Nói xong Tam Tam vội vàng chạy mất hút.

Tô Lạc Ly vẫn ngẩn ngơ cầm bảng điểm của Tam Tam, Ôn Khanh Mộ đã ở trong phòng đợi cô.

Tô Lạc Ly ngồi xuống giường, vẫn cảm thấy hơi khó tin. "Em đừng nhìn nữa, là hạng nhất thật đó."

"Anh không cảm thấy kỳ lạ lắm sao? Trước kia nó toàn đội sổ!"

"Có gì kỳ lạ đâu, đó là vì nó không muốn thi được hạng nhất thôi, nó mà muốn thì không ai cướp được của nó đâu."

"Vậy ý anh là trước kia nó cố ý sao, ban nãy Tam Tam cũng nói như vậy, nhưng em nghĩ nó đang khoác lác."

Ôn Khanh Mộ đặt di động lên tủ đầu giường, "Nó khinh thường làm bài thi bởi vì nó biết hết rồi"

"Biết hết rồi? Làm sao có thể chứ?”

"Sao lại không thể? Em tưởng ngày nào anh cũng ở bên nó là để chơi với nó à? Anh thấy em không hiểu con trai chút nào hết, em sang thư phòng đọc thử sách bình thường nó hay đọc mà xem, có khi em còn không hiểu ấy chứ”

Tô Lạc Ly thật sự bất ngờ, sau khi Tam Tam đi mẫu giáo, quả thực thời gian Ôn Khanh Mộ ở bên Tam Tam nhiều hơn hẳn, lúc đó cô còn cảm thấy rất vui mừng, nhưng không ngờ Ôn Khanh Mộ dạy con trai học.

"Con trai thông minh giống anh mà!" Ôn Khanh Mộ bổ sung một câu.

"Anh có ý gì? Chẳng lẽ giống em là ngốc?"

"Đó là em tự nói đấy nhé!"

Sau đó Tô Lạc Ly cũng sang thư phòng xem sách bình thường Tam Tam hay đọc, quả thực như lời Ôn Khanh Mộ nói, có một số sách cô xem không hiểu gì cả, nhưng Tam Tam lại vô cùng thích thú.

Dù sao khi mang thai Tam Tam, Ôn Khanh Mộ vẫn còn là một sinh vật nửa người nửa ma cà rồng có IQ rất cao, cho nên ở một số mặt nào đó Tam Tam khác người bình thường cũng là điều dễ hiểu.

Đối với Tam Tam, lợi ích lớn nhất của chuyện này là cậu bé có thể đi xe máy mình thích.

Tan học về nhà chuyện đầu tiên cậu bé làm là hỏi Ôn Khanh Mộ về chưa, Ôn Khanh Mộ về nhà là bắt đầu dạy Tam Tam kỹ thuật lái xe máy, hai cha con chơi quên cả trời đất.

Cửu Cửu và Tiểu Thất chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Tuy xe máy khá lớn, có thể chở thêm một đứa trẻ ở đằng sau, nhưng Ôn Khanh Mộ không cho phép, bởi vì như vậy quá nguy hiểm, cho nên Cửu Cửu và Tiểu Thất chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Tối hôm đó Ôn Khanh Mộ tăng ca nên chưa về. Sau khi †an học Tam Tam vẫn lái xe máy ra ngoài như thường lệ, cậu bé đã học xong các kỹ thuật nên bắt đầu tự mình lái trong sân.

Vừa hay Ôn Khanh Mộ không ở đây, Cửu Cửu liền năn nỉ Tam Tam lai mình đi chơi.

“Anh, anh lai em đi chơi đi mà?”

"Không được, bố bảo anh không được lai người khác." Tam Tam từ chối ngay.

"Hôm nay bố không ở đây, em thấy anh đi giỏi như vậy rồi, chắc chăn sẽ không sao đâu, anh trai tốt, anh lai em đi một vòng đi, chỉ một vòng thôi mà?" Cửu Cửu phát huy sở trường nũng nịu của mình, kéo áo Tam Tam không buông Tay.

"Anh đã nói là không được rồi! Bố biết sẽ giận đấy, nhỡ bố tịch thu xe máy của anh thì sao?"

"Anh không nói em không nói, tất cả mọi người không nói thì không sao cả! Anh trai, anh trai tốt, em xin anh đấy, hôm nay mãi mới có dịp bố không ở nhà”