Chương 2670:

 

“Bác sĩ năm đó có khi nào làm giả mạo không?”

 

*Cái này, năm đó tâm trí của mẹ đều ở hết trên người con, mẹ không tham gia vào chuyện đó, sớm biết vậy năm đó mẹ đã chọn Tâm Duyệt vậy thì tốt rồi.” Cố phu nhân thở dài một hơi, nghĩ đến năm đó con trai hôn mê nửa năm, bà bảo vệ một gia nghiệp lớn như vậy, xung quanh không ai giúp đỡ, trong lòng bà dâng lên một loại bi thương.

 

“Con quyết định để cho Tâm Duyệt cùng Tiểu Mục đi làm xét nghiệm ADN, cho dù kết quả thế nào con cũng muốn thử.”

 

“Nếu như năm đó bác sĩ làm giả, bọn họ cũng không có gan nói với mẹ, điều này cũng không thể không có khả năng, ngày mai đi kiểm tra thử xem!” Cố phu nhân cũng ủng hộ việc con trai làm như vậy.

 

“Chị Tâm Duyệt, chị đến rồi.” Trên tầng, một cậu bé mặc bộ đồ kẻ sọc đáng yêu kích động chạy xuống, trực tiếp nhào vào lòng Hứa Tâm Duyệt, Hứa Tâm Duyệt ôm cậu nhóc: “Nhớ chị không?”

 

“Nhớ ạ.” Cậu nhóc gật đầu, dưới ánh đèn khuôn mặt của Hứa Tâm Duyệt thật sự giống đến bảy phần.

 

Trong mắt Cố Thừa Tiêu cảm thấy họ mới thật sự là mẹ con, cho nên kết quả ngày mai anh ôm kỳ vọng rất lớn.

 

Bữa tối cậu nhóc hiểu chuyện giúp Hứa Tâm Duyệt gắp thức ăn, đồng thời nói với Cố Thừa Tiêu: “Daddy ơi, ngày quốc tế thiếu nhi con có tiết mục biểu diễn, daddy và chị Tâm Duyệt có thể cùng đến xem được không, các bạn khác đều gọi ba mẹ của mình đến.”

 

*Được! Chúng ta nhát định sẽ đến xem con biểu diễn.” Có Thừa Tiêu đồng ý.

 

Hứa Tâm Duyệt cũng vui vẻ gật đầu: “Được, chị nhất định sẽ đến.”

 

“AI Con có ba mẹ rồi.” Cậu nhóc phần khích nói, còn rất tự hào.

 

“Nhưng sáng mai con có thể cùng daddy đến một nơi không?”

 

“Đi đâu ạ?”

 

“Đến bệnh viện một chuyến.”

 

“Phải tiêm sao ạ?”

 

“Không phải, chỉ cần chích một chút ở ngón tay, daddy muốn làm xét nghiệm ADN cho con và chị Tâm Duyệt của con, xem hai người có phải quan hệ mẹ con không.”

 

“Thật sao ạ? Chị Tâm Duyệt là mẹ của con sao?”

 

“Tất cả kết quả phải phụ thuộc vào xét nghiệm ngày mai mới xác định được.”

 

“Vâng, con sẽ đi.” Cậu nhóc không sợ đau nói.

 

Ăn cơm tối xong, Cố Thừa Tiêu đưa Hứa Tâm Duyệt về nhà, ở trên đường Hứa Tâm Duyệt nghĩ ba mẹ nhất định cũng đang ở nhà đợi cô, cô bắt buộc phải quay về giải thích.

 

Ở cửa nhà, Cố Thừa Tiêu đưa mắt nhìn theo cô đi vào nhà: “Vào trong đi! Sáng sớm mai anh đến đón em.”

 

Hứa Tâm Duyệt gật đầu, đẩy cửa bước vào, trong phòng khách Bùi gia, Bùi phu nhân ngồi đó nhìn thấy con gái trở về, trong lòng lo lắng lên đón cô.

 

“Tâm Duyệt, con không sao chứ?”

 

“Ba, mẹ, con không sao.”

 

“Hôm nay anh con đều nói rồi, Hứa An An kia ở trên mạng bịa đặt lời mắng con, chúng ta còn đang lo cho con đây!”

 

“Không cần lo lắng đâu ạ, con chuẩn bị nói với ba mẹ chuyện này.” Hứa Tâm Duyệt đỡ bọn họ ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc nói hết ra nguyên nhân cùng hậu quả, ngay cả việc hạ sinh Tiểu Mục cũng nói ra.

 

Hóc mắt Bùi phu nhân ửng đỏ, kích động lại vừa đau lòng, vốn dĩ là tiểu công chúa mà bọn họ nâng niu trong tay, nhưng bởi vì cuộc sống buộc cô phải bước vào sinh tử, loại chuyện đau khổ thế này giống như vét dao cứa vào trái tim họ.

 

“Tâm Duyệt, con gái bảo bối của mẹ, năm đó mẹ không nên để lạc mắt con, khiến con phải trải qua cuộc sống đau khổ như vậy, là lỗi của mẹ.” Bùi phu nhân ôm cô, vừa khóc tự trách vừa hồi hận.

 

“Mẹ, không cần phải lo lắng đâu, con không sao?” Hứa Tâm Duyệt vội vàng an ủi mẹ, nghe chuyện những thứ cô trải qua trông rất thảm, nhưng hạ sinh Tiểu Mục là chuyện từ trước đến nay cô chưa bao giờ hồi hận.