"Cầu Lỵ." Anh nâng cằm của cô lên, nhìn vào đôi mắt đen tràn đầy ngượng ngùng của cô, lần nữa kìm lòng không được nhẹ hôn hốc mắt, chóp mũi, khóe miệng của cô. Cô đáng giá được đối đãi thật tốt.

"Ưmh...” Cô nhắm mắt lại, mặc cho nụ hôn của anh rơi vào trên mặt cô.

Benney đặt cô xuống, đưa tay nâng gò má cô, một cái lại một cái khẽ chạm môi cô. Anh không muốn tiến triển quá nhanh.

"Ừ...” Cầu Lỵ muốn nhiều hơn, vì vậy giơ tay lên nắm gáy anh, kéo anh lại gần, bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.

Cô gần sát như vậy khiến cho Benney vốn muốn tiến triển từ từ lại có cảm giác muốn ngừng mà không được. Chiếc lưỡi anh linh hoạt lập tức chui vào trong miệng cô, nhiệt tình cùng với cái lưỡi đinh hương dây dưa, ma sát.

Một cỗ nóng bỏng dậy sóng, từ dưới bụng Cầu Lỵ dâng lên, xông thẳng lên đỉnh đầu.

Benney từ từ đặt cô ngã xuống giường, tay trái lặng lẽ tỉ mỉ đụng chạm cổ cô, tay khác trượt đến ngực cô, cách lễ phục thấp ngực mềm mại, trêu đùa đầu v* của cô.

Anh dịu dàng đụng chạm, khiến Cầu Lỵ không hề có một tia chán ghét, ngược lại làm cho cô cảm giác mình được quý trọng, nuông chiều .

Nhưng là... nnnqqqdddllqqdd

"A!" Khi anh cởi quần áo của cô ra cô vẫn không nhịn được kêu lên, đôi tay theo phản xạ che đậy thân thể.

Ở trong mắt của anh, Cầu Lỵ nhìn thấy sự dịu dàng cùng thương yêu ẩn sâu trong đó, chợt sinh lòng cảm động, cô gật đầu nói: "Em tin tưởng anh."

Khóe miệng anh khẽ nhếch, nắm tay của cô đến bên môi khẽ chạm xuống, tiếp tục hành động thăm dò.

Cô thẹn thùng e lệ nhìn động tác của Benney, cảm giác hai tay của anh tựa như cây đuốc nóng rực, đốt mỗi một tấc da thịt trên thân thể cô, để cho cô nóng ran khó nhịn.

Benney nghiêng người hôn cô, cùng cái lưỡi ngọt ngào của cô dây dưa, chơi đùa. Một lát sau, môi anh bắt đầu dời xuống, dịu dàng hôn vào động mạch cổ, bả vai mảnh gầy, hai điểm phấn hồng mượt mà trên bộ ngực sữa, lưu lại dấu vết thuộc về anh.

"Benney...” Cầu Lỵ thở gấp, khát vọng anh thâm nhập sâu hơn.

"Đừng nóng vội." Benney há mồm ngậm nụ hoa nhỏ của cô, lấy đầu lưỡi liếm liếm, uốn lượn, một ngón tay khác vân vê nụ hoa còn lại.

"A...” cảm giác tê liệt khiến Cầu Lỵ không tự chủ cong thân thể lên, như muốn được gần thêm những đụng chạm nóng bỏng của anh.

Benney quan sát mặt cô, từng điểm phản ứng rất nhỏ trên thân thể cô, trước kia không có dịu dàng đối đãi với phụ nữ, đối với anh mà nói là một thể nghiệm mới mẻ. Bởi vì trước kia, anh không hề bận tâm cảm thụ của đối phương.

Bàn tay của anh di chuyển đi xuống, tới giữa hai chân cô, cách quần lót viền tơ thật mỏng vân vê chỗ tư mật, dụ dỗ phản ứng trong cơ thể cô.

"Ừ...” Cầu Lỵ khẽ cắn môi dưới, ngăn tiếng kêu suýt nữa vọt ra khỏi miệng.

Cô trừng lớn mắt, bị khí nóng trong cơ thể chính mình chảy ra mà dọa sợ, cô giơ tay lên muốn ngăn cản anh, nhưng chỉ là vô lực để trên cánh tay của anh.

