Mộ Thiên Thanh dần dần bình phục tâm tình bi phẫn, cô nhìn cái túi Lãnh Tĩnh Hàn để lại, bên trong là một bộ quần áo đơn giản thoải mái như cô thường mặc, còn có một bộ đồ lót!

Đột nhiên, mặt của Mộ Thiên Thanh nóng như con tôm luộc.

Cô là một cảnh sát, sau khi trải qua tức giận, cô biết, cô bị bỏ thuốc ở quầy rượu, thậm chí, lúc đầu người đàn ông thiếu chút nữa muốn chiếm đoạt cô cũng không phải là Lãnh Tĩnh Hàn, về phần tại sao Lãnh Tĩnh Hàn xuất hiện vào giờ cuối thì cô cũng không biết, chỉ là vẫn còn nhớ rõ, anh vứt cô vào trong nước lạnh, nhưng. . . . . . Cuối cùng bởi vì không có hiệu quả, cho nên mới. . . . . .

Mộ Thiên Thanh cắn môi, ngoại trừ những vết hôn trên thân thể cũng không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, cô biết, cuối cùng Lãnh Tĩnh Hàn cũng không có làm gì với cô, chỉ muốn làm tiêu hao rung động khó chịu trong cơ thể cô do tác dụng của thuốc. . . . . .

Nhưng mặc dù như vậy vẫn làm cho cô xấu hổ!

Mặc kệ anh không phải là anh . . . . . . Nhưng chỉ mới gặp mặt nhau vài lần đã cùng anh thẳng thắn, cô thừa nhận, cô không có cởi mở đến mức không có chút tức giận.

Yên lặng cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm, Mộ Thiên Thanh mang theo cảm xúc phức tạp rửa mặt, sau khi ra khỏi khách sạn Thế Kỷ, liền đón tắc xi đi cục cảnh sát.

Cô yên lặng ngồi ở sau xe, nhìn bước chân vội vã của đám người đi làm ở bên ngoài, yên lặng đến nổi tài xế cũng cảm thấy cô không tồn tại.

Trong đầu cô nhớ lại câu nói của Lãnh Tĩnh Hàn trước khi đi, ý đã ở trong lời, không phải cô nghe không hiểu, cô là một cảnh sát, bình thường người bị cô chỉnh rất nhiều, tự nhiên, người chỉnh cô cũng rất nhiều, đây là chuyện cảnh sát đều không tránh khỏi, nhưng bảo cô yên lặng nuốt vào cục tức này thì không thể nào!

Lần này là cô, lần sau. . . . . . Sẽ có bao nhiêu cô gái bị thủ đoạn bẩn thỉu như vậy đoạt đi trong sạch?

Giống như Lãnh Tĩnh Hàn đã nói, lần này cô may mắn mà thôi. . . . . .

***

Tập đoàn Thiên Lân, tọa lạc tại khu buôn bán phồn hoa nhất Thành phố A, một tòa nhà hình bán nguyệt 70 tầng nghiễm nhiên trở thành khu thương mại cả Thành phố A, phúc lợi tốt, tiền lương cao. . . . . . Tất cả mọi người có thể tiến vào đây làm việc đều lấy làm kiêu ngạo, mà hấp dẫn người ta nhất chính là hoàn toàn có quyền tự chủ làm việc, chỉ cần bạn có năng lực, ở chỗ này, vĩnh viễn sẽ không bị mai một.

Lầu cuối Tập đoàn Thiên Lân, cả một tầng lầu đều là khu vực riêng của Lãnh Tĩnh Hàn, có thể lên tới đây, ngoại trừ quản lý cao cấp của các bộ phận, cũng chỉ có Hình Thiên!

Lúc Hình Thiên báo cáo lịch trình hôm nay, nhưng anh ta phát hiện, Lãnh Tĩnh Hàn ngồi đối diện suy nghĩ cũng không có nghe anh ta báo cáo, anh ta nhẹ nhàng gỡ xuống mắt kính không độ, ho nhẹ một tiếng, "A. . . . . . Tổng Giám đốc?"

ánh mắt lạnh nhạt của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng rơi vào trên người của Hình Thiên, môi lạnh bạc khẽ mím, đáy mắt dần dần lạnh lẽo, "Hoãn lại lịch trình hôm nay qua một bên, ra ngoài, gọi Đường Lam tới cho tôi !"

Hình Thiên đáp một tiếng, xoay người ra khỏi phòng làm việc, trước khi đóng cửa lại, len lén liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi ở trên ghế,. . . . . .

Ngày hôm qua chúc mừng tròn năm, từ đầu chí cuối lão đại lại thật sự chưa từng xuất hiện, làm cho ngoại giới bàn tán xôn xao, nhưng cũng không có người nào dám đưa tin gì, chỉ là. . . . . . Sau đó nghe Tiểu Ngũ nói, Mộ Thiên Thanh bị người bỏ thuốc!

Cửa đóng lại, Hình Thiên trực tiếp đi tới phòng thư kí, mở điện thoại gọi cho Đường Lam, "Đường Tổng giám, Tổng Giám đốc cho mời!"

Sau khi trong điện thoại đáp một tiếng, anh ta cúp điện thoại, chuẩn bị hủy bỏ lịch trình hôm nay, trong đầu suy nghĩ đối với Mộ Thiên Thanh, rốt cuộc Lãnh Tĩnh Hàn ôm tâm tư gì?

Đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại ở trong túi chấn động, Hình Thiên lấy ra, mở ra tin nhắn, nhìn phía trên một dãy số, chân mày xoắn lại thật chặt, mới vừa đứng dậy muốn đi tìm Lãnh Tĩnh Hàn, lại thấy thang máy mở ra, Đường Lam cao ngạo đạp bước đi ra.