Người nói là Tôn Vũ Anh, ai cũng biết cô ta là người có khả năng đoạt giải nhất trong giải thưởng Ngân Tượng lần này, dù sao cô ta cũng chỉ thiếu một chiếc cúp này nữa thôi.

Lần này, giới truyền thông cũng dự đoán Tôn Vũ Anh nhất định sẽ đoạt được chiếc cúp này.

Trước mặt Tôn Vũ Anh, đừng nói là Tô Lạc Ly, đến Tiêu Mạch Nhiên cũng là đàn em.

Lần đầu tiên gặp được nhiều nhân vật lớn như này, hơn nữa còn giao chiến với họ, đương nhiên Tô Lạc Ly không biết nên ứng phó thế nào.

Tiêu Mạch Nhiên lập tức tiến lên.

“Chị Vũ Anh, mặc dù đám đàn em chúng em không giống như đàn anh đàn chị, được đề cử rất dễ dàng, nhưng nếu đã được đề cử, đương nhiên cũng hy vọng là có thể đoạt giải, có câu, diễn viên không muốn đoạt giải thì không phải là diễn viên tốt mà”

Tiêu Mạch Nhiên trả lời tự nhiên mà đúng mực.

Những lời này, vừa không đắc tội Tôn Vũ Anh, mà còn khen cô ta một lượt.

Tôn Vũ Anh cũng không cáu giận nữa.

*Muốn đoạt giải thì cũng phải có bản lĩnh như này” Tôn Vũ Anh liếc nhìn Tô Lạc Ly rồi rời đi.

Lần này Tôn Vũ Anh cũng khá buồn bực, cô ta đã cố hết sức để trở thành Grand Slam, cả năm ngoái đều đánh bóng tác phẩm của mình, những công việc khác đều gác lại.

Lần này coi như cũng được đề cử, nhưng lại nhìn những người được đề cử cùng cô ta, ngoài Nhiễm Băng cũng coi như có thể sánh ngang vai với cô ta ra, những người khác đều là đàn em.

Thậm chí Tô Nhược Vân và Tô Lạc Ly còn là người mới ra mắt năm nay.

Sao cô ta lại không bưồn bực được chứ?

Tô Lạc Ly dùng ánh mắt cảm kích nhìn Tiêu Mạch Nhiên.

“Cảm ơn nha, chị Mạch Nhiên.”

“Đừng khách sáo, Lạc Ly, vừa rồi cũng là sơ sót của chị, không để ý thấy Tôn Vũ Anh cũng ở đây”

Tiêu Mạch Nhiên mỉm cười, mặt cũng đầy vẻ xin lỗi.

Tô Lạc Ly lắc đầu: “Em cũng coi như được mở rộng tầm mắt: “Lạc Ly, hai người nói chuyện trước đi, chị vào nhà vệ sinh một lát.” Nói xong, Tiêu Mạch Nhiên liền rời đi trước.

Tiêu Mạch Nhiên vừa đi, một giọng nói liền truyền tới.

“Xin chào, các bạn thân mến, tôi đến rồi!”

Liền thấy Dạ Bân mặc một bộ vest màu vàng kim được cắt may vừa người đi tới!

Bộ đồ này quả thật là chói mắt!

Cả người màu vàng kim, còn sáng lấp lánh bling bling, gọi anh là ông chủ đẹp trai nhất, không bằng gọi anh là ông chủ lắng lơ nhất!

Từ khi Dạ Bân tiếp quản Quốc tế Tinh Hoàng, đồng thời tuyên bố Quốc tế Tinh Hoàng chính thức trở thành một phần của tập đoàn Dark Region, lập tức liền thu hút được không ít ngôi sao quay lại.

Hơn nữa, Dạ Bân cũng lôi kéo được không ít người từ công ty khác, còn ra sức bồi dưỡng người mới, đầu tư vào phim điện ảnh cũng thu về khá tốt.

Lần này, không ít nghệ sĩ của Quốc tế Tinh Hoàng được đề cử, là chủ tịch, Dạ Bân đến trợ trận cho nghệ sĩ của mình, đây là chuyện không chê vào đâu được.

Vì khu nghỉ ngơi của nghệ sĩ đều được chia ra, vừa rồi chẳng qua là Tôn Vũ Anh đi ngang qua, hiện giờ không còn mấy người nữa.

Lời của Dạ Bân vừa dứt, Tô Lạc Ly liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở phía sau anh ta!

Ôn Khanh Mộ!

Vậy mà anh cũng tới!

Khi thấy Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly cũng trợn tròn mắt, cực kỳ ngạc nhiên.

Vốn cô định lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho anh, bảo tối nay nhất định anh phải về nhà một chuyến, nhưng ai ngờ lại trực tiếp gặp anh ở đây chứ?

Người đàn ông này đến làm gì?

Lễ trao giải lần trước, là Dạ Bân xuất hiện, công bố Quốc tế Tinh Hoàng đã bị Dark Region mua lại, còn lần này thì sao?

Không phải là người đàn ông này muốn lộ diện, tuyên bố cô là vợ anh chứ?

Ôn Khanh Mộ mặc vest nghiêm chỉnh, so với bộ vest vàng kim lòe loẹt của Dạ Bân, quả thật là Ôn Khanh Mộ quá khiêm tốn.