"Chớ đè nén, gọi ra đi, anh thích nghe tiếng nói của em." Buông cô đã nở rộ như đóa hồng mai ra, môi Benney cùng với tay của mình, đi tới dải đất thần bí nhất trên người cô.

Nhẹ nhàng cởi quần lót của cô ra, anh đứng dậy, ánh mắt thưởng thức chậm rãi dao động trên người cô, cuối cùng dừng tại cánh hoa đỏ tươi trong rừng rậm màu đen ở dưới

Lại bị thân thể của cô ngăn trở.

Benney khẽ cười, không vội kéo tay của cô xuống, ngược lại đưa tay vuốt bắp đùi của cô, hướng thẳng tâm điểm di động, tìm kiếm nhụy châu của cô.

"A...” Cô kinh ngạc thở gấp ra tiếng, toàn thân khẽ run, dưới ánh mắt của anh tay cũng vô lực rũ xuống.

Anh nghiêng người hôn nhụy châu của cô, lấy đầu lưỡi khẽ liếm mút, ngón tay dài nhẹ nhàng trượt vào hành lang sớm tiết ra thủy mật của cô, lập tức cảm thấy vách tường non mền hết sức co lại.

"Này...” Bị dị vật xâm lấn làm cho Cầu Lỵ hít vào một hơi, toàn thân run rẩy dữ dội hơn.

Cô còn là xử nữ, cái ý nghĩ này làm anh thiếu chút nữa mất khống chế, cũng làm lửa nóng phía dưới càng phát ra đau đớn hơn, cho đến lúc khát vọng thay thế tay của anh tiến vào lối đi chật hẹp khăng khít của cô.

Không thể hù dọa cô sợ được! Trong lòng Benney tự nói với mình, nhất định phải cho cô lần đầu tiên hoàn mỹ nhất. Nhưng cô thật sự quá chặt, sợ rằng không cách nào thích ứng to lớn của anh, vì vậy anh đưa ngón tay thứ hai vào, ở trong hành lang của cô khuấy động, sau đó tiến quân thần tốc vào nơi ướt át rung động của cô.

"A! Thật là đau...” Bị cảm giác đau như bị xé rách đánh thức khiến Cầu Lỵ từ trong mê ảo hồi phục lại, cô kêu gào chống đẩy thân thể của anh, nước mắt tràn ra hốc mắt.

"Hư... ngoan, đừng khóc, một lát sẽ tốt rồi." Trời, cô so với trong tưởng tượng của anh còn ngọt ngào hơn.

Benney lau nước mắt của cô, hết sức nhịn xuống dục vọng luật động.

"Anh gạt em!" Cô nước mắt ròng ròng vạch trần anh.

"Thật xin lỗi, tin tưởng anh, chờ một lát em sẽ thích nó." Đáng chết, cô làm anh cảm giác mình như một sắc lang mạnh tay phá hủy nụ hoa ngọt ngào. Đáy lòng Benney dâng lên cảm giác hết sức có tội, nhưng anh lựa chọn bỏ mặc nó.

"Chúng ta dừng lại được không? Em cảm thấy rất đau...” Đau đớn như một luồng sóng kích thích thần kinh yếu ớt của cô, cơ thể cô càng không ngừng bài xích anh xâm nhập.

"Đó... đừng động...” Benney cắn chặt hàm răng nói xong đưa tay cố định thân thể của cô, không để cho thân thể cô tiếp tục giãy dụa, nhưng lại không cách nào ngăn cản hoa kính chặt chẽ co rút.

"Anh đau lắm à?" Nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, cô nghĩ rằng anh đang đau đớn, vì vậy đưa tay cẩn thận lau chùi mồ hôi đầy trên trán anh.

"Không, anh không đau." Bàn tay vuốt ve gương mặt của cô, để cho cô tiếp nhận dịu dàng của anh."Em thì sao? Còn đau không?"

Cầu Lỵ nghiêng đầu cảm giác, dường như đau đớn đã giảm đi."Còn có một chút." Cô trả lời thành thật. nnnnqqq.ddd.lllq...qddd

"Anh muốn động, có thể không?" Anh không nhịn được rên rỉ, hỏi thăm ý kiến của cô.

