Mấy người phụ nữ cùng với người giúp việc nhìn Tô Lạc Ly xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi chế biến một cách thuần thục, thong dong nêm gia vị, đảo thức ăn, hết thảy đều được làm liền một mách.

“Tiểu Mộ nhà chúng ta đúng là có phúc  quá!” 
“Đúng đấy, đúng đấy, còn trẻ thế mà tay nghề cao siêu chưa kìa!” 
“Không mất vài năm luyện tập tuyệt đối không làm được như thế đâu!” 
Mọi người thi nhau khen ngợi làm Tô Lạc Ly khá là ngượng ngùng.


Buổi tối, tất cả mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.

Bởi vì khá nhiều người cho nên người lớn ngồi một bàn, con cháu ngồi một bàn.

Tất nhiên Tô Lạc Ly phải ngồi cùng Ôn Khanh Mộ ở mâm trên.

Vai vế của Mục Nhiễm Tranh nhỏ hơn, chỉ có thể ngồi cùng với mấy đứa em họ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ly đến, đương nhiên cô trở thành tiêu điểm của mọi người.

“Lạc Ly, nhà em có mấy người?” 
Nơi nào có nhiều phụ nữ dĩ nhiên là không thể thiếu những câu hỏi linh tinh thế này.

“Nhà có một đứa em trai, mẹ cô ấy mất sớm, bố cưới mẹ kế, cũng chẳng qua lại nữa” 
Ôn Khanh Mộ trả lời thẳng.


Tô Lạc Ly mỉm cười xấu hổ.

Nếu để cô tự trả lời thì đúng là cô không biết phải trả lời thế nào ấy chứ, may mà Ôn Khanh Mộ giải vây giúp cô.

Ôn Khanh Mộ nói thế, những người khác cũng hiểu ý của anh là gì, đương nhiên không ai hỏi câu này nữa.

“Tiểu Mộ à, sao hai đứa im ỉm đi kết hôn the?" 
“Là ý của mẹ em.

” Ôn Khanh Mộ cũng trả lời không chút khách sáo.

Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng nói.

Tất cả mọi người đều nhìn ra sự cưng chiều mà Ôn Khanh Mộ dành cho Tô Lạc Ly lộ rõ từ trong ánh mắt.


“Đúng đấy, Lạc Ly lần đầu đến nhà có lẽ chưa quen, nếu không em sang ngồi với 
Nhiễm Tranh và bạn trẻ đi.

Đám trẻ ngồi với nhau cho náo nhiệt.

” 
Nói xong, Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lạc LY đến mâm dưới.

Bằng không ngồi bàn đó, phỏng chừng Tô Lạc Ly không ăn được miếng nào.

.