Thịnh Dự Khải bị đưa về, vừa vào phòng khách anh ta đã không phục gào lên: "Ông nội, ông cũng ngang ngược không nói lý quá rồi, cháu mời con gái người ta ăn bữa cơm thì đã sao? Đáng để ông hết lần này đến lần khác sai người tìm cháu sao?"
"Đồ không có tiền đồ, đến giờ cháu vẫn không biết mình làm sai ở đâu sao?"
Ông cụ vốn đã rất tức giận, thấy dáng vẻ không chịu nhận lỗi còn bày thái độ giận dữ bất bình của Thịnh Dự Khải thì càng tức hơn!
"Quỳ xuống.

"
Thịnh Dự Khải không quỳ, cứng cổ muốn phân rõ chuyện đúng sai với ông ấy: "Cháu không sai, cháu không quỳ.

"
"Chuyện ngày hôm nay ông phải cho cháu một lời giải thích hợp lý, nếu không cháu không phục.

"
Ông cụ bị tức đến mức cười lên: "Được, cháu muốn giải thích đúng không? Được rồi, giờ ông cho cháu lời giải thích.

"
"Cổ phiếu công ty rớt giá ba ngày rồi, tài sản bị thu hẹp đáng kể, tập thể cổ đông và những người mua cổ phiếu khủng hoảng, cháu không nghĩ cách bù lại thiệt hại cũng không báo lên trên, đây là chuyện thứ nhất.

"
"Ngay lúc này, cháu đi ra ngoài hẹn hò với gái? Con gái ở Giang Châu nhiều như vậy, cháu hẹn hò với ai chả được, lại cố tình hẹn hò với Thời Vũ Kha, đây là chuyện thứ hai.

"

"Bây chờ cháu còn muốn nói thêm gì nữa?"
Ông cụ khổ sở hao tổn trí lực, vốn cho rằng mổ xẻ vấn đề ra nói cho cháu trai, Thịnh Dự Khải có hiểu hiểu rõ nỗi khổ tâm của ông ấy nhưng mà vẫn không được!
Thịnh Dự Khải càng không phục: "Ở công ty cháu cũng chỉ sở hữu cái chức có tiếng không có miếng, một phần cổ phần cũng không có, vì sao cháu không để tâm đến hẳn ông phải hiểu rõ chứ.

"
"Cùng là cháu trai nhà họ Thịnh, ông thiên vị cũng phải có giới hạn chứ, cái gì tốt cũng cho Thịnh Hàn Ngọc, đến cháu chỉ còn cơm thừa canh cặn người ta không cần mà thôi! Cháu hẹn hò với Thời Vũ Kha thì đã sao? Cháu chưa có vợ cô ấy cũng chưa có chồng, chúng cháu hẹn hò quang minh chính đại! "
Thịnh Dự Khải càng nói càng hăng, Bách Tuyết cũng đứng dậy từ sofa đến đứng cạnh, nói đệm vào ủng hộ con trai, vòng vo lên án ông cụ thiên vị, quá ưu ái cho Thịnh Hàn Ngọc.

Vợ chồng Thịnh Giang ngồi trên sofa không dám nói tiếng nào, Thịnh Giang cẩn thận liếc mắt nhìn bố một cái, ông cụ xanh mặt chỉ nhìn chằm chằm hai mẹ con đang đứng.

Ngay cả một cái liếc nhìn qua khóe mắt cũng không có, trái tim treo cao của ông ta mới hơi thả lỏng.

Suy nghĩ của Vương Dĩnh Chi không khác chồng mình là bao, bọn họ cảm thấy em dâu và cháu trai nói có lý.

Chuyện Thịnh Hàn Ngọc không làm gì cả nhưng lại chiếm trọn một nửa cổ phần của công ty, rảnh rỗi lại bị Thịnh Hải và Bách Tuyết lôi ra nói, hai người họ bị loại tư tưởng này tẩy não một thời gian dài, cảm giác áy náy vốn cũng đã ăn sâu vào tận xương cốt!
"Anh cả, anh đến nói một câu đi.