"Nhưng là... Được rồi! Chẳng qua nếu như đau, anh phải lập tức dừng lại!" Cầu Lỵ vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn mặt anh khổ sở, toàn thân còn cứng ngắc hơn cô, liền không nhịn được gật đầu đồng ý.

"Được." Tha thứ cho anh nói dối. Benney âm thầm hướng ông trời thành thật xin lỗi, bởi vì anh căn bản không thể dừng lại được .

Anh gắng gượng tượng trưng phái nam, bắt đầu từ từ ở lối đi ướt át của cô luật động.

"Ưmh... Benney... Ngừng... Không cần... Ngừng...” Đau đớn lại lần nữa đánh úp tới thần kinh của cô, chân mày cô cau chặt, lần nữa đưa tay cố gắng đẩy bờ vai của anh.

"Anh hiểu biết rõ, anh sẽ không dừng lại." Anh cố ý xuyên tạc ý cô, đem bàn tay vào nơi bọn họ kết hợp, trêu chọc nhụy châu nhạy cảm của cô làm cho cô thích ứng khi anh tiến vào.

"A... anh... Loạn...” Nói... Lại bị cảm giác tê dại khi anh nhẹ nhàng cọ xát làm cho không thể nói ra một câu nói hoàn chỉnh.

Thấy trong mắt cô dần dần hiện lên đam mê, vẻ mặt Benney căng thẳng cũng dần thả lỏng, dục vọng kích động bắt đầu ở huyệt đạo u mật chật hẹp thẳng tiến, mỗi một lần đẩy mạnh, cũng làm cho anh thỏa mãn lớn lao.

"A...” Cô khẽ rên, trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như có cây đuốc đốt cháy, dường như muốn đem cô thiêu đốt không còn gì.

Lúc này, vốn đau nhức như tê liệt toàn bộ hóa thành khoái cảm vô bờ, giống như từng đợt sóng triều hướng cô vọt tới.

Quên đi ý muốn đối xử dịu dàng trong lần đầu tiên của cô anh nâng mông của cô lên, luật động càng lúc càng nhanh.

"Không cần...” Cô lắc đầu, muốn thoát khỏi cái cảm giác kích tình cực hạn vui thích này.

"Đừng sợ, để cho anh dẫn dắt em."

Benney nâng bắp đùi cô lên, để cho hai chân cô vòng quanh hông anh, ấm áp của cô bao bọc, say sưa mà điên cuồng luật động, cho đến khi tia lửa nóng bỏng lan tràn, anh đem ái dịch nóng bỏng hoàn toàn phóng thích trong hoa huy*t ấm áp của cô.

Kích tình đi qua, Benney ôm Cầu Lỵ thật chặt, thưởng thức thể nghiệm tốt đẹp chưa bao giờ có...

Cầu Lỵ trong mắt vẫn vương dư vị sau kích tình, toàn thân vô lực xụi lơ ở trên giường.

Qua một lúc lâu, cô chậm rãi mở mắt, mới cảm thấy khó thở, đôi tay mềm mại đẩy thân thể của anh một cái. "Benney, anh đè em không thở nổi rồi...”

"Thật xin lỗi, đè lên em."

Benney nâng nửa người lên, nhẹ nhàng sờ một chút lên trán cô, phía dưới còn không nỡ rời khỏi lối vào ấm áp trơn trượt của cô. Chưa bao giờ có người phụ nữ nào có thể mang lại cho anh loại cảm giác này, để cho anh cảm giác thỏa mãn thật sâu.

Anh vẫn muốn cô! Ý niệm này quanh quẩn trong đầu không vất đi được, nếu không phải bận tâm cô mới biết mùi vị hoan ái lần đầu, anh muốn được yêu cô lần nữa.

"Anh. . . buông em ra được không.? " Anh... Còn chưa có rời khỏi cô... Cô mắc cỡ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh.

"Không thể!" Yêu chết mất dáng vẻ thẹn thùng của cô, Benney cố ý đùa cô.

"Anh...” Anh thế nào vô lại như vậy? Anh là tổng giám đốc đó! Cầu Lỵ bĩu môi, nói không ra lời.

"Đừng nóng giận, chúng ta đổi chỗ một chút là được." Anh cười to, lật người để cho cô nằm ngang trên ngực anh. "Như vậy để cho em đè ép anh, có được hay không?"

"Hừ!" Cô mới không muốn để ý anh!

