Đứng ở bên ngoài cửa chính cư xá, Lan Sơ nhìn kia mấy chục nóc ngôi nhà lầu bên trong tiểu khu, không nhịn được có chút nửa đường muốn bỏ cuộc.

Khí trời trước sau như một vẫn là sáng sủa, chỉ là nhiều mấy phần nóng bức. Mà khu vực thảm thực vật bên trong tiểu khu, cũng vẫn như cũ còn là xanh um tươi tốt như vậy. Tất cả tất cả giống như mới hôm qua, tựa hồ điểm bất đồng duy nhất, có chăng chính là tâm tình Lan Sơ khi về nhà.

Ngày trước mỗi một lần về nhà, Lan Sơ nhất định đều là cao hứng bừng bừng, không thể chờ đợi. Lần này, cô từ lần ra khỏi nhà trước kia vẫn là do dự không quyết. Hiện tại cô đều đã đi sắp về đến cửa nhà, cô vẫn còn có chút do dự. Mặc dù mượn giống. Nguyên nhân cuối cùng gây ra loại chuyện sinh con này là do mẹ cô dữ như dạ xoa, nhưng mà cái này cũng không chứng tỏ mẹ cô cũng sẽ không chơi xấu cùng cô trở mặt.

Nhưng mà suy nghĩ sâu xa hơnmột chút, cho dù mẹ cô thật sự sẽ trở mặt, cô cũng sẽ không vì vậy buông tha đứa nhỏ có gen hoàn mỹ mỹ, cô còn có cái gì phải sợ đâu? Cô ngay cả không thể nào mượn giống đến mầm mống cũng đã mượn, còn sợ mẹ cô hay sao? Cùng lắm là bị chửi mắng một trận.

Nghĩ như vậy nghĩ, Lan Sơ nhất thời ưỡn lồng ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bước dài vào tiểu khu.

Càng đi, cô càng thấy trong lòng xúc động không dứt. Cô không ngừng đoán mẹ cô đại khái sẽ có phản ứng, song bất luận là loại nào phản ứng, cô đều bội phần tự hào, cô xem mẹ cô sau này có còn hay không nói cô bỏ tiền ra cũng không có người muốn.

Nhàn nhã xuyên qua hoa viên của tiểu khu, Lan Sơ hết sức thuận lợi trở lại bên ngoài cửa nhà cô. Cầm chìa khóa mở cửa, cô không chút nào ngoài ý muốn nghênh đón tiếng rống giận của lão mẹ.

"Con đã chạy đi đâu? Lâu như vậy không trở về nhà cũng không gọi điện thoại, trong lòng con có còn hay không người mẹ này?"

Thời điểm Lan Sơ còn chưa lên lầu, lão mẹ thường ở ban công ngắm nhìn mắt tinh liền lập tức phát hiện tung tích của cô. Bà lập tức chạy đến cửa trước, chỉ chờ Lan Sơ vừa mở cửa là có thể trước tiên khiển trách cô.

Lan Sơ ngoáy ngoáy lỗ tai, bất đắc dĩ thở dài một cái, "Mẹ, con không phải đã nói rồi sao? Người có phải là thật sự rảnh rỗi nhàm chán, phải đi tìm bạn già thôi." Ngày đó làm xong vệ sinh, cũng không biết là người nào độc ác như vậy liền cơm cũng không cho cô một miếng, liền đem cô đá đi ra ngoài. Nhưng bây giờ thì ngược lại trách cô không trở về nhà, bà đến cùng phải hay không là mẹ ruột của cô?

"Chờ con lập gia đình, mẹ lập tức tìm." Lão mẹ liếc Lan Sơ một cái, cầm đôi dép lê cho cô thay.

"Đừng lấy con làm cớ." Lan Sơ có điểm khinh thường liếc mẹ cô một cái, nhiều lần cũng lấy những lời này để qua loa tắc trách cô. Cô là nhà khoa học, cô mới sẽ không kết hôn, chẳng lẽ mẹ cô thật tính toán như vậy cùng cô hao tổn thời gian cả đời sao?

"Mẹ lấy con làm cớ làm cái gì? Mẹ ít nhất cũng gả cho người khác, còn sinh ra đứa con gái như con, con thì sao? Mẹ đợi 28 năm, cũng còn không thấy con mang về một bạn trai tới cửa cho mẹ nhìn." Lão mẹ tức giận một tay chống nạnh, một tay dùng sức chọc chọc cái trán Lan Sơ. Không phải là nói yêu, rồi kết hôn sao? Chuyện đơn giản như vậy, đứa con gái ngu ngốc của bà tại sao lại làm không được đây? Mặc dù nó ngày ngày ăn mặc còn giống người nhặt ve chai , nhưng mà coi như là nhặt ve chai, cũng sẽ có đồng loại thích nó thôi.

Nghe vậy, Lan Sơ cười thần bí, hướng mẹ cô nhướng mày. "Bạn trai nhìn có cái gì tốt? Cũng không phải là con đẻ mẹ, còn không bằng nhìn đứa con gái này."

Nào có thể đoán được, lời vừa nói ra, lão mẹ liền tức giận giậm chân, "Con không có bạn trai, mẹ ở đâu ra cháu gái ngoại?"

