Mở cửa sổ ra, căn phòng được sửa lại trở nên tốt hơn, trong phòng có hương thơm nhè nhẹ thoải mái. Lăng Tâm Ảnh mở nhạc nhẹ, hi vọng âm nhạc có thể giúp hắn thanh thản.

Vệ Tử Câu vừa ăn nho, vừa nghe nhạc, đồng thời cảm thụ cô bận rộn bên cạnh.

Cô đối với hắn quá tốt, làm cho hắn nảy sinh cảnh giác. Dù sao thói đời bạc bẽo, lòng người hay thay đổi, người nào sẽ vì một ân cứu mạng khi bé mà bất chấp gian nguy, không từ chối.

Những thứ kia chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết võ hiệp.

Nhìn cô quan tâm đến hắn như vậy, hắn không hy vọng cô yêu hắn, thật sự không đáng.

Lăng Tâm Ảnh thu dọn xong đồ vật xung quanh, lại muốn giúp Vệ Tử Câu thay đổi bộ dạng hiện tại. "Vệ tiên sinh, tôi, tôi muốn giúp anh gội đầu."

Vệ Tử Câu lấy tay sờ vào tóc trên trán."Tôi nhìn trông rất nghèo túng?"

"Không phải, không phải, tôi chỉ muốn giúp anh, giúp anh gội đầu, sau đó đem dầu gội đầu đi, như vậy anh sẽ không nhầm lẫn dầu gội đầu với sữa tắm."

"Vậy cô có thể thuận tiện giúp tôi tắm luôn không, tôi sợ xả nước cũng không sạch sẽ." Vệ Tử Câu đứng đắn nói, trên thực tế là cố ý trêu cô, muốn cô biết khó mà lui.

"Tắm? Tôi. . . . . ."

"Nếu không tiện, gội đầu, tắm tôi tự mình làm được rồi, cô có thể đi rồi." Hắn từ trên giường đứng dậy, lần mò cố gắng đến phòng tắm.

Lăng Tâm Ảnh do dự đứng tại chỗ, nhìn hắn tiến vào phòng tắm.

Vệ Tử Câu sắp đóng cửa lại, Lăng Tâm Ảnh đột nhiên hô: "Vệ tiên sinh, chờ một chút, tôi giúp anh tắm." Sau đó đi vào phòng tắm đóng cửa lại.

Cô không muốn đi nhưng cô muốn chăm sóc hắn, cô chỉ cần nghĩ đây là để giúp hắn.

Chuyện này ngoài dự đoán của Vệ Tử Câu, cô gái này báo ân quá tận tình đi, làm cho hắn xác định cô thật sự yêu hắn.

Lăng Tâm Ảnh bắt đầu giúp hắn cởi từng lớp y phục, ngón tay run rẩy. Khi Vệ Tử Câu được cởi chỉ còn lại cái quần lót, cô vội vàng dừng tay xoay người, "Vệ tiên sinh, cái kia, cái đó anh tự mình cởi đi."

Vệ Tử Câu làm thật, cởi xuống quần lót, cố ý trần truồng ở trước mặt cô. "Cô bây giờ đi ra ngoài còn kịp."

"Không, tôi muốn giúp anh tắm." Lăng Tâm Ảnh đi vòng qua phía sau hắn, đem dầu gội đầu đổ trên tóc hắn, như vậy mắt cô sẽ tránh được bộ phận quan trọng.

Gội đầu thì dễ nhưng tắm thân thể thì khó!

Cô căn bản không dám nhìn thân thể hắn, cô tận lực híp mắt, cố gắng không tiếp xúc chỗ ấy, tay tự nhiên cũng đi thoáng qua.

Tay cô theo sữa tắm trên người tiếp xúc da thịt hắn, cảm giác từ ngón tay làm toàn thân cô gần như tê dại.

"Có nơi cô không tắm đến." Vệ Tử Câu không khách khí nhắc nhở, không tin cô sẽ không tông cửa mà xông ra. Nếu cô không làm vậy, hắn sẽ rất khó coi.

Tay của cô quá nhẹ nhàng ôn nhu, làm hắn nổi lên phản ứng sinh lý.

"Tôi, chỗ kia dùng nước xả là được rồi." Cô nói cà lăm.

"Phải lấy tay tắm, hoặc là cô đi ra ngoài ngay bây giờ, về sau không cần làm bất cứ chuyện gì vì tôi, chuyện cổ phần là đủ rồi."

