"Anh thì tốt rồi, không nói tiếng nào liền muốn đàm phán, thời gian đưa ra còn quá cấp bách, em không thể quay lại kịp, thật sự không có cách nào nên em đành mời người ta lại đây, nhưng anh đã làm cái gì hay ho rồi? Dọa người ta chưa kịp ngồi vào bàn đàm phán liền co chân bỏ của chạy lấy người ..”
Miệng lưỡi của Giản Nghi Ninh từ xưa đến nay đi khắp thế gian vô địch thủ, người chết anh ấy cũng có thể nói thành người sống, Thịnh Hàn Ngọc chỉ hỏi có một câu, anh ấy liền nói không ngừng nghỉ, một chút tin tức hữu ích cũng không có, cứ vậy mà liền đổ mọi sai lầm lên người Thịnh Hàn Ngọc.

“Cô ấy không phải chị gái cậu.” Đây không phải là một câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Giản Nghi Ninh cũng không biết là anh đang muốn nói đến bóng dáng tham dự tiệc rượu hay là bóng dáng đi đàm phán ở Ginza, dù sao bất kể là hỏi ai anh ấy cũng không thể thừa nhận.

Anh ấy đưa tay sờ trán Thịnh Hàn Ngọc: "Anh Hàn Ngọc không bị sốt sao anh lại nói nhảm vậy? Chị gái em đã chết năm năm rồi."
"Cô ấy chưa chết."
Thịnh Hàn Ngọc đứng dậy đối diện cửa sổ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má: "Tôi không nhìn thấy thi thể của cô ấy, tại sao lại nói rằng cô ấy đã chết? Tên trên giấy đăng ký thành lập công ty là của hai người, chính là tên cậu và chị gái mình."
Giản Nghi Ninh vò đầu bứt tai, giải quyết việc này xem chừng có chút khó khăn rồi đây.

Nhất thời anh ấy không biết giải thích mọi việc như thế nào để cho Thịnh Hàn Ngọc hiểu chính xác được suy nghĩ của mình.

"Di Tâm đang ở đâu? Tại sao cô ấy lại tránh mặt tôi?" Thịnh Hàn Ngọc hỏi.

Giản Nghi Ninh vô cùng xấu hổ, anh ấy nên trả lời câu hỏi này như thế nào đây?
Nói với Thịnh Hàn Ngọc rằng người đã chết thì anh lại không tin nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa thể nói ra sự tồn tại của Ảnh Tử được.

Khi còn hợp tác anh ấy đã từng hứa với Ánh Tử rằng sẽ không nói cho ai biết bất kỳ thông tin nào về cô, kể cả bố mẹ mình cũng không được!
Đương nhiên không phải anh ấy coi một lời hứa đáng giá ngàn vàng hay nặng tựa thái sơn gì đó mà kiên quyết giữ im lặng, chủ yếu là bởi vì ngay từ đầu anh ấy đã thề độc nên hiện tại mới không dám nói, cũng không thể nói ra được.


Ánh Tử buộc anh ấy phải thề rằng nếu như vi phạm lời hứa, anh ấy sẽ phải sống trong nghèo khó bần cùng và có độc tới già.

Đảng giận là cả hai thứ này đều có thể giết chết Giản Nghi Ninh.

“Anh Hàn Ngọc, em có chút chuyện phải đi ra ngoài, khi nào trở về sẽ nói chuyện với anh sau” Giản Nghi Ninh có một ý tưởng thông minh, chuẩn bị chuồn là thượng sách.

Nhưng cửa còn chưa kịp mở ra, vệ sĩ của Thịnh Hàn Ngọc đã như hung thần ác sát đứng gác ở cửa, kế hoạch chạy trốn nhanh chóng bị thất bại!
Anh ấy liền quay người lại, khóc lóc: "Chị gái em đã chết thật rồi.

Anh cũng đã có mặt ở đó khi chị ấy được chôn cất, tại sao anh lại không chịu tin vào sự thật này?"
Giản Nghi Ninh bây giờ hối hận quá, hối hận tại sao anh ấy lại ấm đầu lấy tên và chứng minh nhân dân của chị gái mình cho Ảnh Tử sử dụng chứ.

Vốn dĩ Giản Nghi Ninh và Giản Dị Tâm là chị em sinh đôi, ông bà nội chỉ có hai người con trai, bố anh ấy là con thứ 2.