Lan Sơ rất là đắc ý dùng ngón tay chỉ bụng của mình còn hết sức bình thản, nói: "A, cháu gái ngoại của mẹ ở nơi này." Ai nói không có bạn trai thì không thể có em bé? Cô chẳng những có rồi, hơn nữa còn là gen tương đối hoàn mỹ.

Lão mẹ mặt si ngốc đem Lan Sơ nhìn qua một lần lại một lần, cả người cứng ngắc sững sờ ở tại chỗ, thật lâu cũng không phản ứng kịp.

"Mẹ không phải nói là con bỏ tiền ra cũng không có người muốn đúng không? Mẹ hiện tại có thể yên tâm. Còn nữa... Mẹ không phải là vẫn muốn bồng cháu sao? Cháu gái ngoại của mẹ đã ở trong bụng con rồi, mẹ kiên nhẫn chờ mười tháng là có thể ôm rồi." Nhìn bộ dáng mẹ mình hoàn toàn mắt choáng váng, Lan Sơ cười vô cùng đắc ý. Cô vỗ nhẹ bả vai lão mẹ, tay nhỏ bé dịu dàng vuốt ve bụng của mình.

Rốt cuộc, lão mẹ sau khi khiếp sợ đã hồi thần. Nhưng bà cà lăm nửa ngày, mới hỏi ra một câu đầy đủ ."Con…con…con….con… mang thai?"

"Dạ, mới vừa mang thai." Lan Sơ cười càng thêm vui vẻ, vô cùng thành thực bổ sung thêm một câu. Nhưng mà tiếng nói cô còn chưa có dứt, lão mẹ đột nhiên rống lên một tiếng vang dội mây xanh, "Con ngay cả bạn trai cũng không có, con là thế nào lại mang thai?"

Lan Sơ bị rống lỗ tai ong ong vang lên, cô không thoải mái nhíu mày, oán trách nói: "Mẹ, mẹ nhỏ giọng một chút, cũng không sợ hù dọa cháu gái ngoại mẹ sao."

"Làm sao con biết là cháu gái ngoại, nếu như là cháu trai ngoại thì. . . . . . Không đúng, mẹ nói cái này làm cái gì?" Lão mẹ ngẩn người, theo lời con gái nói, chốc lát mới phản ứng được mình giống như nói sai. Sau đó, bà lập tức tiếp tục rống. "Con có phải hay không điên rồi? Con không có bạn trai, không có kết hôn, làm sao con sinh con? Chẳng lẽ con muốn cho con của con cả đời cũng mang tiếng xấu là con riêng sao?"

"Cái gì con riêng, con chính là mất thật nhiều hơi sức mới mượn được một mầm mống có gen hoàn mỹ, con gái bảo bối của con mới không phải cái gì là con riêng, nó lè kết tinh hoàn mỹ nhất!" Lan Sơ có chút không cao hứng, mẹ cô nói chuyện sao khó nghe như vậy? Nếu như chỉ là đứa trẻ bình thường, cô cần gì phải phí nhiều hơi sức bày ra kế hoạch như vậy sao? Đứa nhỏ của cô mới không phải là con riêng, con của cô là trải qua một ngàn người mới chọn được một người mới lấy được trân bảo hiếm thấy.

Mẹ Lan Sơ không khỏi cười lạnh một tiếng, "Hừ! Nói trắng ra là, vẫn là con riêng."

"Con riêng thì con riêng, con cam tâm tình nguyện, dù sao con bỏ tiền ra cũng không co người muốn, con riêng thì thế nào?" Lần này, Lan Sơ là thật tức giận.

"Con có phải hay không điên rồi? Con đây là chưa cưới đã sinh con, tương lai con làm sao sống yên? Nước miếng của những bà tám lắm mồm kia cũng có thể chết đuối con! Chính con chịu tội không việc gì, còn liên lụy đến con của con cũng chịu tội, con làm mẹ kiểu gì?" Mẹ Lan Sơ lo lắng lại rống lên, bà nói từng chữ từng câu một, tương lai Lan Sơ cũng nhất định sẽ phải trải qua. Nó bây giờ còn chưa có có gặp được chuyện này, nó đương nhiên không nghĩ tới tương lai rất có thể sẽ xuất hiện tình trạng thê thảm.

Lan Sơ nhất thời lạnh mặt, ánh mắt âm hàn giống như mùa đông khắc nghiệt. "Con sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương con gái của con, nếu ai dám tổn thương nó, con liền làm cho hắn sống không bằng chết!"

"Được, mày đi đi, nếu như mày có bản lĩnh như vậy, vậy mày liền tự mình sinh đi, tao sẽ không quản mày." Mẹ Lan Sơ nói xong, liền đem Lan Sơ hướng cửa trước đẩy.

"Đi thì đi, con cũng vậy không cần mẹ trông nom, con chỉ là trở lại nói cho mẹ biết một tiếng, tạm biệt!" Nói xong, Lan Sơ đổi giày của mình lại thật sự bỏ đi. Cô sớm dự liệu được mẹ cô sẽ chơi xấu, nhưng mà tâm tình của nàng vẫn bị ảnh hưởng.

Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Lan Sơ, bà thật sâu thở dài một cái. Bà biết, Lan Sơ sẽ không bỏ đứa bé. Trên thực tế, bà cũng không có ý muốn con gái bỏ đi đứa bé. Chỉ là, bà cũng không hy vọng con gái bảo bối của bà vì thế bị một chút xíu uất ức cùng đau đớn.