"Không, tôi muốn chăm sóc anh. Tôi tắm." Từ trên bụng hắn, tay của cô chậm rãi đi xuống.

Vệ Tử Câu đột nhiên bắt được tay cô, "Cô vì tôi làm nhiều như vậy, chính cô có nghĩ tới là vì cái gì hay không?"

"Tôi muốn báo đáp ân cứu mạng của anh."

"Không có đơn giản như vậy."

"Anh hoài nghi tôi đối với anh có ý đồ?" Lăng Tâm Ảnh kinh ngạc nói.

"Tôi hoài nghi cô yêu tôi."

"Tôi. . . . . . Không có." Cô nhất định phải phủ nhận, cô không muốn nghe hắn nói trong lòng hắn chỉ có Sử Đan Kỳ, những lời đó so với đao còn sắc bén hơn.

"Cô có."

"Không có." Lăng Tâm Ảnh lắc đầu.

"Cô tuyệt đối có."

"Được, coi như tôi có nhưng đó là chuyện của tôi, tôi sẽ không gây trở ngại anh yêu Sử Đan Kỳ hay bất kỳ ai khác." Cô yêu thầm trong lòng cũng được đi!

"Sẽ không, tốt nhất là không, nếu không, cô chỉ chuốc lấy khổ." Vì Sử Đan Kỳ, hắn phải lạnh lung với những ai yêu hắn.

Lời nói này giống như một trận gió tuyết, thổi vào lòng của Lăng Tâm Ảnh, đau đớn và lạnh lẽo, cô không thể kìm chế được dòng lệ nóng chảy xuống, có lẽ nó có thể hóa giải được giá lạnh trong lòng cô.

Không nghe cô nói gì, Vệ Tử Câu không nhìn thấy được, không cách nào biết được tâm tư của cô làm hắn cảm thấy luống cuống.

Hắn đưa tay vuốt mặt cô, ngón tay chạm phải hai hàng lệ nóng.

Hắn thu tay lại giận dữ hét: "Chết tiệt! Không cần khóc vì tôi!"

"Tôi. . . . . . Đột nhiên muốn khóc không được sao? Anh không cần phải để ý đến tôi, anh, tình huống của anh cũng không khá hơn chút nào, Sử Đan Kỳ cô ấy. . . . . ."

"Cô ấy thế nào?"

"Cô ấy. . . . . ."

Vệ Tử Câu bị cô làm cho khẩn trương, cánh tay hắn mới vừa hạ xuống lại giơ lên, giữ chặt cằm cô, "Nói!"

"Anh phải đứng vững, không nên té xỉu!"

"Cô, cô làm tôi nổi cáu, tôi sẽ cắt đầu lưỡi cô!" Hắn uy hiếp.

"Anh nghe cho kỹ, Sử Đan Kỳ muốn cùng anh trai anh kết hôn!"

"Cô nói lại lần nữa."

"Sáng hôm nay tôi đi lấy cổ phần nghe được."

Vệ Tử Câu đột nhiên buông tay, cười lớn, "Ha. . . . . . Ha. . . . . ."

Hắn không phải là điên rồi à? "Vệ tiên sinh, anh, anh không cần phải điên! bên ngoài chỗ nào mà không có cỏ thơm, cần gì yêu mến đơn phương một cành hoa! Anh nên thông suốt!" Đều do cô lắm mồm!

"Cô tên là Lăng Tâm Ảnh đúng không?"

Là điên thật rồi? Đột nhiên hỏi tên cô làm gì? "Tôi là Lăng Tâm Ảnh."

"Tâm Ảnh, tôi cho cô biết một chuyện, Sử Đan Kỳ phải gả cho ai còn chưa biết được."

"Sao lại chưa biết được? Cô ấy yêu người nào liền gả cho người ấy." Lăng Tâm Ảnh không cho là đúng nói.

"Ngày cô rơi xuống hồ bơi, tôi đã cùng chú Sử ước định, Sử Đan Kỳ sẽ gả cho tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị. Cô hiểu chưa?"

"Tôi, tôi hiểu rồi!" Chỉ cần hắn lên làm tổng giám đốc thì người kết hôn với Sử Đan Kỳ sẽ là hắn. "Cho nên, anh mới trăm phương ngàn kế muốn làm tổng giám đốc?"

Không, đây chẳng qua là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân khác là bà nội đã phó thác. Nhưng Vệ Tử Câu không muốn giải thích, cho là làm vậy, cô sẽ hết hy vọng đối với mình.