Cầu Lỵ nâng thẳng người, nghĩ muốn lật qua một bên, lại bị một đôi tay rắn chắc kiềm chế không cách nào nhúc nhích. Bỗng dưng, cô cảm giác vật cứng trong cơ thể đang rục rịch ngóc đầu dậy, làm cô sợ tới mức kinh hô lên tiếng.

"Anh...” Bọn họ không phải vừa mới xong chuyện không lâu, anh tại sao lại... Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô toàn bộ đỏ lên rồi.

Trời ạ! Cô hiện tại thật tin tưởng trên tạp chí nói rồi, đàn ông không thể trêu đùa loạn. Nhưng là... Cô cũng chỉ là động đậy một chút thôi mà!

Benney hít vào một cái, trời đánh! Người phụ nữ này cái gì cũng không hiểu thật sao?

"Cầu Lỵ, đây là em đưa tới, em phải phụ trách." Đang cầm cái mông của cô, anh bắt đầu giơ lên hạ xuống luật động không ngừng, ngón tay xuyên qua mái tóc dài đang rủ xuống bộ ngực tìm kiếm hai điểm hồng mai mê người xoa nắn vân vê.

"A ngừng...” Cầu Lỵ ưỡn người khẽ kêu, vách tường trơn mềm non nớt không tự chủ được co rút nhanh, thật giống như khước từ, lại giống như muốn rút chặt bộ phận nóng bỏng nhất của anh.

"Anh hiểu rõ ý của em, anh sẽ không dừng lại ...” Anh ngẩng đầu ngậm hồng mai đang nở rộ của cô, một tay di chuyển xuống chỗ kết hợp của hai người, không ngừng trêu chọc vùng mẫn cảm của cô.

"Anh... Nói bậy. . . Người ta mới... Không phải ý này? ... Em là... Muốn anh... Dừng lại... Tới" Anh cố ý tăng tốc đâm vào, làm toàn thân cô khẽ run lên, ngay cả nói cũng không nói được nên lời.

"Thật muốn anh dừng lại? Tốt, như em mong muốn." Benney lập tức buông cô ra, cũng ngưng động tác. Trời mới biết điều này có bao nhiêu gian nan, nhưng anh vẫn cố nén, muốn chính cô phải đầu hàng cầu xin anh.

Anh ngừng thật? Cầu Lỵ sửng sốt. Cô cảm giác trong cơ thể chợt dâng lên một cỗ trống không mãnh liệt, lại không biết nên tháo gỡ thế nào, vì vậy cô bứt rứt bắt đầu giãy dụa thân thể.

"Ưmh...” Cô kinh ngạc phát hiện mình lại phát ra thanh âm giống như tiếng mèo kêu, phát hiện như vậy khiến cô càng giãy dụa, có thể khôi phục cái loại cảm giác quái dị đó,

"Tiếp tục." Anh khích lệ. Phương pháp kia quả thật hữu hiệu, nhưng chỉ là làm hại bản thân, anh phải cắn chặt hàm răng mới có thể khắc chế mình không đụng vào cô.

"Em... Không biết... Thật kỳ quái...” Cô càng không ngừng lắc lư thân thể nhưng làm thế nào cũng không bắt được luật động chính xác, khiến cho cả người cô dần dần nóng ran.

"Cầu xin anh, cầu xin anh liền giúp em." Anh chờ chính là cái này.

"Em... Cầu xin anh...” Cô lẩm bẩm, toàn thân run rẩy giống như chiếc lá khô lạc trong gió rét.

"Như em mong muốn." Lý trí gần như biến mất, nâng mông đẹp của cô lên, Benney triển khai luật động điên cuồng, dẫn dắt cô đi vào ánh lửa nóng bỏng trong cao triều... .

Cả đêm vui thích khiến Cầu Lỵ chìm vào giấc ngủ, cho đến khi cô tỉnh lại cảm giác cả người đau nhức.

"Ô...” toàn thân cô giống như bị xe tải cán qua, vừa muốn đứng lên cũng không vững.

Cô mơ màng mở to mắt, đập vào mi mắt là chiếc đồng hồ điện tử đầu giường, phía trên biểu hiện thời gian là bảy giờ 32 phút sáng.

Một giây kế tiếp, cả người cô tỉnh táo lại, trí nhớ tối hôm qua toàn bộ quay lại.

