Trần phu nhân không khỏi cười, sau đó đi qua Vũ Vi rời khỏi nhà ăn.

Trần phu nhân vừa mới đi ra cửa nhà hàng, Trần Hòa liền lập tức chạy đến trước người Vũ Vi, vẻ mặt hơi khẩn trương nhìn Vũ Vi, "Như thế nào?Bà ta có đồng ý ly hôn hay không hả?"

Vẻ mặt Vũ Vi khinh miệt nhìn Trần Hòa, chậm rãi mở miệng nói, "Bà đồng ý ly hôn rồi."

"Cám ơn cô! Rất cảm ơn cô!" Vẻ mặt Trần Hòa cảm kích nhìn Vũ Vi.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của Trần Hòa,Vũ Vi càng thêm khinh bỉ Trần Hòa,cô lạnh lùng đối với Trần Hòa nói, "Đây là công việc của tôi, người không cần nói lời cảm tạ." Nói xong cô lấy ra một tờ giấy, ở mặt trên viết xuống một vài chữ, đưa cho Trần Hòa, "Đây là những thứ cần trả ngoài tiền thù lao, phiền toái người thực hiện rồi."

"Đó là điều đương nhiên." Trần Hòa vui vẻ tiếp nhận tờ giấy nhìn chữ viết xinh đẹp, chỉ nhìn đến, bị Trần phu nhân nhục mạ, một vạn nguyên, bị Trần phu nhân quăng một cái tát mạnh hai vạn nguyên. Thuận lợi hoàn thành công tác, trả tiền thù lao gấp đôi.

Trên mặt Trần Hòa vẫn cười như hoa như cũ, hắn ngẩng đầu nhìn Vũ Vi, "Yên tâm,số tiền này tôi sẽ chuyển vào tài khoải của cô." Có thể thành công cùng Trần phu nhân ly hôn, chút tiền ấy đối với hắn mà nói quá nhỏ rồi.

Vũ Vi khinh thường nhìn Trần Hòa, sau đó đi qua Trần Hòa rời khỏi nhà hàng, thời điểm cô cùng Trần Hòa đi thoáng qua, lạnh lùng ném một câu cho Trần Hòa, "Trần tiên sinh, mất đi Trần phu nhân cả đời này người tổn thất rất lớn." Không có Trần phu nhân, Trần Hòa là cái gì?

Sắc mặt Trần Hòa lập tức tối sầm xuống, không vui nhìn bóng lưng Vũ Vi rời đi. Rời khỏi hoa tàn ít bướm như Trần phu nhân mới là lựa chọn sáng suốt của hắn!

Vốn đây chỉ là một phần công việc của Vũ Vi thôi, nhưng cô không nghĩ đến vì công việc này mà cô đã mất đi tình cảm chân thành! Đương nhiên những thứ này đều là sau này hãy nói rồi.

Rời khỏi nhà hàng, gió lạnh nghênh diện thổi tới, vừa mới bị Trần phu nhân tát,đôi má lập tức cảm giác được một trận nóng rát đau đớn, Vũ Vi nhịn không được bưng kín mặt trái chính mình .

"Tôi cũng cực kỳ thích tiền bạc, nhưng là tôi hẳn không vì kiếm tiền mà. . . ." Theo một âm thanh dễ nghe, trước mặt Vũ Vi xuất hiện một cái túi nhựa nhỏ, trong túi có một khối đá to.

Vũ Vi theo âm thanh dễ nghe nhìn lại, chỉ nhìn đến toàn thân Mạc Tử Hiên mặc tây trang màu đen đứng ở bên cạnh cô trên mặt treo một ý cười như có như không nhìn cô.

Vũ Vi nhìn Mạc Tử Hiên cười chua sót, hỏi lại hắn, "Vì kiếm tiền mà không cần tự tôn?"

Mạc Tử Hiên chỉ cười không nói, đem khối đá đưa tới trước người Vũ Vi, " Đắp lên mặt một chút đi." Thời điểm vừa mới ăn cơm tại nhà hàng, hắn thấy được toàn bộ chuyện vừa mới phát sinh, nhìn thấy bóng dáng Đồng Vũ Vi chật vật đi ra nhà hàng, tâm tình của hắn tựa hồ có một cỗ cảm giác khác thường chậm rãi xẹt qua trái tim, thuận tay cầm khối đá đi ra nhà hàng.

Thấy biểu tình của Mạc Tử Hiên, Vũ Vi liền ngầm thừa nhận Mạc Tử Hiên, cô vươn tay tiếp nhận khối băng Mạc Tử Hiên đưa cho cô, đắp trên mặt mình quả nhiên từng đợt lạnh lẽo để cho cô cảm giác gương mặt đau đớn giảm bớt rất nhiều, cũng để cho cô thoải mái hơn, cô cảm kích nhìn Mạc Tử Hiên nói, "Cám ơn anh." Nói xong, cô chậm rãi đi xuống bậc thang. Thời điểm cô đi xuống hết bật thang,cô xoay người nhìn Mạc Tử Hiên vẫn như cũ đứng ở trên bậc thềm, chậm rãi mở miệng nói, "Anh không phải là tôi, anh hẳn sẽ không biết thiếu tiền bạc là loại bất đắc dĩ. Với lại, đây là công việc của tôi."

Vũ Vi khiến Mạc Tử Hiên không khỏi nhìn Vũ Vi vài lần, một cô gái thiếu tiền như vậy, cô gái này chỉ vì kiếm tiền mà cả tự ái của mình cũng không cần, nhìn thấy hắn gìau có anh tuấn như vậy nhưng cư nhiên vẫn lạnh lùng?