"Không sai." Hắn đáp.

Lăng Tâm Ảnh cảm giác mình thật vĩ đại, giúp người đàn ông mình thích đi giành người phụ nữ khác, loại tình cảm sâu đậm này nên trở thành kỷ lục của thế giới.

Chỉ chớp mắt, đại hội cổ đông đến.

Cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, không thể không nói, bởi vì có Lăng Tâm Ảnh làm bạn.

Vô luận lời nói của Vệ Tử Câu có lạnh nhạt đến đâu, Lăng Tâm Ảnh vẫn đến sau khi tan sở, rồi bắt đầu ồn ào bên lỗ tai hắn. Về sau, cô định chuyển đến ở bệnh viện vì sợ không có đủ thời gian để chăm sóc hắn.

Vệ Tử Câu thức cả đêm chưa ngủ, hắn nghi ngờ cổ phần Lăng Tâm Ảnh lấy về quá dễ dàng. Theo như lời Lăng Tâm Ảnh, cô thậm chí nói muốn chọn hắn làm tổng giám đốc ngay tại chỗ, Vệ Tử Hiên không thể nào không manh động.

Tay hắn duỗi tới mép giường, vuốt mái tóc của Lăng Tâm Ảnh đang ngủ trên chiếc giường xếp bên cạnh, hắn thích mái tóc này, còn có âm thanh ồn ào của cô.

Lăng Tâm Ảnh chậm rãi tỉnh lại, "Vệ tiên sinh, sao sớm như vậy anh đã thức dậy? Tôi hiểu rồi, nhất định là vì đại hội cổ đông, anh cao hứng đến không ngủ được."

Vệ Tử Câu thu tay lại, "Có lẽ là vậy." Hắn không muốn giải thích.

Lăng Tâm Ảnh thật sự rất hâm mộ Sử Đan Kỳ, cô ấy có thể được Vệ Tử Câu yêu, nhất định là đời trước được đốt hương tốt; vậy cũng không đúng, cô ấy đời này là một tín đồ cơ đốc.

Cô đi xuống, xếp lại chiếc giường.

"Tâm Ảnh, cô muốn giải quyết hôn ước giữa cô và Sử Đan Ny ra sao?" Vấn đề này vẫn làm cho hắn cảm thấy áy náy với cô.

"Đại hội cổ đông kết thúc, tôi sẽ trực tiếp gửi trả lại cổ phần cho chú Sử, chú Sử là một người hiểu lý lẽ, ông sẽ thay tôi giải thích với Sử Đan Ny."

"Ừ." Vệ Tử Câu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, để cho Sử Thanh Hoa giải quyết hắn yên tâm hơn.

"Vệ tiên sinh, tôi dẫn anh đến công viên phụ cận một chút, thuận tiện đi ăn sáng, ăn xong rồi đến công ty được không?"

"Được."

"Cám ơn anh."

"Tại sao lại cám ơn tôi?" Hẳn là hắn cám ơn cô mới phải.

"Hôm nay là ngày khai mạc đại hội cổ đông nên về sau sẽ do Sử Đan Kỳ đến chăm sóc anh. Cho nên, tôi cám ơn anh nguyện ý theo tôi đến một nơi cùng nhau ăn điểm tâm." Trong âm thanh mềm mại của cô, hàm chứa một tia nghẹn ngào.

Đáng chết! Hắn nghe được cô đang khóc, hắn biết cô có cảm giác bị tổn thương. "Tôi đã cảnh cáo cô, không cần vì tôi mà khóc!"

"Tôi, tôi khóc là vì vui mừng, vì anh có thể giành lại được người phụ nữ anh yêu." Trời mới biết cô nào có tốt như vậy.

"Tốt nhất là vậy."

"Chính là vậy."

Hai người rửa mặt xong, thay xong quần áo liền ra khỏi bệnh viện. Sáng sớm hôm nay bao phủ bởi sương mù, nhưng lại mát mẻ dễ chịu.

Tay trong tay bước đi chậm rãi, hai người không ai nói câu nào, chỉ cảm thụ sự ấm áp trong lòng bàn tay của nhau.

Ý nghĩa của đại hội cổ đông này rất lớn, nhưng cũng chỉ có mấy người có mặt.

Vệ Tử Câu, Vệ Tử Hiên, Lăng Tâm Ảnh, cộng thêm hai anh em Sử thị đến xem trò vui, cùng với thư ký La ghi chép sổ sách.

