Đêm tối. Mưa to gió lớn, sấm chớp rền vang.

Thẩm Cửu đầy vali, đi lang thang trong màn mưa.

“Cửu Cửu, Lâm Tuấn không phải vì trúng sổ xố mười lăm tỷ mới ly hôn với cô, là cô không làm tròn nghĩa vụ của người vợ.”

“Thẩm Cửu, cô có phiền không, đã muốn nhắc tới ly hôn từ rất lâu rồi. Cô không muốn ly hôn, cô còn muốn chia gia tài sao?“

Mặt Thẩm Cửu không phân rõ là nước mưa hay nước mắt.

Ánh mắt đầy mơ hồ.

Lúc qua đường có chiếc xe Bentley màu bạc lao như bay tới, Thẩm Cửu quá mức

đau lòng không hề hay biết.

Cho tới lúc chiếc xe sắp tới trước mặt, cô mới phản ứng lại, nhưng đầu óc lại ở trạng thái đình trệ, đứng nguyên tại chỗ ngây ra nhìn chiếc xe trực tiếp lái về phía mình.

Kết —

Bentley bạc nhanh chóng chuyển hướng, có thể nhìn ra kỹ năng điêu luyện của chủ xe, vì tốc độ quá nhanh, không cẩn thận tông phải rào chắn.

Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ, tim đập điên cuồng.

Bentley bạc tông lên hàng rào liền không còn động tĩnh nữa.

Bây giờ là đêm khuya, nơi này vắng lặng, không có xe qua lại.

Thẩm Cửu đứng nguyên tại chỗ vài giây mới phản ứng lại, giơ tay lau mạnh nước mắt trên mặt, sau đó vứt vali chạy tới

Bentley bạc.

Trong xe tối om, Thẩm Cửu nằm sấp trên cửa sổ xe, mơ hồ nhìn thấy bên trong có bóng dáng một người đàn ông đang gục trên vô lăng.

Thẩm Cửu đập mạnh cửa sổ xe: “Anh ơi, anh không sao chứ?”

Bất kể nói thế nào, đối phương là vì tránh mình mới tông phải hàng rào, nếu anh ta có mệnh hệ nào, cô phải chịu trách nhiệm đói

Nghe thấy tiếng cạch, Thẩm Cửu vội kéo mở cửa xe chồm nửa người vào: “Anh vẫn ổn chứ? A…” Giọng cô còn có chút thút thít.

Lời còn chưa nói xong, người đàn ông gục trên vô lăng bỗng nhiên vươn tay giữ chặt cánh tay Thẩm Cửu, kéo cô vào.

Râm!

Cửa xe đóng lại, khóa chặt.

Thẩm Cửu ngã trên đùi người đàn ông, bàn tay nóng bóng của anh như sợi xích sắt khóa chặt eo cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

“Buông, buông tôi ra…” Thẩm Cửu cảm nhận được nguy hiểm, lắp bắp nói một câu với anh ta.

“Tìm chết sao?”

Người giữ cô chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp dày khàn, như có dòng rượu mạnh trượt qua yết hầu.

Thẩm Cửu sững sờ vài giây mới phản ứng lại anh đang nói chuyện mình đi giữa đường lớn, cô vội lắc đầu: “Tôi, tôi không phải cố ý.”

“Bất kể cô có phải cố ý hay không, nhưng tự cô đưa tới tận cửa, thì đừng trách tôi…” Dứt lời, người đàn ông nhấc cô lên, đặt lên chân mình.

Cảm nhận được sự cường thế của

người đàn ông, đầu Thẩm Cửu tê dại, lắp ba lắp bắp: “Anh muốn làm gì…

“Cô nói xem?”

Người đàn ông khom mình, bờ môi mỏng lạnh lẽo trực tiếp hôn lên môi cô.

Thẩm Cửu cảm thấy đầu mình có gì đó nổ tung.

Nụ hôn của người đàn ông tràn đầy xâm lược, lại có chút trúc trắc, nhưng rất nhanh đã tìm thấy đường vào.

