Mộ Thiên Thanh mới vừa bị nước lạnh giảm xuống nóng ran nhưng lại một lần nữa chậm rãi dâng lên, cô gian nan liếm liếm cánh môi khô khốc, trong lòng xấu hổ không chịu nổi, cắn răng nghiến lợi nói: "Lãnh. . . . . . Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . ."

Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày kiếm, anh biết chắc chắn lúc Mộ Thiên Thanh ở quầy rượu bị người bỏ thuốc xem ra phân lượng cũng không nhẹ!

Lãnh Tĩnh Hàn cúi người, chuẩn bị xả bỏ nước trong bồn tắm, phun nước một lần nữa, anh đưa tay thăm dò vào bồn nước lục lọi nhét vòi nước, cũng không chú ý đụng chạm tới chân của Mộ Thiên Thanh, làm cho thân thể của cô một hồi tê dại. . . . . .

"Ừm. . . . . ." Đụng chạm nhẹ nhàng cũng làm cho Mộ Thiên Thanh cảm giác thoải mái, cô biết rất rõ bởi vì mình trúng thuốc, cô muốn lùi về chân nhưng bản năng của thân thể lại làm cho chân của cô không tự chủ cọ tay Lãnh Tĩnh Hàn.

Lúc này trong người lại dâng lên nóng ran cộng thêm xấu hổ, khiến cho mặt của Mộ Thiên Thanh thoáng chốc càng hồng lên, nhưng cho dù như thế cũng không cách nào ngăn cản bản năng thân thể cô.

Không giống lần đầu tiên, lúc này thân thể của cô đã thích nghi với nhiệt độ nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh lẽo nhưng càng làm cho máu nóng trong cơ thể điên cuồng chạy tán loạn, cô lo lắng ở trong bồn tắm uốn éo người, gắt gao cắn môi, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng. . . . . .

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn dáng vẻ cô khổ sở hơi nhíu nhướng mày, một cô gái đối với anh mà nói, đều là phát tiết nhu cầu sinh lý, sau đó có thể dùng tiền đuổi đi, anh chưa bao giờ quan tâm đến suy nghĩ của các cô.

Nhưng đối với Mộ Thiên Thanh. . . . . .

"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Vẻ mặt Mộ Thiên Thanh khổ sở đến tột cùng, cô ở trong bồn tắm không ngừng giãy giụa, nhẹ nhàng cọ sát chẳng những không làm giảm bớt nóng ran trong thân thể cô, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, "Lãnh. . . . . . Lãnh Tĩnh Hàn. . . . . . Ừm. . . . . ."

Mộ Thiên Thanh khổ sở thở hổn hển, nước mắt cũng theo khóe mắt hòa lẫn nước lạnh chảy xuống, cô cảm giác mình muốn chết, theo bản năng cô kêu tên Lãnh Tĩnh Hàn là muốn thứ gì?

Nhìn thân thể Mộ Thiên Thanh càng ngày càng đỏ, Lãnh Tĩnh Hàn biết, lần này cô trúng thuốc cũng không nhẹ, phương thức xử lý căn bản không có tác dụng.

Đang suy nghĩ, trong lỗ mũi Mộ Thiên Thanh chậm rãi tràn ra một vệt máu, sau đó theo khóe miệng nhỏ xuống trong bồn tắm, dần dần tan ra. . . . . .

Lãnh Tĩnh Hàn nhíu lông mày, sắc mặt càng lạnh lẽo, anh khom lưng từ trong nước vớt người lên, một tay cởi lễ phục đã dính vào trên người cô, kéo một khăn tắm khác quấn quanh cô, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm. . . . . .

"Ừm. . . . . ." Hơi thở của đàn ông mang theo mùi Bạc Hà nhàn nhạt chui vào trong mũi Mộ Thiên Thanh, theo bản năng cô muốn cầu xin cái gì, nhưng ý thức còn sót lại để cho cô phải kháng cự.

Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, chỉ vứt cô trên giường lớn.

Máu trong lỗ mũi Mộ Thiên Thanh dần dần tràn đầy, tác dụng của thuốc lúc đầu không giảm xuống mà càng thêm hung mãnh, thân thể cô run rẩy, trong đôi mắt nén lệ, khổ sở rên rỉ, "Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ."

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng híp lại, Mộ Thiên Thanh giãy giụa, khăn tắm mở ra, anh nhìn thân thể chỉ còn lại áo lót và quần lót, bụng dưới đột nhiên căng thẳng, anh không phải là một người không có tự chủ, nhưng lúc này nhìn da thịt trắng nõn bởi vì tác dụng của thuốc mà trở nên hồng hồng, hẳn là có chút không thể tự điều khiển.

Lãnh Tĩnh Hàn cúi người, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào miệng cô, khác với trừng phạt lúc ban ngày, lần này, nụ hôn của anh mang theo êm ái. . . . . .

Thân thể Mộ Thiên Thanh vốn đang nóng ran, lúc tiếp xúc được Lãnh Tĩnh Hàn thì giống như giảm bớt một chút, cô xấu hổ và giận dữ muốn kháng cự, nhưng lại dính lấy anh hoàn toàn không có biện pháp rời khỏi.

Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi đứng dậy, anh nhìn đôi mắt đẫm lệ mông lung của Mộ Thiên Thanh, trong lòng không đành lòng, nhưng lúc này không có biện pháp khác, "Mọi người đều trưởng thành rồi, tôi chỉ muốn giúp cô!"

"Tôi. . . . . ." Mộ Thiên Thanh nhắm mắt lại, cố sức nói: "Tôi muốn kiện. . . . . . Kiện anh cưỡng hiếp. . . . . ."