Thư ký La cùng Lăng Tâm Ảnh lần đầu tiên gặp mặt dưới tình huống này, hai người hiểu ý cười.

"Tâm Ảnh." Sử Đan Ny vừa nhìn thấy Lăng Tâm Ảnh, lập tức vui vẻ kéo tay cô, cố gắng kéo cô cách xa Vệ Tử Câu đang đứng bên cạnh.

Hiển nhiên dấm chua ai cũng sẽ ăn, bất kể là thông minh hay đần độn.

"Đan Ny, anh buông tay ra." Lăng Tâm Ảnh cố gắng rút tay bị Sử Đan Ny nắm chặt về, cùng Vệ Tử Câu tạo thành tình cảnh ba người giằng co.

Vệ Tử Câu không muốn buông ra cũng nắm chặt tay Lăng Tâm Ảnh, "Đan Ny, anh nên nghe theo buông tay đi."

"Nên buông tay chính là anh, Tâm Ảnh là vợ của tôi." Sử Đan Ny trả lời.

Vợ? Vệ Tử Câu nghe thấy không khỏi chói tai. "Buông tay!"

"Không buông!" Sử Đan Ny kiên trì.

"Anh trai, lòng của vợ anh không đặt trên người anh, anh cho rằng cô ấy làm như vậy là vì cái gì? Lòng của cô ấy đặt trên người Vệ Tử Câu." Sử Đan Kỳ vừa tiến vào phòng họp, nhìn thấy hai người đàn ông lôi kéo Lăng Tâm Ảnh, cô giống như thua kém so với Lăng Tâm Ảnh, nhất thời nảy sinh ghen tỵ.

"Tâm Ảnh, là thật sao?" Sử Đan Ny uất ức giống như không được ăn.

"Đan Ny, chờ sau khi đại hội cổ đông kết thúc tôi sẽ nói chuyện với anh, anh mau tìm chỗ ngồi đi. Bên kia, bên kia có miếng bánh ngọt lớn, anh nên qua bên đó ngồi." Lăng Tâm Ảnh lừa hắn.

"Được." Sử Đan Ny lập tức nghe lời buông tay cô ra, ngồi ở nơi có miếng bánh ngọt.

Tiếp đó, mọi người đều ngồi xuống. Vệ Tử Câu cùng Lăng Tâm Ảnh ngồi cạnh nhau, Vệ Tử Hiên cùng Sử Đan Kỳ ngồi đối diện; đầu khác là thư ký La ghi lại văn kiện, đầu bên kia Sử Đan Ny đã bắt đầu ăn.

Vệ Tử Hiên mở miệng trước: "Tôi thay mặt tổng giám đốc thực thi, tôi nói trước tiên, có ai phản đối không?"

Không người nào phản đối.

Vệ Tử Hiên liền tiếp tục nói: "Tổng giám đốc thực thi, Vệ Tử Câu, vì mắt bị mù phải tiếp nhận trị liệu lâu dài, không cách nào quản lý công việc của công ty. Cho nên, tôi đề nghị bản thân đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc."

"Tôi phản đối." Vệ Tử Câu mở miệng.

"Tôi cũng phản đối." Lăng Tâm Ảnh mở miệng theo.

"Vậy hai người muốn ai làm tổng giám đốc? Là một người mù như em?" Vệ Tử Hiên châm chọc hỏi.

"Đương nhiên là một người mù như tôi." Vệ Tử Câu trả lời trầm ổn.

"Tôi đồng ý." Lăng Tâm Ảnh phụ họa theo.

"Lăng Tâm Ảnh, cô thật là đần! Nếu Tử Câu lên làm tổng giám đốc, tổng giám đốc phu nhân chính là tôi, đến lúc đó cô sẽ không có biện pháp ở cùng hắn, tôi khuyên cô nên chọn Tử Hiên." Sử Đan Kỳ không để ý đến tình cảm cùng phản ứng của Vệ Tử Câu, chỉ sợ mình phải gả cho người mù, cô nói một cách vô tình.

"Tôi vẫn chọn Vệ Tử Câu. Đan Kỳ, tôi chỉ hi vọng cô có thể chăm sóc hắn thật tốt, hắn sẽ là chồng của cô." Sử Đan Kỳ không muốn nhưng cô cũng không dám.

