Ngu Ái phát hiện tâm tình của Mặc Nghị Hàn hôm nay đặc biệt tốt, luôn phóng ánh mắt của hắn sang chỗ cô.

Đây là cho rằng cô không biết gì à?
Hằn còn thường bày ra vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo.

Ngay cả khi tan tầm cũng không làm khó dễ cô, hắn đi trước.
"001, đem địa chỉ của Mặc Nghị Hàn muốn đến, đánh dấu cho tôi."
[Được thôi, chủ nhân.] 001 hỏi: [Có vấn về gì sao?
"Chắc là Chu Tuệ quyết định hẹn Mặc Nghị Hàn đây mà." Ngu Ái đối với biểu tình của Mặc Nghị Hàn có chút mong đợi.
[Chủ nhân, ngài không lo lắng bọn họ nói chuyện nhiều ngày như thế liền sinh ra cảm tình sao?] 001 cảm thấy Chu Tuệ vẫn có kỹ xảo câu dẫn đàn ông.
Lo lắng?
Ngu Ái cười trào phúng.

Với tính cách tự phụ của Mặc Nghị Hàn, nếu có người dám lừa hắn...
Cô có chút lo cho kết cục của Chu Tuệ nha~.
- --------------- Sinh mệnh đáng quý, hãy trân trọng -------------------
Mặc Nghị Hàn trước tiên đi tìm đội ngũ chỉnh trang lại ngoại hình, sau còn cố ý mua một bó hoa.
Hắn ở trong phòng khach sạn đợi một lúc, liền nhận được tin nhắn đối phương nói cô ta sợ hãi, muốn hắn che mắt vào.
Mặc Nghị Hàn nhìn thấy ở đầu giường có dài khăn màu đen, làm hắn có chút hưng phấn.
Tiểu tình nhân của hắn còn có chiêu này à? Xem thường Ngu Ái rồi.
Tới cũng tới rồi, vậy thì thoả mãn cô ấy vậy.


Hắn dùng khăn lụa bịt kín đôi mắt.
Chu Tuệ thấy đối phương không nhắn lại, hẳn là đã lời theo lời cô ta.
Cô ta đến trước rồi, vẫn luôn chờ ở ngoài, tuy rằng đèn trong phòng đã bị cô ta điều chỉnh có chút tốt, nhưng Chu Tuệ vẫn không yên tâm.

Chẳng qua Mặc Nghị Hàn cũng cô ta nói chuyện lâu như tế, cũng không có hỏi xem cô ta có phải Ngu Ái hay không.

Cô ta không tính là lừa hắn.
Chu Tuệ đẩy cửa phòng ra, đã thấy Mặc Nghị Hàn ngồi khoanh chân trên giường, trong tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ, áo sơ mi cởi ra hai nít, vừa hay có thể nhìn thấy hầu kết cùng xương quai xanh tinh xảo.
Có mấy sợi tóc rơi xuống che một ít tấm vải đen, ảnh đèn hơi tối làm hiện lên ngủ quan tuấn mỹ của hắn, còn nổi bật lên khí chất tự phụ.
Tim cô ta không nhịn được mà đập thình thịch, đã đẹp trai lại còn nhiều tiền, vì hắn mà cô ta có thể bỏ hết hậu cung của mình cũng đáng.
Mặc Nghị Hàn nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó không có động tĩnh gì nữa: "Ừm? Sao lại không tới đây?"
Thanh âm nam nhân trầm thấp, tim Chu Tuệ đập càng nhanh, Mặc Nghị Hàn hoàn toàn phù hợp với nam nhân tiêu chuẩn trong lòng cô ta.
Chu Tuệ từng bước đi đến bên cạnh hắn, ngồi ở bên hắn.
Mặc Nghị Hàn mới đưa tay lên tấm vải đen đã bị Chu Tuệ nhanh chóng bắt lấy.
Hắn trở tay nắm lấy tay cô ta: "Sao nào? Không muốn tôi nhìn em sao?"
Chu Tuệ chỉ gật đầu, không nói.
Mặc Nghị Hàn đem cả người cô ta ép xuống: "Còn không nói lời nào? Sao hôm nay lại thành thật như vậy? Không phải em hẹn tôi tới sao?"
Nam nhân đưa mặt tới gần, Chu Tuệ ngửi được mùi nước hoa Cologne trên người hắn, tim đập càng nhanh.
Mặc Nghị Hàn cúi người xuống, nhíu mày lại.

Trên người Ngu Ái luôn là hơi thở mát lạnh ngu hoà, không phải mùi nước hoa.
Chẳng lẽ hôm nay cô ấy cố ý dùng nước hoa?
Lúc người dưới thân chủ động câu lấy cổ hắn, hắn lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng.

Cùng Ngu Ái ở chung mấy ngày nay, cô ấy tuyệt đối sẽ không chủ động.
Mặc Nghị Hàn đẩy người dưới thân ra, kéo bịt mắt xuống.
Ở dưới ánh đèn tối tăm là một khuôn mặt nữ nhân mà hắn không quen.
Chu Tuệ trước tiên là hơi kinh ngạc.

Mặc Nghị Hàn đã thấy mặt cô ta, cô ta lập tức bày ra nụ cười: "Làm sao vậy?"
Mặc Nghị Hàn lạnh mặt đứng dậy.

