Mộ Thiên Thanh lại bị nghẹn họng, cô không biết Lãnh Tĩnh Hàn nói lời này là có ý gì nhưng cô có thể bảo đảm, mình và anh thật sự không quen, hơn nữa, mình cũng tuyệt đối không thích loại đàn ông có tiền.

Nhưng tại sao người đàn ông này “nhiệt tình”…..như vậy?

“Địa chỉ!” Hai chữ lạnh lùng thoát ra từ đôi môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn, anh chỉ lạnh hạt cau mày nhìn Mộ Thiên Thank rồi di dời tầm mắt lái xe.

Cuối cùng Mộ Thiên Thanh vẫn nói tên chung cư mình đang ở, mặc dù, cô rất không tình nguyện nhưng cô có cảm giác đối mặt với người đàn ông lạnh nhạt lại lộ ra báo đạo, cô phản đối sẽ không có tác dụng, trước đó không nói cửa xe bị khóa, coi như không có khóa, cô cũng không muốn ở đường lớn trình diễn tiết mục nhảy xe.

Dọc theo đường đi, bên trong xe hết sức yên lặng.

Mộ Thiên Thanh nghiêng đầu, nhìn ánh đèn neon xẹt theo tốc độ xe ổn định, bởi vì say nên ánh mắt mệt mỏi nhấp nháy, dần dần ánh mắt ta rã, suy nghĩ cũng bay xa….

Thành phố A là một đô thị lớn đẳng cấp quốc tế, ban đêm khắp nơi ánh đèn neon lóe sáng rực rỡ, trên đường phố dòng xe cộ chạy tới lui chiếu ra ánh đèn vô cùng sáng chói, ở trong thành thị này, một mình không cẩn thận, có thể làm cho ý chí của bạn ta rã.

Sắc mặt Mộ Thiên Thanh dần dần khôi phục lại bình tĩnh, bởi vì uống rượu, gương mặt trắng nõn vẫn phủ lên một lớp màu hồng, dưới ánh đèn đường càng lộ ra vẻ đẹp trong sáng.

Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Mộ Thiên Thanh ngồi yên, ngay sau di dời ánh mắt lái xe, không khí bên trong buồng xe không giương cung bạt kiếm như lúc mới vừa đi ra, trong yên lặng có một chút nhẹ nhàng.

Lãnh Tĩnh Hàn thả chậm tốc độ xe, tùy ý để cho từng chiếc xe chạy vượt qua mặt, giống như giờ phút này anh cũng tận hưởng bầu không khí yên ổn khó có được.

Nhưng đường xa đi nữa luôn có lúc đến nơi. Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi dừng xe ở cửa chung cư của Mộ Thiên Thanh nhưng Mộ Thiên Thanh không có động tĩnh, Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mắt nhìn, Mộ Thiên Thanh đã ngủ thiếp đi…..

“Một chút ý thức nguy hiểm cũng không có!” Lãnh Tĩnh Hàn lẩm bẩm nói xong, dường như có chút bất đắc dĩ, anh lẳng lặng nhìn gương mặt Mộ Thiên Thanh, hai tròng mắt giống như hang động đen ngòm dần dần trở nên sâu thẳm.

Mộ Thiên Thanh ngủ có chút không thoải mái, cọ dụi, hẳn là không có ý muốn tỉnh lại, chép miệng ngủ tiếp.

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhíu mày, nhìn Mộ Thiên Thanh một chút, lại nhìn chung cư một chút, sau đó khởi động xe, chuyển hướng đi khỏi……..

Đêm tối, mỗi người mỗi phong cách sống chậm rãi trôi qua, ánh mặt trời buổi sớm mang theo hơi ấm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào bên trong phòng, mang đến một ngày mới.

Mộ Thiên Thanh lười biếng lật người, giường mềm mại mang theo tia nắng mặt trời làm cho cô không nhịn được cong khóe môi, cảm giác thư thái như vậy giống như ngủ ở trên tầng mây.

Đợi đã nào….!

Mộ Thiên Thanh đột nhiên mở măt, đập vào mắt là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, cô đột nhiên xoay người nhanh chóng ngồi dậy, bằng sự nhạy cảm của cảnh sát nhanh chóng quét một vòng, sau đó phát hiện…....Cô ở khách sạn!

Cô đang ở khách sạn!

Tại sao cô phải ở khách sạn?

Mộ Thiên Thanh chỉ có cảm giác đầu mình trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào vận chuyển…..

Qua một lúc lâu, Mộ Thiên Thanh mới vừa bình tĩnh lại, cô nhớ tới lần cuối cùng ngày hôm qua cô và người đàn ông nguy hiểm đó ở cùng nhau, anh nói muốn đưa cô về nhà, nhưng……Tại sao cô ở chỗ này?

Mộ Thiên Thanh nỗ lực bình phục suy nghĩ rối loạn, vén chăn lên đi xuống giường, đứng ở trên mặt thảm mềm mại, Mộ Thiên Thanh phát hiện cô đang mặt áo ngủ!

Mộ Thiên Thanh cắn răng thật chặt, đôi tay nắm quyền, trong đôi mắt từ từ nổi lên lửa giận, cô nhìn quần áo trên ghế sa lon, từng bước từng bước đi tới, sau đó cầm lên nắm thật chặt, bởi vì dùng sức, đốt ngón tay phát ra tiếng vang “lách cách”…..

Mộ Thiên Thanh cố gắng đè nén giữ một tia lý trí cuối cùng, sau đó cởi xuống áo ngủ, hung hăng cầm lấy đồ lót mặt vào, sắc mặt vốn đã không tốt càng thêm tối tăm.

Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra………….

“A…………..”