"Tôi không rãnh chăm sóc một người mù, tôi cũng không thể nào gả cho Tử Câu, cô nên biết, người tôi muốn gả chính là tổng giám đốc tập đoàn Vệ thị." Sử Đan Kỳ thẳng thắn nói.

"Vệ Tử Câu sẽ là tổng giám đốc." Lăng Tâm Ảnh lo lắng Vệ Tử Câu sẽ bị tổn thương nghiêm trọng bởi lời nói của Sử Đan Kỳ, cô đưa tay kéo đồng hồ đeo tay của hắn tỏ ý an ủi.

Vậy mà, mặc cho lời nói của Sử Đan Kỳ có ác độc hơn nữa, Vệ Tử Câu vẫn trước sau như một giữ vững vẻ mặt lạnh lùng.

"Lăng tiểu thư, cô khẳng định Vệ Tử Câu sẽ là tổng giám đốc bởi vì trên tay cô có 20% cổ phần sao?" Vệ Tử Hiên hỏi.

"Không sai."

"Mời lấy cổ phần của cô ra cho thư ký La xét duyệt."

Lăng Tâm Ảnh đem túi giấy giao cho thư ký La.

"Thư ký La, gần đây đồ giả đặc biệt nhiều, cô cẩn thận xem xét cổ phần của Lăng tiểu thư có vấn đề hay không?" Vệ Tử Hiên nhắc nhở.

Lời nói này làm Vệ Tử Câu nảy sinh nghi ngờ, biểu hiện của Vệ Tử Hiên hôm nay quá ổn định, giống như hắn có chuẩn bị mà đến. "Tâm Ảnh, cô kiểm tra qua chưa?"

"Tôi xem rồi, không có vấn đề." Trong lòng cô cũng cảm giác được là có vấn đề. Ngày đó Vệ Tử Hiên xuống cùng Sử Đan Kỳ, thần sắc của bọn họ. . . . . .

"Hai vị Vệ tiên sinh, cổ phần này là giả tạo." Thư ký La nói.

"Các ngươi. . . . . ." Lăng Tâm Ảnh muốn hôn mê, cô thật sự bị gạt.

"Tử Câu, rất xin lỗi, theo quy định của công ty, không thể làm gì khác hơn là tôi lên làm tổng giám đốc. Ha. . . . . . Ha. . . . . ."

Sử Đan Kỳ cũng cười theo đi ra ngoài.

Vệ Tử Câu tức giận nắm chặt quả đấm đánh lên bàn hội nghị, hắn biết là có vấn đề!

"Vệ tiên sinh, không cần!" Lăng Tâm Ảnh kéo tay hắn, kiểm tra xem có bị thương không.

Vệ Tử Câu đẩy cô ra, "Tránh ra!"

Sử Đan Ny thấy Lăng Tâm Ảnh bị Vệ Tử Câu đẩy ngã xuống đất, hắn đi tới xốc Vệ Tử Câu lên, đem hắn ném vào vách tường.

"Dám bắt nạt vợ tôi!"

Heo ngốc vì người yêu biến thành siêu nhân.

Bịch một tiếng, Vệ Tử Câu còn chưa phản ứng kịp, đã ngã xuống đất ngất đi.

"Vệ tiên sinh!" Lăng Tâm Ảnh lập tức bò qua, "Vệ tiên sinh, anh mau tỉnh!"

"Tâm Ảnh, Vệ Tử Câu đánh cô, cô vẫn để ý đến hắn." Sử Đan Ny muốn kéo Lăng Tâm Ảnh.

"Anh buông tay, tôi không thể nào gả cho anh, tôi lấy được cổ phần giả." Lăng Tâm Ảnh khóc, nằm trên người Vệ Tử Câu.

Sử Đan Ny chưa từng tức giận như vậy, lỗ mũi hắn phun ra hơi nóng: "Đan Kỳ, tại sao lại đưa cổ phần giả cho Tâm Ảnh, em hại anh không có vợ, anh đánh nát cái mông của em."

"Sử Đan Ny, anh dám!" Từ nhỏ đến lớn hắn đều nghe lời cô.

Sử Đan Ny bắt được Sử Đan Kỳ, ném lên trên bàn, một tay áp ở lưng của cô để cô không thể động đậy, một tay liên tiếp đánh vào mông cô.

"Đau quá, dừng tay!" Mặc cho Sử Đan Kỳ gào khóc, Sử Đan Ny vẫn dồn sức đánh, không có dấu hiệu ngừng lại.