Đêm càng ngày càng sâu, trên bầu trời xanh hiện đầy sao sáng chói, biểu thị thời tiết ngày thứ hai là một ngày trong xanh…..

Sau khi Thượng Quan Mộc mang theo Mộ Thiên Thanh đi ra khỏi khách sjan Vạn Tôn cũng không có đưa cô về nhà mà trực tiếp đên một nhà hàng Pháp, tiếng đàn dương cầm du dương làm cho người rũ bỏ áp lực và cảm thấy thân thiện, trong hoàn cảnh trang nhã như vậy, tự nhiên người ta cũng thả lỏng khó chịu.

Khóe miệng Thượng Quan Mộc chứa đựng nụ cười dịu dàng nhìn Mộ Thiên Thanh, anh khẽ liếc mắt nhìn chiếc đàn Piano màu trắng trong phòng ăn, sau đó nhấn chuông….

Người bồi bàn rất nhanh đi tới, khẽ khom người, lễ phép hỏi thăm: “ Xin hỏi, quý khách cần gì?”

Thượng Quan Mộc ra hiệu cho người bồi bàn cúi người xuống, người bồi bàn cúi người, Thượng Quan Mộc ở bên tai của người bồi bàn nói nhỏ mấy câu, người bồi bàn đáp lời: “ Vâng, xin ngài chờ một chút, tôi đi sắp xếp một chút!”

Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Mộc, bén nhạy phát hiện nụ cười trong đáy mắt anh có một chút thâm ý, cảnh giác hỏi: “ Anh muốn làm gì?”

Thượng Quan Mộc chỉ cười không nói, anh như vậy khiến cho trong lòng Mộ Thiên Thanh nao nao, dù sao….trước đó ở trong tiệc rượu anh đã thổ lộ.

Một lát sau, tiếng đàn dương cầm du dương dừng lại, người bồi bàn cũng đi tới, vẫn mang theo nụ cười: “ Thượng Quan tiên sinh, xin mời!”

Thượng Quan Mộc đứng dậy, nhìn Mộ Thiên Thanh đưa tay, dịu dàng hỏi: “ Mộ tiểu thư, có thể mời em cùng đàn một khúc không?”

Theo bản năng, ánh mắt Mộ Thiên Thanh nhìn bàn tay thon dài kia, bởi vì nghề nghiệp, lòng bàn tay và trên ngón trỏ của anh bị chai, nhưng cũng không có ảnh hưởng vẻ đẹp bàn tay của anh….

Di dời ánh mắt lên trên, Thượng Quan Mộc vẫn mỉm cười, bộ dạng lịch sự nho nhã khác với lúc bình thường anh ở cục cảnh sát. ở trong trường học là nhân vật phong vân, sau khi đến cục cảnh sát càng thêm trở thành giai thoại trong giới cảnh sát, mặc kệ là gia đình hay bản thân anh, vô số hào quang bao phủ anh, tất cả mọi thứ giống như chứng thật, Thượng đế thật sự chế tạo ra tác phẩm hoàn mỹ!

Thượng Quan Mộc thấy Mộ Thiên Thanh bất động, cuối cùng tiến lên kéo tay của cô, mang theo cô đi lên bàn Piano, hai người ngồi xuống, Thượng Quan Mộc cười nhẹn nhìn Mộ Thiên Thanh, chơi một giai điệu….

Mộ Thiên Thanh kinh ngạc bất động, Thượng Quan Mộc dạo một tiểu khúc sau đó đôi tay đan vào phím đàn trắng đen, đầu tay hai người rơi xuống hợp tấu một khúc dương cầm “ Lời tình mộng ảo…”

Thời gian giống như quay ngược lại, năm ấy trong buổi dạ vũ trường học đón người mới đến hai người trên sân khấu hợp tấu, bởi vì quá lâu không có đụng Piano, tay cô có chút cứng nhắc, đã bỏ sót một nhịp, nhưng Thượng Quan Mộc âm thầm bổ túc, sau đó anh khẽ mỉm cười nói, “ Không cần khẩn trương, có tôi ở đây!”