A! Ông trời của tôi! Cô làm thật!

Cô giữ gìn hai mươi mấy năm trinh tiết lại hiến tặng cho một người đàn ông mới biết không tới ba ngày! Ách... không đúng, phải nói là cấp trên của cô, một người đàn ông trước kia chỉ xem qua hình ở công ty.

Quay đầu nhìn lại, khuôn mặt của Benney gần ngay trước mắt, điều này nói cho cô biết, đây không phải là mộng!

A, hiện tại không phải nên nghĩ cái này. Tối hôm qua cô không nói cho Vi An muốn ngủ ở ngoài, hiện tại cô ấy không biết sẽ gấp thành cái dạng gì rồi, còn nữa, cô cũng chưa quên, hôm nay cô phải đáp máy bay về Đài Loan rồi.

Không được, cô không thể ngẩn người trên giường nữa, cô nhất định phải mau trở về, nếu không liền thảm. Nghĩ như vậy, Cầu Lỵ vội vàng rón rén xuống giường, nhưng giữa hai chân đau nhức khiến cho cô thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

"Ô!" Thật là đau! Cô ngậm chặt miệng, để ngừa mình kêu thành tiếng,

Cô nhặt đồ lót cùng lễ phục bên giường lên, không một tiếng động đi vào phòng tắm.

Sau một lúc rửa mặt chải đầu, cô lặng lẽ từ một cánh cửa khác rời đi, lại quên một chuyện quan trọng... .

Leng keng...

Nghe tiếng chuông cửa, Vi An tựa như gió lốc vội vàng chạy đi mở cửa.

"Ơ... mình còn tưởng cậu không trở lại! Đêm qua nhất định rất ân ái chứ?" Nhìn thấy người đến là Cầu Lỵ, cô không nhịn được mà nhạo báng một phen.

"Cậu nói nhăng nói cuội gì đó!" Cầu Lỵ không nhịn được liền đỏ mặt, vội vàng đi vào bên trong, từ trong tủ quần áo lấy quần áo ra, chuẩn bị vào phòng tắm tắm.

"Mình nào có nói bậy, chính cậu xem một chút!" Vi An đuổi theo ở phía sau cô đi vào phòng tắm, lôi kéo cô đến trước gương trên bồn rửa tay.

"Trời!" Cầu Lỵ hít vào một hơi.

Cô ở trong gương, ngực, cổ toàn bộ đều là vết hôn màu hồng đậm.

"Chậc chậc... anh chàng Benney lạnh lùng thật là nhiệt tình đấy, một chút cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc." Vi An nhìn qua vết hôn này, cười đến mập mờ.

"Đủ rồi nghe! Đừng quên chúng ta còn phải nhanh đến sân bay chuẩn bị trở về Đài Loan!" Cô bị giễu cợt đến nỗi ngay cả hai tai cũng đỏ rồi, vội vàng đẩy cô ấy đi ra ngoài, khóa cửa phòng tắm lại.

"Hắc hắc! Mình còn tưởng rằng cậu sẽ ở lại, để mình một thân một mình về Đài Loan chứ!" Vi An không có rời đi, đứng ở bên cửa hướng vào bên trong nói chuyện.

"Mình không có ở lại." Cô cởi xuống lễ phục, mở vòi hoa sen ra chuẩn bị tắm. Bây giờ không có thời gian, nếu không cô có thể ở chỗ của anh mà tắm bồn tắm mát xa, xoa bóp toàn thân đau nhức.

"Điều này sao có thể?! Anh chàng Benney lạnh lùng không phải rất thích cậu sao?" Tiếng nước chảy khiến thanh âm Vi An cũng phóng đại theo.

"Lúc mình đi, anh ấy còn đang ngủ."

"Gì? Ý của cậu là cậu chưa nói với anh ta cậu phải về Đài Loan, liền tự mình trở lại?" Vi An kinh ngạc không ngậm miệng được.

"Làm ơn! Anh ấy ngủ rất ngon, mình không muốn gọi anh ấy dậy chỉ vì muốn nói cho anh ấy biết mình phải trở về?" Cầu Lỵ chỉ nghĩ rất đơn thuần.