Bác cả đã kết hôn nhiều năm mà vẫn không có con nên khi nhìn thấy cô gái bé nhỏ hồng hào và xinh xắn liền yêu thích không thôi.

Bác cả bèn gợi ý với cô em dâu cho nhận cháu gái làm con nuôi bọn họ, cháu gái sẽ được đăng ký trong sổ hộ khẩu của hai người, đợi khi bác cả về già sẽ chăm sóc cho họ đến lúc lâm chung, thừa kế gia sản.

Dù sao hai người là sinh đôi, hai anh em lại sống cùng nhau, cho dù là con nuôi cũng không phải là không bao giờ gặp mặt nên bố mẹ anh ấy đều đồng ý.

Nhưng ở thời điểm hai đứa trẻ vừa được ba tuổi, gia đình bác cả lại chuẩn bị định cư ra nước ngoài không có ý định quay về, mẹ Giản chợt nhận ra rằng mình sẽ phải xa con gái và lần gặp nhau tiếp theo không biết được là ngày tháng năm nào nên bà ấy kiên quyết không đồng ý đưa con đi nữa.

Cứ như vậy Giản Dị Tâm đã được đưa trở lại và đăng ký hộ khẩu thêm một lần nữa.


Khi làm hộ khẩu vẫn chưa có máy tính kết nối mạng toàn quốc, hộ khẩu của Giản Di Tâm ở nhà bác cả cũng bị giữ lại, sau này có hai hộ khẩu, khi làm chứng minh nhân dân cũng có hai cái thẻ với các số khác nhau!
Giản Di Tâm đã qua đời cách đây 5 năm nhưng hộ khẩu chỉ được loại bỏ ở bên nhà họ Giản, còn hộ khẩu và chứng minh nhân dân của gia đình bác cả vẫn còn hiệu lực.

Ảnh Tử cần một danh tính, vì vậy Giản Nghi Ninh đã đưa nó cho cô, không ngờ rằng sau năm năm lại trở thành bằng chứng để Thịnh Hàn Ngọc nghĩ rằng chị gái của Giản Nghi Ninh vẫn còn sống!
Thịnh Hàn Ngọc chỉ nói một câu: "Cô ấy đã đăng ký công ty cùng với cậu, trong nước cũng
có ghi chép lại những khoản chi phí dưới tên cô ấy, vậy nên cô ấy vẫn còn sống"
“Vậy thì...!có khi ai đó đã đánh cắp chứng minh thư của chị ấy!” Trong cơn tuyệt vọng, Giản Nghi Ninh bắt đầu ra chiêu bất tỉnh.

"Oh?"
Thịnh Hàn Ngọc khẽ nhướng mày, mỉa mai nói: "Có người đã đánh cắp giấy tờ tùy thân của chị gái cậu, sau đó lại cùng cậu đi đăng ký thành lập công ty, vậy mà cậu vẫn không biết người đó là ai, có thích hợp không?"
Xác thực là không thích hợp, cái lý do cùn này nghĩ thế nào cũng không thể thuyết phục được ai.

Giản Nghi Ninh đau lòng thừa nhận: "Thôi được rồi, anh Hàn Ngọc, em sẽ nói sự thật cho anh nghe.

Đúng là em biết rõ chuyện này, chứng minh thư của chị gái là do em đưa cho người khác nhưng người đó thật sự không phải chị gái em!"
“Cô ấy là ai?” Thịnh Hàn Ngọc hỏi.

Giản Nghi Ninh không nói nên lời.

Mặt đỏ bừng vì ngạt thở, cuối cùng phun ra một câu: "Em, em không biết."
Thịnh Hàn Ngọc buông lỏng hai bàn tay đang nắm chặt lại, vẻ mặt không thay đổi tiếp tục châm chọc: "À, cậu có một đối tác làm ăn chung và cô ấy không có chứng minh thư, vậy nên cậu đưa chứng minh thư của chị gái mình cho cô ấy dùng, sau đó cậu vẫn không biết người đó là ai, đúng không?"

“Đúng, đúng, đúng.” Giản Nghi Ninh gật đầu như gà mổ thóc.

Thịnh Hàn Ngọc tiếp tục: "Cô gái đó đang ở bên ngoài à? Vừa rồi có nhiều ồn ào động tĩnh lớn như vậy đều là do cô ấy gây ra, nhưng không ảnh hưởng gì tới cô ấy, đúng không?"
Mặc dù anh ngồi trong phòng nhưng bên ngoài phát sinh chuyện gì anh đều biết rõ.