Một câu nói nhàn nhạt như vậy làm cho lòng cô xúc động, cũng từ sau lần đó, dường như bọn họ cùng xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhưng cũng từ đầu đến cuối không có phá vỡ cánh cửa kia.

Từ lúc bắt đầu khởi động đến khi đầu ngón tay rơi xuống đến nốt nhạc cuối cùng, sau đó truyền tới tiếng vỗ tay kéo suy nghĩ của Mộ Thiêm Thanh quay trở lại….

“ Xem ra mấy năm này tay cầm súng vẫn không cứng nha!” Thượng Quan Mộc cười trêu chọc.

Mộ Thiên Thanh nhíu mày, mới vừa muốn nói cái gì, chỉ thấy người bồi bàn nâng một cái khay, bên trong có một bó hoa hồng sâm banh, đi tới bên cạnh Thượng Quan Mộc.

Thượng Quan Mộc cầm lấy đưa đến trước mặt Mộ Thiên Thanh, nhẹ nhàng nói: “ Thiên Thanh, trên tiệc rượu anh không nói đùa….Từ lần đầu tiên cùng em hợp tấu, anh đã thích em rồi…..Anh biết rõ trong lòng em có một số chuyện không buông, vẫn không dám mở miệng, năm ngoái lúc ra nước ngoài huấn luyện, anh tự nhủ, nếu như năm nay trở về, cấp trên phân công anh đến bên cạnh em, như vậy….Anh sẽ mở lời với em!”

Mộ Thiên Thanh ngẩn người tại đó, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao.

“ Thiên Thanh….Anh yêu em! Đã yêu thật nhiều năm rồi….Anh….”

“ E chợt nhớ ra em còn có chuyện, em đi trước!” Mộ Thiên Thanh đột nhiên đứng dậy, trở lại chỗ ngồi cầm túi xách liền vội vã đi khỏi phòng ăn, để lại Thượng Quan Mộc tại nguyên chỗ.

Nhìn hoa trên tay, khóe miệng Thượng Quan Mộc có một chút khổ sở, tự lẩm bẩm: “ Chuyện đã qua….Cứ như vậy để cho em không bỏ được sao?”

Chương 029: Quầy rượu bị bỏ thuốc 1

Mộ Thiên Thanh đi ra phòng ăn, trong lòng hoảng loạn trong lúc nhất thời không có cách nào bình phục, cô quay đầu nhìn phòng ăn, nhìn thấy bóng dáng của Thượng Quan Mộc đuổi tới, người vội vàng nấp phía sau cây cột, nhưng ngay lúc này, điện thoại ở trong túi không ngừng chấn động…..

Mộ Thiên Thanh vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn số của Thượng Quan Mộc, đầu tiên len lén liến một cái, rồi bắt máy….

“ Thiên Thanh, em ở đâu?” âm thanh dịu dàng của Thượng Quan Mộc truyền đến.

Mộ Thiên Thanh mấp máy môi, đáp; “ A…..Em đã lên xe taxi….”

“ Thật?”

“ Ừm!” Mộ Thiên Thanh chột dạ đáp lời

Trong điện thoại im lặng, sau đó truyền đến âm thanh nhàn nhạt của Thượng Quan Mộc, “ Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm!”

“ Ừ, anh cũng thế, bai bái!” Mộ Thiên Thanh cúp điện thoại, quay đầu lại nhìn bóng dáng thon dài đứng tại chỗ một lát, mới đi về phía đậu xe.

Mộ Thiên Thanh không có đi, cứ tựa vào trên cây cột như vậy, vẻ mặt có chút nặng nề…..