"
Dáng vẻ của vợ chồng anh cả không bị ông cụ để ý nhưng không tránh được ánh mắt của Thịnh Hải.

Một người đàn ông như ông ta không thích hợp đứng chung một chỗ với vợ con chống đối ông cụ, vì thế chọn chiến thuật quanh co.


"Hả, anh thì nói cái gì? Anh, anh nghe theo bố.

" Tuy Thịnh Giang hèn yếu nhưng không ngu, biết loại chuyện này không phải chuyện mình có thể xen vào, dứt khoát đùn đẩy sạch sẽ.

Cách cư xử của hai người con trai, ông cụ cũng lười để ý.

Ông ấy nói với Thịnh Dự Khải: "Được rồi, nếu cháu cảm thấy ông thiên vị, vậy giao công ty ra đây đi, bắt đầu từ ngày mai vị trí tổng giám đốc đổi người đảm nhiệm, mỗi tháng cháu nhận 5 tỷ tiền tiêu vặt, chuyện của công ty cháu không cần nhúng tay vào! "
"Đổi ai?"
Thịnh Dự Khải ngẩn người, Thịnh gia là doanh nghiệp gia tộc, ông Thịnh chưa bao giờ tin tưởng người ngoài, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh ta không lo sợ.

"Đổi tôi, chú có ý kiến?" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng trả lời, Thịnh Dự Khải không cần quay đầu cũng biết là ai.

"Lộp cộp! "
Anh ta quỳ thẳng tắp xuống trước ông cụ, ngay lập tức cầu xin tha thứ: "Ông nội, cháu sai rồi, cháu biết sai rồi, cháu sẽ sửa ngay, xin ông cho cháu một cơ hội, cháu sẽ lập tức đến công ty bù đắp thiệt hại! "
Ông cụ lờ anh ta đi, nói với người đối diện: "Hàn Ngọc, cháu đồng ý không?"
Hai năm gần đây, mấy lần ông muốn để Thịnh Hàn Ngọc quay về tiếp quản công ty lần nữa nhưng đều bị anh từ chối.

Ông ấy có điều kiện, lấy công ty từ tay Thịnh Dự Khải về giao cho Thịnh Hàn Ngọc, anh phải đảm bảo bỏ qua chuyện cũ trước kia, hai anh em sống chung hòa bình.


Thịnh Hàn Ngọc không hề nghĩ ngợi đã từ chối, lúc trước dự tính ban đầu khi anh tạo nên Đính Thịnh là muốn chứng minh rằng không có nhà họ Thịnh chống lưng anh vẫn có bản lĩnh đạp đổ Thịnh Dự Khải.

Sau năm năm đây là lần đầu tiên Thịnh Hàn Ngọc bước vào cửa nhà họ Thịnh, vẻ mặt vợ chồng Thịnh Hải lập tức thay đổi nhưng ngại có ông cụ ở đây, hai người cũng không dám nói gì.

"Ông nội, chúng ta đến phòng sách nói chuyện.

"
"Được, đi đến phòng sách.

"
Ông cụ tự mình dắt cháu trai cả, không để bất kỳ ai đi theo, hai người đi đến phòng sách.

Cửa phòng sách vừa đóng lại, vẻ mặt Bách Tuyết lập tức thay đổi, hùng hổ vọt tới trước mặt vợ chồng Thịnh Giang chất vấn: "Nhìn đứa con trai ngoan hai người nuôi đi, ăn của chúng tôi, uống của chúng tôi, chúng tôi chu cấp nuôi dưỡng nó nhiều năm như vậy, đổi lại chỉ là lòng thù hằn hay sao?"
"Anh em gặp nạn, không giúp đỡ thì cũng thôi, chuyên môn bỏ đá xuống giếng, chọc dao vào ngực? Năm năm qua nó không bước vào cửa lớn nhà này, lúc này lại trở về đoạt quyền?"
Bách Tuyết càng nói càng tức giận, cao giọng chỉ trích hai người, vợ chồng Thịnh Giang không dám hé răng như đứa trẻ làm việc sai, ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào em dâu cũng không có.