Dù sao trước giờ anh cũng chưa từng lộ mặt công khai.

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, lập tức kéo anh vào một góc.

Cô không hy vọng anh thật sự công khai thân phận!

Ôn Khanh Mộ từ từ rút tay khỏi tay Tô Lạc Ly.

“Có gì thì nói, lôi lôi kéo kéo làm gì?”

Tô Lạc Ly hoang mang sợ hãi nhìn xung quanh, vẫn may, không có ai.

“Anh đến đây làm gì?”

Khóe miệng Ôn Khanh Mộ giương lên, tiện tay lấy một điếu thuốc từ trong túi ra.

“Gô cảm thấy tôi đến đây làm gì?”

Nhìn dáng vẻ ngậm thuốc của Ôn Khanh Mộ, trong lòng Tô Lạc Ly cực kỳ không thoải mái.

Trước kia không thấy anh hút thuốc, sao giờ lại nghiện thuốc thế này?

Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly.

“Cô sẽ không nghĩ là hôm nay tôi đến vì cô chứ?”

Tô Lạc Ly há miệng, ngây người, không nói được gì.

“Rốt cuộc anh đến làm gì?”

Ôn Khanh Mộ bỗng bật cười, nụ cười tràn đầy vẻ châm chọc.

“Tô Lạc Ly, cô thật sự tự mình đa tình, lẽ nào tôi xuất hiện là vì cô sao?”

“Rốt cuộc anh đến đây làm gì? Không phải trước giờ anh đều không lộ mặt ở các sự kiện công khai sao?”

Ôn Khanh Mộ cười lạnh.

“Tôi muốn lộ mặt thì lộ mặt, muốn không lộ mặt thì không lộ, làm sao? Hiện giờ cô dùng thân phận bà Ôn để quản lý tôi sao?”

“Tôi không có!” Tô Lạc Ly quay mặt sang một bên.

Cô nào có tư cách gì để quản lý anh chứ?

“Cô yên tâm, tôi đến không phải là vì cô.”

Từ xa vọng tới giọng nói của Tiêu Mạch Nhiên.

Ôn Khanh Mộ rít sâu một hơi thuốc.

“Người đến rồi, tôi đi đây: Ôn Khanh Mộ dí điếu thuốc lên nắp thùng rác, đi thắng ra ngoài.

Khoảnh khắc đó, dường như Tô Lạc Ly có thể nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ vụn.

Vì sao khi cô muốn anh biết tiếng lòng mình, cô liền ngày càng không hiểu được người đàn ông này chứ?

Lẽ nào là cô thật sự đã nghĩ nhầm rồi?

Khi nhìn thấy Ôn Khanh Mộ, Tiêu Mạch Nhiên cũng cực kỳ ngạc nhiên.

“A Khanh…”

Cô ta lập tức che lấy miệng mình, cô thức nhỏ giọng lại.

“Sao anh lại ở đây?”

“Sao tôi lại không thể ở đây?” Ôn Khanh Mộ hỏi ngược lại, không quá thân mật với Tiêu Mạch Nhiên, nhưng cũng không quá xa cách.

Đối với sự xuất hiện của Ôn Khanh Mộ, Tiêu Mạch Nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!

Hôm nay anh tới, nhất định là để trợ trận cho mình!

Tiêu Mạch Nhiên lập tức dẫn Ôn Khanh Mộ đến ngồi ở khu nghỉ ngơi.

Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, lúc này mới đi ra.

Mục Nhiễm Tranh lập tức đi tới.

“Lạc Ly, chuyện gì thế?”

Tô Lạc Ly lắc đầu đầy mất mát.

“ĐMI Tôi còn cho rằng cô đã tỏ tình rồi, chú tôi đến là để công khai thân phận cơ! Dọa tôi sợ chết khiếp!”

Thấy dáng vẻ Tô Lạc Ly hơi sa sút.

Mục Nhiễm Tranh liền thay đổi giọng điệu.

“Sao thế? Cô còn chưa tỏ tình à?”

Tô Lạc Ly gật đầu: “Vốn dĩ hôm nay tôi viết cho anh ấy một bức thư, sau đó bảo anh ấy nhất định phải về nhà, ai ngờ tin nhắn tôi còn chưa gửi đi, anh ấy đã xuất ở đây rồi”

Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly đang bàn luận xem rốt cuộc Ôn Khanh Mộ làm thế này là có ý gì, liền nghe thấy giọng nói của Tiêu Mạch Nhiên.

“Lạc Ly, em qua đây một lát, chị giới thiệu với em một chút”

Mục Nhiễm Tranh và Tô Lạc Ly liền quay mặt nhìn nhau!

Tạo quan hệ sao?

Cô là vợ của Ôn Khanh Mộ, lẽ nào còn cần Tiêu Mạch Nhiên giới thiệu?

Ôn Khanh Mộ thấy Tiêu Mạch Nhiên nhiệt tình như thế cũng không tiện thoái thác, vờ như không có chuyện gì mà lướt điện thoại.

Tiêu Mạch Nhiên đi tới trước mặt Tô Lạc Ly.

“Đến đây, Lạc Ly, chị giới thiệu cho em”

Nói rồi, Tiêu Mạch Nhiên kéo Tô Lạc Ly đến cạnh Ôn Khanh Mộ.