"Trời ạ! Cái người đần độn này, thật sẽ bị cậu làm tức chết mà! Cậu không nói gì liền đi, vậy anh ấy tỉnh lại không tìm được người làm sao đây? Nếu như tình huống đổi lại là cậu, cậu không phải cũng sẽ nóng nảy sao?" Ngu ngốc! Vi An thật sự rất muốn đánh người.

"Cũng đúng!" Cô chỉ nghĩ mau trở về, đến tờ giấy cũng không lưu lại. Cầu Lỵ dừng lại động tác tắm rửa.

"Đúng cái gì mà đúng! Cậu rõ là...” Thế nào có người hồ đồ như thế! Vi An không nhịn được vỗ vào cái trán.

"Trời ạ... cùng lắm thì mình sẽ gọi điện thoại đến khách sạn nói là mình đã đi rồi!" Cô đột nhiên nghĩ đến ý tưởng này, lại bắt đầu động tác tắm rửa.

"Mặc kệ cậu đó!" Vi An liếc mắt xem thường, đi về bên giường dọn dẹp hành lý.

Thôi, chuyện cũng đã xảy ra, cô là người đứng xem ở đây giậm chân cũng vô dụng, dù sao cũng không phải là chuyện của cô.

Ra khỏi phòng tắm, cô ngồi xuống ghế salon, cầm điện thoại lên hỏi nhân viên lễ tân điện thoại khách sạn nơi Benney đang ở.

Gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn nơi Benney ở. Không muốn đánh thức anh, cho nên liền để lại lời nhắn nửa giờ sau, cô cùng Vi An lên máy bay về Đài Loan.

Có lẽ là áp lực công việc quá lớn, không biết đã bao nhiêu năm, Benney chưa từng có được giấc ngủ sâu như vậy.

Khi anh mở rộng tay chân, lật người muốn ôm Cầu Lỵ bên cạnh thì lại phát hiện mình chụp hụt.

Người đâu? Anh ngồi dậy, nhìn vòng quanh cả phòng ngủ nhưng không thấy bóng người.

"Cầu Lỵ!" Anh gọi tên của cô, nhưng không nghe thấy bất kỳ ai đáp lại.

Cô sẽ không rời đi chứ. Cái ý nghĩ này làm chân mày anh nhíu chặt lại.

"Cầu Lỵ!" Anh xuống giường để tìm người, lại phát hiện quần áo của cô cũng không có.

Anh đi tới phòng tắm, phát hiện bên trong không có một bóng người, ngay sau đó phòng ăn, phòng sách, phòng khách, anh càng tìm tâm càng trầm.

Cô không nói một tiếng đã bỏ đi?! Điều này làm Benney không thể tin được.

Đây coi là cái gì? Anh lại có thể bị bỏ rơi? Nguyên nhân cuối cùng là gì để cho cô phải len lén chạy đi như vậy? Cô hối hận bọn họ ở cùng một chỗ sao?

Tối hôm qua tất cả rõ ràng tốt đẹp như vậy, tại sao đột nhiên cô muốn rời đi? Bỗng nhiên nhớ tới lúc anh mở miệng nói thích cô nhưng mà cô không hề trả lời, chỉ là trốn vào trong ngực của anh... Đây là một loại đáp lại? Hay là động tác để cô trốn tránh?

Đây là lần đầu tiên anh nếm được cảm giác lơ lửng mông lung như vậy.

Anh không phân rõ mình bây giờ là tức giận nhiều, hay buồn bực nhiều.

Hít sâu một cái, Benney muốn cho mình tỉnh táo lại, quyết định đi hỏi rõ ràng!

Hơn 10' sau, lấy được tin tức lại làm anh tức giận hơn, bởi vì Cầu Lỵ một giờ trước đã trả phòng rời đi.

Cô sẽ đi nơi nào?

Sân bay! Hai chữ này thoảng qua trong đầu của anh, chẳng lẽ...

Lập tức, anh chạy như bay đến sân bay hi vọng đuổi theo kịp .

Nhưng là, trời không chiều ý người.

Anh chậm một bước, máy bay lúc này đã đóng cửa lên máy bay, chuẩn bị di chuyển vào đường băng để cất cánh.

"Shit!" Benney mắng to, chỉ có thể trơ mắt nhìn máy bay bay về phía bầu trời quang đãng, đem Cầu Lỵ đưa đi.

Tại sao cô không nói lời nào đã chia tay như vậy?!