Đầu óc Thẩm Cửu trống rỗng thật lâu, cho tới khi cảm giác đau đớn ập tới, cô mới hồi thần, liều mạng đánh lên người đàn ông phía trước.

Người đàn ông thưởng thức được mùi vị, ngã ghế xuống đè cô dưới thân…

Mưa to cả đêm, dường như đã tẩy rửa đi tội ác của thành phố này.

Một đêm điên cuồng…

Đầu ngón tay người trong xe khẽ nhúc nhích, đôi mắt sâu thằm sắc bén của người đàn ông bỗng nhiên mở ra, Dạ Âu Thần ngồi dậy.

Trong không khí vẫn còn hơi thở ngọt ngào người phụ nữ đó để lại, nhưng hiện trường lại chỉ có mình anh.

Chạy rồi?

Đôi mắt Dạ Âu Thần sâu hơn vài phần, ánh mắt rơi trên vết đỏ thẳm trên ghế, ánh mắt có chút phức tạp. Thật là phiền phức!

Dạ Âu Thần gọi điện thoại cho trợ lý của mình Lang An, lạnh giọng phân phó: “Lập tức định vị chỗ của tôi, sau đó điều tra rõ người phụ nữ tối qua là ai.”

Nói xong, không đợi trợ lý hiểu ra, đã cúp điện thoại.

Thẩm Cửu chạy đi vào nửa đêm, tranh thủ lúc mưa to, cô thê thảm không chịu nổi quay về nhà mẹ.

Kết hôn nhiều năm như vậy, ngay cả chồng mình cô cũng chưa từng ngủ, hôm nay lại ngủ một người đàn ông xa lạ, cho nên Thẩm Cửu cực kỳ hoảng loạn.

Tỉnh lại liền lựa chọn bỏ chạy. “Thẩm Cửu.”

Mẹ Thẩm đầy cửa bước vào, đưa bát canh gừng cho cô.

“Cảm ơn mẹ.” “Con và Lâm Tuấn hoàn toàn xong rồi?”

Nhắc tới Lâm Tuấn, Thẩm Cửu rũ màn mi, bưng canh gừng uống từng chút một, rõ ràng không muốn nhắc tới quá nhiều.

“Ly hôn cũng tốt, dù sao ba con đã sắp xếp cho con một mối hôn sự khác.”

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Cửu lộp bộp, ngẩng phắt đầu: “Mẹ?”

“Mặc dù đối phương có tật ở chân, nhưng con lại là kết hôn lần hai, nên đừng

ghét bỏ.” Thẩm Cửu: “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

Mẹ Thẩm đứng bật dậy, tức giận nhìn

cô: “Hôn sự định vào sau một tháng nữa, con không muốn gả cũng phải gả.”

“Con và Lâm Tuấn mới ly hôn tối nay, các người làm sao biết?” Thẩm Cửu chỉ cảm thấy trái tim dần lạnh lẽo.

“Không giấu con, chuyện hôn sự này vốn rơi lên đầu em gái con, nhưng con đã ly hôn rồi, thì con thay em gái con đi.”

Nói tới đây, mẹ Thẩm hít sâu một hơi, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô: “Đối phương có tật ở chân, Cửu Cửu, nhà họ Thẩm không thể hủy cả hai cô con gái.”

Trong lòng đau nhức, tay bưng canh gừng của Thẩm Cửu dần run rầy, miệng lập cập: “Mẹ, con là con gái ruột của mẹ…

“Nhã là em gái ruột của con, con nhẫn

tâm nhìn nó chịu khổ?” “Vậy con thì sao?“

“Tóm lại, chuyện này cứ quyết định như vậy, một tháng sau con phải gả tới nhà họ Dạ! Nếu hai đứa con gái nhà họ Thẩm đều hủy, mẹ và ba con đều không sống nổi nữa.”

Hôm gả đi, em gái của Thẩm Cửu — Thẩm Nhã tới tìm cô.