Thịnh Hải thờ ơ lạnh nhạt, không cản vợ lại cũng không hùa theo đổ dầu vào lửa.

Bách Tuyết kéo Vương Dĩnh Chi từ trên sofa lên như xách chó, ra lệnh nói: "Bây giờ chị đến phòng sách, lập tức đi ngay, hỏi con trai chị thử có phải lương tâm của nó bị chó tha rồi không? Người một nhà không giúp đỡ chỉ phá đám mà gọi là người một nhà cái gì?"
"Em dâu, em bớt giận đi! "
Vương Dĩnh Chi sợ hãi rụt rè trốn sau lưng chồng mình, bà ta không dám tranh luận với em dâu nhưng cũng không dám đến phòng sách!
Nếu như bình thường, Thịnh Dự Khải sẽ mặc kệ mẹ anh ta chèn ép bác cả ra sao, dù sao cũng đã quen mắt, chỉ là lúc này anh ta lại ngăn cản: "Được rồi, đừng gây thêm phiền phức nữa.

"

Lúc này Bách Tuyết mới buông tay ra.

Trong lòng anh ta vừa phiền vừa loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa phòng sách nghĩ cách đối phó.

Nếu hôm nay Thịnh Hàn Ngọc không bước vào cửa nhà họ Thịnh, anh ta chẳng sợ gì cả!
Nhưng anh bước vào, không chỉ vào mà dường như còn đồng ý tiếp quản công ty, Thịnh Dự Khải mới bắt đầu sợ.

Nếu tên mù đồng ý tiếp quản công ty, như vậy sau này anh ta sẽ không giành được thứ gì tốt cho mình cả, tuy rằng anh bị mù nhưng mắt mù chứ đầu óc không bị tổn thương! Bây giờ Thịnh Dự Khải rất hối hận.

Hối hận vì sao lúc trước không tàn nhẫn dứt khoát giết chết anh, thế nên giờ mới để lại cho mình phiền phức lớn như vậy.

Cuối cùng cửa phòng sách cũng mở ra, Thịnh Hàn Ngọc được vệ sĩ đỡ đi ra, đi ngang qua phòng sách không coi ai ra gì rời đi, mẹ anh đến bên cạnh nói chuyện, anh cũng coi như không nghe thấy gì!
"Như vậy đã đi rồi?"
Bách Tuyết lại lần nữa gào lớn lên nhưng lần này là vì bất bình thay Vương Dĩnh Chi: "Chị dâu, chị cũng quá dễ tính rồi nhỉ? Nó có phải con trai chị không, bình thường cũng không gọi cuộc điện thoại nào, khó khăn lắm mới trở về một chuyến cũng không chào hỏi hai người?"
"Không để ý tới chúng tôi thì thôi, chúng tôi không có tư cách làm chú thím, không đáng được người ta tôn trọng nhưng anh chị là bố mẹ ruột của nó, ngay cả bố mẹ ruột của mình cũng không kính trọng, không bằng cả heo chó! "
"Khụ!"
Trên cầu thang vang lên tiếng ho khan của ông Thịnh, Bách Tuyết lập tức im lặng, chuyển đề tài: "Tôi đi đến phòng bếp xem thử canh hầm cho bố xong chưa.

" Nói xong bà ta lắc hông chuẩn bị rời đi.

Ông cụ nói với Thịnh Dư Khải: "Cháu đến công ty thu dọn đi, đúng 10 giờ ngày mai cháu ở công ty bàn giao việc với anh cả.

"