rủi lỡ gặp nó nữa thì sao? ]
[ haha không đi thì thôi, thế đi! đi cắm trại nhé?! tao hôm qua vừa tìm được chỗ kia đẹp lắm, lại có suối mát nữa ]
[ cũng được nhỉ? nhưng đi cắm trại mệt lắm mày ơi, dựng lều rồi còn phải đốt lửa nướng thịt này kia nữa, hai tụi mình sao làm nổi ]
[ vậy rủ Hàn Thất Bát đi cùng đi! nhớ rủ thêm Cố Minh nữa nhé !! quyết định vậy đi, mai 10h trưa nhé, bye ] nói xong Phương Yến tắt mát cái rụp
Nó bèn nhảy ra khỏi giường rồi đi đến phòng bên cạnh, gõ cửa cốc cốc vài cái, nghe hắn trả lời rồi nó mới đi vào.

" Tìm anh có gì không ? " hắn đang nằm trên giường, gặp nó đi vào thì ngồi dậy.


" Mai anh có rảnh không? đi cắm trại với em nha " nó đi đến rồi ngồi cạnh bên hắn rồi cất tiếng hỏi.

" Thôi, mệt lắm " nói xong hắn lại nằm xuống giường
" Đàn ông con trai gì mà lười vậy? lười như thế dễ bị yếu sinh lí lắm đó, không đi thì thôi " nó giận dỗi giẫm chân mạnh đi về phòng nhưng lại bị cánh tay to của Hàn Thất Bát kéo ngược về phía mình, khiến nó nằm trọn trên người hắn.

" Cái gì? em dám nói anh yếu sinh lí hả? đã thử chưa mà biết?? thôi sẵn bây giờ thử luôn nhé ? "
Nó ngượng đến nổi tai và mặt đỏ ửng lên, tim thì đập loạn nhịp.

" Không! bỏ em ra đồ lưu manh ! " nó cố gắng thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng vô ích.

"Không, ai kêu em nói anh yếu sinh lí " nói xong hắn còn cắn nhẹ lên vành tai đang đỏ ửng của nó, nó nhột rụt cổ lại, ở tư thế này hắn có thể nghe rõ tim nó đang đập rất nhanh.

Thấy nó ngượng chín mặt như thế, hắn mới bật cười rồi buông tay ra, nó lập tức ngồi phắt dậy, lon ton chạy ra cửa phòng.

" Mai mấy giờ? "
" 10 giờ " nói xong nó chạy về phòng mất hút.


Nó đóng cửa phòng, nhảy lên giường vùi đầu vào chăn, trời ơi ai cứu nó đi!! ngại chết mất! tự nhiên rảnh rỗi tự dâng mình lên miệng cọp còn mắng người ta yếu sinh lí, hên là con cọp này đang ăn chay, gặp người khác là nó bị mần thịt luôn rồi.

Thôi chết, lúc nãy chạy về gấp quá quên bảo hắn ta rủ thêm Cố Minh, nên nó đành lấy điện thoại ra nhắn tin.

Không biết từ lúc nào mà Hàn Thất Bát lấy điện thoại nó và đổi tên gợi nhớ cho hắn thành " ông xã Thất Bát đẹp trai siêu cấp của bà xã Xuân Nghi ", eo ôi, nó đọc lên mà da chicken nổi tới nách luôn á.

[ mai nhớ rủ thêm Cố Minh nhé ]
[ rủ thằng đó làm gì ? ]
[ Phương Yến bảo rủ cho nó, em không biết gì hết nha ]
[ ừm, bạn em mê trai giống y chang em ]
[ xí, em làm gì có mê trai ]
[ thế em không mê anh hả ? ]
[ ủa anh là trai hả! ] tin nhắn vừa gửi chưa tới 5s thì nó hốt hoảng thu hồi, nhưng tiếc là hắn đã đọc được mất rồi, trời ơi chuyến này là coi như xong phim với hắn luôn, xém bị con cáo già kia ăn thịt mà còn không biết sợ, giờ còn nói ra cái câu này.

.

Trong khi nó đang ngồi trên giường nôm nốp lo sợ thì hắn đã đứng trước cửa phòng nó từ nào, nở một nụ cười biến thái sau đó xoay người khóa trái cửa.

" Xuân Nghi, em chết với anh ".