[...]
Thời gian thấm thoát trôi đưa, chúng nó đã kết thúc kì thi cuối học kì 1 và đang bước vào kì nghỉ Tết.
" Xuân Nghi, cùng dì đi siêu thị mua đồ ăn nào "
" Vâng ạ "
Hai dì cháu lên con xe đắt tiền rồi đi đến siêu thị, hôm nay đã 27 Tết rồi nên dì Vương cần mua rất nhiều đồ để nấu ăn.
Lượn vòng quanh siêu thị, họ đã mua được kha khá đồ, món tiếp theo cần mua chính là rong biển, nhưng mà nó lại ở hàng cao nhất mới khổ, dì Vương với không tới, dì Vương lùn lắm..

nhưng nó còn lùn hơn.
" Để con lấy cho " nó nhón chân lên, cả người nó có thể nói là đứng trên 2 ngón chân cái của nó ý, nhưng còn xa lắm nó mới với tới.
Trong lúc nó đang chật vật với túi rong biển trên cao thì một bóng người to lớn lấy hộ nó xuống.
" Của em đây " chàng trai mỉm cười cất giọng.
" Vâng, em cám mơn " nó đưa hai tay nhận lấy, mặt ngước lên nhìn, anh chàng này nhìn quen quen thì phải.
" Ủa? Cố Xuyên đúng không con? " dì Vương ở bên cạnh nhìn thấy anh ta hơi ngạc nhiên.
" Dì Vương, đúng rồi ạ con đây "

" Con về khi nước khi nào vậy? lâu lắm rồi không gặp con "
Cố Xuyên là anh trai của Cố Minh, vì thế khuôn mặt hai người có phần hơi giống nhau.

Cố Xuyên đã 25 tuổi, anh không trắng trẻo giống em trai mình mà da hơi ngâm, nhưng cao lắm, lại đẹp trai nữa, anh cao mét 81 nặng 60 cân.

2 năm qua anh ở Mĩ điều quản công ty bên đó, nay mới trở về nước.
" Dạ, mà cô gái xinh đẹp này là ai thế dì? " Cố Xuyên nói mắt nhìn qua Xuân Nghi đang đứng đó.
" Đó là Xuân Nghi, con dâu của dì đó haha " dì Vương che miệng cười và như muốn đánh dấu chủ quyền, vì ánh mắt của Cố Xuyên nhìn nó hơi lạ.
" Vậy ạ..

" nhìn vẻ mặt anh có chút buồn.
" Chừng nào rảnh rủ thêm thằng Minh tới nhà dì chơi nha, cũng lâu rồi 2 đứa chưa đến nhà dì chơi " dì Vương nhiệt tình mời gọi.
" Dạ, xin phép dì con đi trước, tạm biệt em nha " anh chào dì Vương nhưng vẫn không quên nháy mắt với nó.
Cố Xuyên thầm nghĩ chưa kết hôn thì mình vẫn còn cơ hội, từ từ tìm cách đập chậu cướp hoa cũng được, anh không tin mình thua cậu nhóc Hàn Thất Bát kia.


Không hiểu nó có cái sức hút gì mà Cố Xuyên vừa mới gặp đã có ấn tượng với nó như thế.
_________________________
Về đến nhà, hai dì cháu cùng với thím Phương bắt tay vào nấu cơm chiều cho cả nhà.
Trong khi nó đang làm người con dâu đảm đang thì hắn trên lầu đi xuống, tay dụi dụi mắt, nhìn vẻ mặt là biết ngay vừa mới ngủ dậy.
" Vợ ơi, em đâu rồi ? "
" Gì vậy? em đang nấu cơm với dì Vương và thím Phương " nó đang ngồi thái cà chua vẫn ngước mặt lên nhìn hắn.
Do ngước mặt lên nhìn hắn làm hại nó bị dao khứa trúng tay, dao sắc nên vết thương hơi sâu, làm máu chảy ra ướt cả miếng cà chua.

Nó chưa kịp phản ứng thì hắn hốt hoảng chạy đến, kéo nó đến bồn rửa rửa sạch vết máu.
" Đứt tay rồi hả con? có sâu không ? " dì Vương chạy đến lo lắng hỏi nó, còn thím Phương thì chạy đi lấy hộp cứu thương.
" Hơi sâu " hắn trả lời.
Rửa sơ cho sạch rồi hắn dùng chiếc khăn bông quấn quanh ngón tay nó, miệng không ngừng chỉ trích.
" Con gái con lứa không có ý tứ gì hết "
" Tại anh đi xuống, em nhìn anh nên mới bị đứt tay chứ bộ " nó bĩu môi, khuôn mặt đáng thương nhìn Hàn Thất Bát.
" Rồi rồi tại anh " hắn lắc đầu cam chịu, chứ sao trách nổi cô vợ đáng yêu thế này.
Thím Phương mang hộp cứu thương đến, hắn nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nó, rồi bây giờ quay sang chỉ trích mẹ của mình :
" Tại mẹ hết á, tự nhiên kêu vợ người ta làm mấy công việc nặng nhọc này ".