Cô đã từng nghĩ có lẽ Thượng Quan Mộc có ý với cô, nhưng nhiều năm như vậy, quan hệ với mọi người luôn rất tốt, cô cho rằng mình suy nghĩ quá nhiều. Đối với Thượng Quan Mộc, không phải cô không có cảm động và yêu thích, mặc kệ ở trường học hay ở cục cảnh sát, lúc cô cần, anh đều có ở bên cạnh cô…..

Nếu như….hôm nay Lãnh Tĩnh Hàn không nói câu kia gợi lên trí nhớ của cô…..mới vừa rồi cô cũng sẽ không nghĩ sẽ chạy trối chết….

Mộ Thiên Thanh đứng dậy, yên lặng đi dưới ánh đèn nê ông lóe sáng trên đường phố, trong lòng giống như có thứ gì hỗn loạn làm cho cô hít thở không thông…..bất kể là Thượng Quan Mộc tỏ tình hay là câu nói kia của Lãng Tĩnh Hàn!

Lỗ mũi của Mộ Thiên Thanh đột nhiên ê ẩm, cô nhìn quán rượu trước mặt, bước chân không tự chủ vòng vo đi vào….

“ Uống gì nào?” Người phục vụ vừa lau lau ly rượu, đưa mắt hỏi.

“ Bia!”

Người phục vụ nhìn Mộ Thiên Thanh, nhún vai một cadi, mở ra một chai bia trước mặt Mộ Thiên Thanh, sau đó tiếp tục công việc trong tay mình.

Tiếng nhạc ầm ĩ mang theo âm thanh cười đùa của mọi người, bên trong quán rượu còn nhiều người sống về đêm, nơi này, cho tới bây giờ đều là chỗ phát tiết háo hức.

Mộ Thiên Thanh uống một hơi hêt một chai, hoàn toàn không có biện pháp giải tỏa nỗi bức bối trong lòng, ngực cô phập phồng thở hổn hển, “ Bộp” một tiếng, đặt chai lên quầy bar. “ Một chai nữa!”

Người phục vụ không nói hai lời, lại mở một chai cho cô…..

Mộ Thiên Thanh mặc dạ phục hết sức xinh đẹp rât nhanh thu hút sự chú ý của người trong quán rượu, còn có một số người trực tiếp cầm rượu đến bắt chuyện, nhưng cuối cùng cũng bị Mộ Thiên Thanh dùng ánh mắt lạnh lẽo tức giận đuổi đi.

“ Aiz? Anh xem….Cô ta có phải là con sư tử họ Mộ hay không?” Trong góc, một người đàn ông dáng vẻ lưu manh nói với những người bên cạnh.

“ Cô gái kia?” Những người bên cạnh cười lạnh một tiếng, chỉ là tùy ý liếc mắt, “ Làm sao có thể ăn mặc khiêu gợi như vậy được?”

“ Tôi nói thật, anh nhìn một chút!”

Người nọ bị những người bên cạnh làm phiề, ngồi dậy nhìn, nhìn một hồi, mắt tròn to nói: “ Mẹ nó, thật đúng là cô gái kia!”

Nói xong, không khỏi phủi miệng, “ Cô gái này hôm nay thế nào vậy? Ăn mặc rối như vậy…..”

Người đàn ông sờ lên cằm nhìn từ trên xuống dưới, đáy mắt dần dần

toát ra vẻ bỉ ổi.

“ Anh nói…..mù vị cảnh sát như thế nào?” người đàn ông hỏi.

“ Này, em gái này anh có thể ăn sao? Cẩn thận cô ta dùng súng bắn tung thằng nhóc nhà anh….” Người đàn ông nói xong, cố ý nhìn dưới đũng quần người đàn ông một chút.

“ Ai nói tôi muốn tự mình ăn hả?” Khóe miệng người đàn ông nở nụ cười bỉ ổi càng đạm, nhìn Mộ Thiên Thanh cười hắc hắc hai tiếng, “ Xương khó gặm đương nhiên là phải để cho người khó đối phó đi gặm….”