Hứa Thiêm và Tống Ngộ là bạn tốt nhiều năm cho nên anh ta hiểu rõ Tống Ngộ, mặc dù nhìn anh có vẻ hơi bất cần nhưng biết đâu là quan trọng đâu là không.

Mạnh Tiệm Vãn cũng là bạn của anh ta, theo anh ta hiểu thì tuy rằng tính tình của cô có chút nóng nảy nhưng tuyệt đối không phải là loại người không nói đạo lý.

Hứa Thiêm có thể kết luận là giữa hai người kia nhất định hiểu lầm gì đó.

"Không có hiểu lầm gì hết!" Mạnh Tiệm Vãn chém đinh chặt sắt ngăn lại lời giải thích sắp phát ra khỏi miệng Hứa Thiêm: "Tôi nhớ mặt anh ta rồi đấy, bảo anh ta chờ đó cho tôi, về sau tôi còn nghe thấy tên của anh ta thì tôi sẽ bay lên đạp anh ta một cước cho anh ta thăng thiên luôn.

"Hứa Thiêm vuốt sống lông mày, nở một nụ cười bất đắc dĩ, anh ta biết tính tình của vị đại tiểu thư này, lười nhác lại không hợp với Tống Ngộ.

Tống Ngộ sau khi đi du học trở về còn phải tiếp nhận quản lý công ty, chắc là sẽ bận đến tối mặt tối mũi, coi như có sống trong cùng giới thì hẳn là sau này cơ hội để hai người gặp mặt cũng không nhiều.

Nghĩ như vậy nên Hứa Thiêm cũng hơi yên tâm, nói sang những vấn đề khác: "Chừng nào thì cô rảnh để chúng ta gặp mặt nói chuyện?"Mạnh Tiệm Vãn ngồi ở trong xe, cả người dựa vào ghế lái, lười biếng nói: "Ngày mai cũng được, buổi sáng tôi đi cửa hàng kiểm tra rồi, buổi chiều tôi qua tìm anh.

"Hứa Thiêm tiện tay lật xem lịch công việc trên bàn, không tiện lắm, xế chiều ngày mai anh ta có một cuộc họp, định nói hẹn ngày khác thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, dừng lại một chút, thay đổi ý định: "Vậy thì hẹn vào chiều ngày mai nhé, lúc tới thì gọi cho tôi.


"Việc của Mạnh Tiệm Vãn tương đối quan trọng, mở họp có thể đẩy muộn một chút cũng được.

Mạnh Tiệm Vãn nói ok xong liền cúp máy.

Hứa Thiêm sửng sốt một giây, nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện báo cuộc gọi đã kết thúc thì không khỏi mỉm cười, thật đúng là cô không chịu lãng phí một một phút nào.

Mạnh Tiệm Vãn giơ tay lên, ném di động sang bên ghế lái phụ, khởi động xe, chạy vút đi trên đường cái rộng lớn.

Trời chiều dần dần tối xuống, từng mảng mây thải hà trải rộng khắp chân trời, biến đổi rất nhiều hình dạng và màu sắc khác biệt, lộng lẫy chói mắt.

Mạnh Tiệm Vãn không muốn về nhà sớm như vậy, vì cô nhìn thấy mấy người kia trong nhà thì đã hết muốn ăn rồi, chợt nhớ tới lời đề nghị lúc ấy của Cẩu Thịnh, cổ tay khẽ xoay, đánh tay lái đổi phương hướng, đồng thời mò điện thoại ấn gọi cho Cẩu Thịnh, đeo tai nghe Bluetooth: "Cẩu Thịnh, gọi thêm cả Ngụy Xán Dương và Cam Tinh Dã đi, tối nay đến quán bar Thành Tử chơi.

"Nếu là người khác dám gọi Cẩu Thịnh như vậy thì đã sớm bị cậu ta mắng đến máu chó đầy đầu rồi nhưng nếu người này là Mạnh Tiệm Vãn thì đó chính là biểu hiện của tình cảm anh em sâu sắc.

"Được!" Cẩu Thịnh cười rất vui vẻ: "Chị chưa đến quán bar Thành Tử mới mở phải không? Trước kia em cảm thấy ánh mắt của tên nhóc kia không được nhưng mà lần này phải thay đổi cái nhìn rồi, trang trí của quán bar phải nói là không tệ, chị đến xem là biết.


