Lãnh Tĩnh Hàn hơi nghiêng mặt, ánh mắt bình thản rơi vào trên người của Mộ Thiên Thanh, trầm mặc, mới chậm rãi nói: "Chuyện này đến đây chấm dứt, nên làm như thế nào. . . . . ."

"Hắc hắc, không cần lão đại quan tâm, tôi biết rồi!" Tiểu Ngũ âm thầm thở dài một hơi.

"Ừm!" Lãnh Tĩnh Hàn đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Xã hội đen có nguyên tắc của xã hội đen, mà cô. . . . . . Là cảnh sát!

Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, anh đứng ở trước cửa sổ, thuận tay lấy ra một điếu thuốc đốt lên, anh chậm rãi ngậm vào miệng, phun ra khói mù, sương mù màu trắng lượn lờ ở trước gương mặt đẹp trai của anh dần dần tản ra. . . . . .

"Dạ. . . . . . Giúp tôi chăm sóc cô ấy!"

Đây là một câu nói cuối cùng Ưng để lại cho anh, thậm chí, Ưng không kịp nói cho anh biết cô là người nào, anh chỉ biết cô. . . . . . Là ánh nắng của Ưng!

Nếu như em bình yên, chính là ánh nắng!

Ưng, vĩnh viễn không thấy được ánh nắng rồi. . . . . .

Lãnh Tĩnh Hàn một tay cắm ở trong túi quần, trong một cái tay khác kẹp điếu thuốc phát ra ánh sáng đỏ thẫm nhàn nhạt, anh đứng lẳng lặng ở nơi đó, thật lâu cũng chưa từng động.

Lúc còn trẻ đã từng điên cuồng, người anh em thân thiết vĩnh viễn rời xa anh, từ đó trở đi, anh giống như trở lại quá khứ. . . . . . Quá khứ cô độc của anh !

Đêm càng ngày càng sâu, mọi thứ giống như cũng lọt vào yên tĩnh, cho đến khi phương Đông lộ ra màu trắng, nắng ban mai lười biếng vung vẫy đến phía chân trời. . . . . .

Đầu của Mộ Thiên Thanh đau muốn nứt, mở mắt ra, theo thói quen thường ngày, đồng hồ sinh học mỗi ngày gõ vang vào thời gian cố định, cô nhíu lông mày, ánh mắt có chút hư ảo nhìn hoàn cảnh an tĩnh, dần dần, tất cả ý thức ở trong đầu rõ ràng. . . . . .

Mộ Thiên Thanh "Vọt" một cái ngồi dậy, tầm mắt cô trượt đi, vết đỏ nhàn nhạt trên người nói cho cô biết, tối hôm qua tất cả đều là thật!

Cô bị người bỏ thuốc, cô bị người đưa đến nơi này để xâm hại. . . . . .

"Lãnh, Tĩnh, Hàn!" Từ trong kẽ răng Mộ Thiên Thanh nặn ra từng chữ một, cô tức giận cả người đều run rẩy, mặc dù biết rất rõ ràng, không phải anh bỏ thuốc nhưng. . . . . . người xuất hiện cuối cùng cũng là anh !

Mộ Thiên Thanh đột nhiên nhắm hai mắt, muốn đi đè nén cơn tức giận cuồng nộ, nhưng làm thế nào cũng không ép xuống nổi, thậm chí, trong đầu dần dần nhớ tới nụ hôn của anh tối hôm qua, bàn tay anh ở trên người cô chạy tự do. . . . . .

Lãnh Tĩnh Hàn dựa vào trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn Mộ Thiên Thanh đang tức giận, một hồi lâu, mới lạnh nhạt nói: "Tự cô đi lập án. . . . . . Hay là tôi cùng đi với cô?"

Thình lình xuất hiện tiếng nói khiến cho Mộ Thiên Thanh đột nhiên kinh hãi trợn to hai mắt, phản xạ che chăn nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn vẫn ung dung chậm rãi đứng lên, cô khẽ nhếch miệng, trong lúc nhất thời hẳn là quên mất phản ứng.

Ánh mắt hai người trái ngược nhau, một bình tĩnh không gợn sóng, một con ngươi dần dần phóng đại. . . . . .

Mộ Thiên Thanh phản ứng kịp, hét lớn: "Lãnh Tĩnh Hàn, tên khốn kiếp này!"

Nói xong, cũng không để ý cái gì, động tác lưu loát cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh bao lấy chính mình, thuận thế lộn người qua, một chân đạp về phía Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt né tránh, Mộ Thiên Thanh đã đánh tới chiêu thứ hai nhưng bản lĩnh vẫn lấy làm kiêu ngạo ở trước mặt của Lãnh Tĩnh Hàn căn bản giống như tên côn đồ sơ cấp, hoàn toàn không gần được thân thể của anh.

Lúc này Mộ Thiên Thanh càng nổi điên, cặp mắt bởi vì tức giận mà trở nên hừng hực lửa giận, thế công của cô mỗi chiêu đều bén nhọn, hoàn toàn quên mất động tác lúc này của mình làm phơi bày thân thể xinh đẹp.

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên lạnh lẽo, anh một phát bắt được tay Mộ Thiên Thanh đánh tới, lạnh lùng nói: "Có phải lúc đánh nhau, cô đều quên mình ăn mặc có thích hợp hay không hả?"

Lúc này Mộ Thiên Thanh căn bản không có tâm tình để ý tới lời nói của anh, cô muốn rút cánh tay về, nhưng bàn tay của Lãnh Tĩnh Hàn giống như gọng kềm giam cầm cô thật chặt, mắt cô đỏ lên, cắn răng nghiến lợi quát: "Lãnh Tĩnh Hàn, anh mặt người dạ thú. . . . . ."

"Chát" một tiếng, không hề dự liệu trước, Mộ Thiên Thanh đang giãy giụa đồng thời, một cái tay khác hung hăng vỗ về phía Lãnh Tĩnh Hàn, cùng lúc tiếng vang trong trẻo rơi xuống, toàn bộ không gian trong giây lát trở nên lạnh lẽo, giống như bị đóng băng !