Chu Tuệ còn muốn kéo hắn, đã bị hắn đấy xuống đất.
"A!"
Đối phương dùng sức rất lớn, Chu Tuệ vấp phải góc cạnh của tủ đầu giường, kêu đau thảm thiết.
Mặc Nghị Hàn sắc mặt lạnh băng nhìn Chu Tuệ ở trên mặt đất: "Cô là ai?"
Chu Tuệ làm bộ không biết, nói: "Em là Tiểu Ái, sao anh lại đẩy em? Đau quá."
Mặc Nghị Hàn cười lạnh, toả ra hàn khí bức người: "Ngu Ái đâu?"
"Gì cơ?" Chu Tuệ làm bộ không biết: "Ngu Ái?"
"Cô đánh giá thấp chỉ số thông minh của tôi à?" Mặc Nghị Hàn tỏ vẻ chán ghét, nữ nhân này hắn vẫn còn nhớ rõ.

Lúc đó, cô ta đổ rượu vang đỏ lên người hắn, hắn còn cười nhạo, loại gà rừng này muốn biến thành phượng hoàng cũng không biết đổi chiêu, dùng mãi một chiêu không chán à?
Sở dĩ nhớ rõ, là do cô ta có chút liên quan đến chồng Ngu Ái.
Hắn lớn thế này, nữ nhân muốn đến gần hắn nhiều như vậy, cái chiêu này cũng không phải lần một lần hai.
Muốn dựa vào hất rượu thu hút sự chú ý của hắn, chỉ có Chu Tuệ là xấu nhâts.
(Đáng đời =)))
Cô ta diện mạo bình thường, nhưng với Mặc Nghị Hàn nhìn qua vô số mỹ nhân thì chính là xấu.
"Dùng ảnh của Ngu Ái cùng tôi nói chuyện phiếm, cô muốn làm gì tôi còn không biết sao?" Mặc Nghị Hàn cảm thấy thật ghê tởm.

Nữ nhân này ngoại tình với chồng Ngu Ái không tính, còn dựa danh nghĩa nữ nhân ngốc nghếch kia làm chuyện này với hắn.
"Em không có." Chu Tuệ lập tức phủ nhận: "Mỗi ngày em đều nói chuyện phiếm với anh mà."
Chu Tuệ trong lòng uỷ khuất.

Rõ ràng cô ta nói chuyện với hắn mỗi ngày, thế mà hắn chỉ nhớ Ngu Ái.
Mặc Nghị Hàn cười lạnh.

Cô ta xem hắn là đồ ngốc sao?
Nghĩ mình bị một nữ nhân đùa bỡn lâu như vậy, còn có những cuộc nói chuyện đầy ái muội kia, hắn tức đến nổ não.

Mặc Nghị Hàn cảm thấy mình bị một đứa con gái ngu ngốc nhục nhã.
"Cô sẽ không cảm thấy cô nói chuyện với tôi là có cơ sở tình cảm rồi có thể tu hú chiếm tổ nhỉ?" Hắn tỏ vẻ khinh thường: "Cũng không xem lại chính mình.

Nếu không phải dùng thân phận của người khác, tôi sẽ cùng cô nói chuyện lâu như vậy sao?"
Đây là lần đầu tiên Chu Tuệ bị con trai nói cô ta xấu.

Cô ta rất tức giận, nhưng vẫn tỏ ra là người bị hại.
"Không phải như thế." Nước mắt rơi xuống.
Mặc Nghị Hàn càng lúc càng thấy ghê tởm.

Quả nhiên lớn lên xấu xí, khóc càng khó coi hơn.

"Số điện thoại riêng của tôi có rất ít người biết đến, chưa bao giờ thêm người lạ cả.

Số điện thoại là do cô lấy từ chỗ Ngu Ái đúng không?"
"Không phải như vậy.

Lúc trước em làm bẩn quần áo của anh, chỉ muốn cùng anh xin lỗi nên tìm Ngu Ái xin số điện thoại, lại không ngờ anh sẽ hiểu lầm." Chu Tuệ tiếp tục biện giải: "Cô ấy đã kết hôn rồi nên em cũng không nghĩ nhiều như thế."
Chu Tuệ là muốn bôi đen Ngu Ái, nói một nữ nhân đã kết hôn rồi còn có quan hệ mập mờ với cấp trên đây mà.
"Vậy được rồi, đồ mà cô làm bẩn là đồ may riêng, chỉ 56 vạn thôi, đền đi." Hắn nhớ lúc đó mình không so đo với cô ta là vì Ngu Ái là nhân viên công ty hắn, cho nên hắn cũng không muốn tính toán.

Nếu cô ta muốn lôi chuyện cũ, thì cứ tính cho cô ta vừa lòng đi.
(Dừa lòng ta lắm =)))
Chu Tuệ dại ra, diễn biến sao lại không giống với dự đoán của cô ta chứ?
"Nếu trong vòng một tháng còn chưa đưa tiền, luật sư của tôi sẽ gặp cô ở toà án." Mặc Nghị Hàn không rảnh để xem trò xiếc của cô ta, xoay người đi mất.
Chu Tuệ ở trên mặt đất tức đến cắn răng.

Cô ta xưa nay chưa từng thấy nam nhân nào bất lịch sự như vậy! (Thế mới thấy đời còn hiền với chị lắm =)))))
- ---------------- Welcome, my lady~-----------------
"Alo?" Ngu Ái nhận cuộc gọi của Mặc Nghị Hàn, nhưng nửa ngày vẫn chưa nghe được cái gì.
"Alo? Mặc tổng, làm sao vậy?"
"Cụp!" Cuộc gọi bị cắt đứt.
Ngu Ái nhếch môi, chắc là đang tức đến khó thở rồi đi?.