"Lúc đầu Mạnh Tiệm Vãn chỉ là có chút nhàm chán, muốn tìm nơi để uống một ly nhưng nghe cậu ta nói như vậy, cô lập tức cảm thấy hào hứng: "Thế à? Vậy chờ lát nữa gặp.

"Vừa nói chuyện, Mạnh Tiệm Vãn vừa tăng tốc độ xe lên.

Quán bar mà ngay cả Cẩu Thịnh cũng khen không dứt miệng, cô muốn xem xem là có bao nhiêu đặc biệt, nói thật là với thẩm mỹ của đám đàn ông thô t ục này thì cô không dám gật bừa.

Lúc đến đấy cô mới biết được là suy nghĩ của cô sai hoàn toàn, không biết là Chung Thành có nhờ quân sư chỉ điểm hay không mà trang hoàng bên trong và bên ngoài quán bar đều rất phù hợp với sở thích của cô.

Vẻ ngoài vô cùng lộng lẫy xa hoa, bảng hiệu màu bạc, phía trên là logo bằng tiếng Anh màu vàng kim nhạt, đường cong mượt mà, hoàn thành chỉ trong một nét bút, nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu, ở giữa một con phố xa hoa truỵ lạc, xanh đỏ hỗn loạn thì càng nổi bật bắt mắt.

Bên trong lại càng vi diệu hơn, mới vào cửa, thứ đầu tiên đập vào mắt là một mặt tường kim loại rất có cảm giác khoa học kỹ thuật, phía trên khắc hoa văn không có quy tắc nào.

Hai cái cửa ngầm xoay tròn một trái một phải ở hai bên, đẩy một cánh cửa trong hai cánh cửa ra thì âm nhạc lập tức tràn ngập vào trong tai, chính giữa là một sân khấu lớn hình tròn, phía trên có đội âm nhạc náo nhiệt đang biểu diễn, tiếng guitar điện vang tận trên không trung, tiếng trống phối hợp với tiết tấu đánh đến vang tận trời! Mạnh Tiệm Vãn không có hứng thú với mấy cái này, ánh mắt nhìn quanh một vòng rồi rơi vào trên quầy bar pha rượu —— Là một tên quỷ nghiện rượu thì đây mới là nơi mà cô chú ý nhất.

Đằng sau quầy bar có mấy người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và ghi lê đen đang bỏ khối băng vào cái ly đế cao hình mũi khoan ngược, sau đó cầm một chiếc thìa kim loại rất dài quấy lên, cô vừa đi qua đó thì ông chủ của quán bar đi tới.


"Chị Mạnh, sao mà hiện tại chị mới đến, em đã chờ chị rất lâu rồi.

" Chung Thành tiện tay gọi một nhân viên phục vụ tới, hạ giọng sai bảo một câu sau đó nói với Mạnh Tiệm Vãn:"Đêm nay chị cứ chơi tùy thích, bill cứ tính cho em, có chỗ nào không hài lòng thì cứ việc nói.

"Quán bar mới mở chưa đến một tháng, chắc chắn là sẽ có nhiều thiếu sót, Mạnh Tiệm Vãn là người đã từng tham dự rất nhiều sự kiện lớn nên Chung Thành hy vọng cô có thể chỉ bảo một chút.

Mạnh Tiệm Vãn khoát khoát tay, cầm lấy một ly cocktail đã được pha xong để ở trên quầy bar, uống một ngụm, lông mày lập tức nhăn lại, đưa ra ý kiến thứ nhất trong đêm nay: "Khó uống quá, đổi bartender khác đi.

"Bartender đang cầm bình shake[1] ngừng lại động tác, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Mạnh Tiệm Vãn, một con nhóc tuổi không lớn lắm mà khẩu khí thật lớn, chắc là uống không quen hương vị của cocktail nên mới nói anh ta pha không ngon.

[1] bình lắc để pha chế cocktailAi ngờ vậy mà Chung Thành lại thật sự nghe theo ý kiến của cô: "Tạm thời còn chưa tuyển được người thích hợp, đây đã là người thứ ba từ sau khi mở cửa rồi đấy, hay là chị Mạnh tiến cử cho em một người đi?"Mạnh Tiệm Vãn liếc mắt nhìn cậu ta, đặt ly rượu xuống, không chút để ý nói: "Cậu hỏi tôi? Tôi biết đi đâu tìm người cho cậu chứ?"Chung Thành biết cô là người trong nghề, nghiêng người dựa vào quầy bar, nói với giọng trêu chọc: "Nếu không thì chị đến quán bar của em là bartender đi, em trả tiền lương gấp hai, không, gấp ba!" Cậu ta nói xong liền giơ ba ngón tay lên quơ quơ trước mặt Mạnh Tiệm Vãn.

Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, mặt bartender tái mét, cô bé này biết pha rượu, nghe giọng của ông chủ thì còn là loại rất lợi hại nữa.

Bartender cho rằng một giây sau mình sẽ bị thất nghiệp, Mạnh Tiệm Vãn lại liếc mắt: "Cậu cho rằng tôi rất nhàn sao?"Không bao lâu sau thì Cẩu Thịnh đã dẫn theo hai tên đàn em của cậu ta tới, sau khi gặp Mạnh Tiệm Vãn thì bốn người chọn lấy một cái bàn nhỏ ngồi uống rượu, nói chuyện phiếm, đánh bài.

Khóe miệng Cẩu Thịnh ngậm một điếu thuốc, ra một đôi mười, Mạnh Tiệm Vãn ngồi đối diện ra đánh một đôi A, ngay sau đó là một lốc, lại thêm ba con lẻ một, xong thì bài trong tay cũng đã hết.


Lại thua, bọn họ không nên lôi kéo Mạnh Tiệm Vãn đánh bài, hoàn toàn không có khả năng thắng được.

Cẩu Thịnh cầm ly cocktail màu xanh lam lên, ngước cổ uống một hớp, nhìn khuôn mặt Mạnh Tiệm Vãn dưới ánh sáng lờ mờ, trong lòng rất bội phục cô, cũng cam tâm tình nguyện gọi cô một tiếng "chị Mạnh".

Cậu ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Mạnh Tiệm Vãn, có thể nói là không đánh nhau thì không quen biết, nhưng mà không phải là cậu ta đánh nhau với Mạnh Tiệm Vãn mà là Mạnh Tiệm Vãn giúp cậu ta đánh nhau.

Ngày đó trời mưa phùn rả rích, Mạnh Tiệm Vãn ngồi ở trước một quầy ăn vặt cúi đầu ăn bún gạo cay, bởi vì trên đầu có lều che nắng nên không cần lo lắng sẽ bị ướt.

Vừa lúc Cẩu Thịnh cùng Cam Tinh Dã đi ngang qua nơi đó bị một đám lưu manh từng có xích mích nhỏ ngăn lại, hai bên chưa nói được mấy câu thì đã lập tức lao vào đánh nhau, tên cầm đầu của đối phương là tên tóc vàng, ra tay vô cùng ác độc, quơ lấy ghế đập tới, Cẩu Thịnh cuống quít nghiêng người tránh né, chiếc ghế làm bằng sắt bay sát qua vai của cậu ta, nện lên trên bàn ăn của Mạnh Tiệm Vãn, nồi đất vỡ thành hai nửa, bún gạo nóng hôi hổi ở bên trong chảy ra đầy đất.

Mạnh Tiệm Vãn cắn răng nhẫn nại ba giây, thực sự không nhịn được tính nóng nảy của mình, nhặt cái ghế trên bàn lên, hai ba chiêu đã quật ngã tên tóc vàng, đánh đến mức tên đấy lăn lộn xin tha.

Lúc đầu Cẩu Thịnh còn lo lắng là người bên mình ít, tám chín phần mười sẽ đánh thua nhưng bởi vì có sự gia nhập của Mạnh Tiệm Vãn mà đối phương không hề có sức chống trả, xám xịt cắp đuôi chạy.

Mạnh Tiệm Vãn gián tiếp giúp Cẩu Thịnh, qua đó cậu ta bị thân thủ của cô thuyết phục, tự nhiên gọi cô một tiếng "chị Mạnh", cũng bảo bọn Cam Tinh Dã, Chung Thành dưới tay mình gọi cô như vậy.

Về sau Cẩu Thịnh hỏi Mạnh Tiệm Vãn, ngày đó vì sao lại ra tay thì cô bực bội nói: "Cậu có biết bún gạo cay của tiệm đấy khó mua lắm không? Tôi đứng xếp hàng chờ nửa tiếng, thật vất vả mới mua được một phần, kết quả là mới ăn được mấy miếng thì đã bị nện nát mất rồi! Mẹ nó!".