"Ha ha."
Giản Nghi Ninh cười mỉa, muốn nói không phải những vấn đề là lấy lý do gì để che đậy phía sau thì lại là một vấn đề to tát hơn.

"Anh Hàn Ngọc, em đã liên hệ với một bác sĩ nhãn khoa nổi tiếng ở nước ngoài.

Khi nào anh có thời gian hãy để anh ta đến kiểm tra cho anh xem sao." Giản Nghi Ninh lại bắt đầu chuyển chủ đề.

"Là cô gái đó ư?"
Giản Nghi Ninh nói haha: "Dù sao thì cũng không phải chị gái của em.

Mặc dù anh không nhìn thấy thì mọi người dưới quyền của anh cũng sẽ biết chị gái em."
"Cô ấy có thể phẫu thuật thẩm mỹ."
“Hả? Phẫu thuật thẩm mỹ?” Giản Nghi Ninh ngẩn người.

Anh ấy cảm thấy Thịnh Hàn Ngọc nhở chị gái mình đến phát điên rồi, mạch não này cũng quá lớn đi, không chỉ có thể nghĩ đến việc người chết sống lại còn có thể nghĩ đến sau khi sống lại họ sống như thế nào.

"Em thề có trời đất chứng giám, cô gái mà anh đang nghĩ không phải là chị gái của em, được chứ?"
Giản Nghi Ninh bị làm khó muốn chết cho rồi, một mặt anh ấy hứa hẹn với Ánh Tử, mặt khác Thịnh Hàn Ngọc lại ép anh ấy vào ngõ cụt.

“Cô gái đó có phải là bạn gái của cậu không?” Thịnh Hàn Ngọc đi một vòng lại quay trở về điểm ban đầu.


Giản Nghi Ninh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc miễn cưỡng thừa nhận: "Ừ."
Thịnh Hàn Ngọc đứng dậy đi ra ngoài, Giản Nghi Ninh vội vàng đứng ở cửa: "Anh Hàn Ngọc, anh định làm gì?"
"Đi gặp cô gái đó hỏi xem cậu có nói dối không"
Giản Nghi Ninh ngay lập tức trở nên lo lắng: "Không, anh không thể đến gặp cô ấy.

Cô ấy sẽ biết em đã nói điều đó với anh.

Em đã thề với cô ấy rằng không bao giờ nói với ai về việc cô ấy là đối tác của Thiên Mã"
Thịnh Hàn Ngọc vẫn thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
Giản Nghi Ninh: "Anh biết...!Anh biết cũng không thể đến gặp cô ấy, không được, dù sao em cũng không thể để anh đi!"
"Tránh sang một bên."
"Em không tránh!"
Thịnh Hàn Ngọc lười nói chuyện vô nghĩa với anh ấy, nhanh chóng hướng ra bên ngoài gọi vệ sĩ đưa cô gái kia vào!
Một lúc sau người vệ sĩ một mình quay lại, anh ta liên tục nói xin lỗi: "Dạ cậu chủ, thật xin lỗi, chúng tôi sơ ý không để mắt tới, đã để cô gái ấy chạy mất rồi."
Giản Nghi Ninh thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Thịnh Hàn Ngọc phớt lờ không thèm phản ứng đến anh ấy, chẳng qua là khuôn mặt hiện tại âm trầm đến mức có thể vắt ra mực.

Người vệ sĩ được anh phải đi tìm kiếm cô gái ấy là một trinh sát trong quân đội, trước khi xuất ngũ anh ta giỏi nhất là việc theo dõi và truy sát nhưng lần này anh ta lại đánh mất dấu vết của một cô gái ngay trước mắt mình!
Anh hỏi Giản Nghi Ninh: "Đối tác của cậu sống ở đâu?"
Giản Nghi Ninh: "Em không biết."
Thịnh Hàn Ngọc: "Tên cô ấy là gì?"
Giản Nghi Ninh: "Ở bên ngoài cô ấy vẫn luôn sử dụng tên của chị gái em, em cũng chỉ biết tên cô ấy là Ảnh Tử nhưng em không biết tên thật của cô ấy."
Thịnh Hàn Ngọc: "Cô ấy bao nhiêu tuổi, nguyên quán ở đâu, giọng vùng nào?"
Giản Nghi Ninh chỉ biết lắc đầu, Thịnh Hàn Ngọc hỏi cái gì anh ấy cũng không biết.