“Chị, xin lỗi, em thật sự không phải cố ý, nhưng mẹ…”

Thẩm Cửu nhìn cô ta, mắt không chớp: “Xin lỗi? Vậy em bằng lòng mặc váy cười, tự mình gả đi sao?”

“Chị, em…” Thẩm Nhã nắm chặt nắm tay, cắn răng, cuối cùng buông lỏng, chán nản: “Em có bạn trai, mà chị, chị đã ly hôn rồi.

Thẩm Cửu thu lại ánh mắt, rũ mắt: “Đúng vậy, tôi đã ly hôn rồi..Chăm sóc tốt

cho ba mẹ đi, vì chuyện này, có thể nói họ là đã tận tâm tận lực, phí hết tâm tư khiến tôi đồng ý.”

Gả cho một người chân có tật, chứng minh cả đời này của cô phải luôn chăm sóc anh ta, nếu đây vốn là số của cô, cô có thể tiếp nhận.

Nhưng đây rõ ràng là số của Thẩm Nhã, mà Thẩm Cửu cô sau khi trải qua việc chồng phản bội, quay về nhà mẹ, vốn nghĩ có thể có được chút an ủi.

Nhưng không nghĩ tới, thứ có được lại là tin tức kêu cô gả tới nhà họ Dạ thay em gái.

Chính vì đối phương có tật ở chân, ba mẹ không muốn hủy đi Thẩm Nhã.

Vậy cô thì sao? Chính vì từng ly hôn nên phải chịu khổ như vậy sao?

Thật buồn cười! Nhưng đó lại là ba mẹ sinh ra nuôi dưỡng cô, cô chỉ đành tiếp nhận.

Nhà họ Dạ chuẩn bị tiệc rất lớn, trải qua hôn lễ rườm ra, vì Thẩm Cửu gả tới thay Thẩm Nhã, trước khi tới liền bị vợ chồng Thẩm thị tẩy não.

Mặc dù mọi người đều không biết cô, nhưng đại khái vì Thẩm Cửu chột dạ, cho nên toàn bộ quá trình đều cúi đầu, cố hết sức không để người khác chú ý.

May mắn là chú rể ngồi trên xe lăn, hơn nữa hơi thở lạnh như băng, sắp đông cứng toàn bộ hôn lễ, cho nên sự chú ý của mọi người đa số đều đặt trên người anh.

Mặc dù hôn lễ tổ chức lớn, nhưng vẫn xem là đơn giản, vì Dạ Âu Thần không kính rượu, mọi người sợ khí thế trên người anh cũng không dám chọc anh.

Sau khi hôn lễ hoàn thành, Thẩm Cửu được đưa vào phòng tân hôn.

^

Bà giúp việc có tuổi ra uy trước mặt cô: “Mợ hai, mặc dù nói cậu hai của chúng tôi có tật ở chân, nhưng tốt xấu gì cũng là cậu hai nhà họ Dạ, sau khi mợ gả tới đây, phải tận tâm tận sức chăm sóc cậu hai của chúng tôi mới được.”

Từ sau tối hôm đó dầm mưa lại bị mẹ nói phải gả tới nhà họ Dạ thay Thẩm Nhã, ngày hôm sau cô liền sốt cao, mấy ngày sau mới hạ.

Sau đó bệnh cứ lặp di lặp lại, mãi không khỏi hẳn, cho tới hôm nay trước khi mặc váy cưới cô vẫn uống thuốc cảm.

Lúc này mí mắt rất nặng, nghe xong lời của người làm, chỉ liên tục gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, có thể để tôi nghỉ ngơi một lát không?”

Cô thật sự sắp chống đỡ không nổi rồi.

Bà giúp việc nhìn cô lập tức tràn đầy ghét bỏ, vừa nói vài câu tùy ý vừa đi ra ngoài.

Bà ta vừa đi, Thẩm Cửu cũng không quan tâm trên người có phải là váy cưới không, trực tiếp ngả đầu ngủ.

Trong mơ, hình như có ánh mắt sắc bén rơi trên mặt cô, rất kỳ quái.