Mục Nhiễm Tranh quả thật đã bị Tô Lạc Ly làm cho tức muốn nổ phổi! 
"Những người đó là chị Mạch Nhiên"  "Là cô ta thì sao chứ? Là ai cũng vậy thôi!" 
Tô Lạc Ly chán nản dùng tay ôm mặt.

Khi ở trong núi, cô cảm thấy Tiêu Mạch Nhiên vô cùng hấp dẫn.

Cô ta không chỉ có khí chất tốt, dáng người và gương mặt đẹp, còn có phẩm chất tính cách hoàn mỹ, một trái tim thiện lương.


"Nếu tôi là chủ anh, chỉ sợ tôi cũng sẽ lựa chọn chị Mạch Nhiên!"  Mục Nhiễm Tranh nghe Tô Lạc Ly nói vậy, há miệng nhưng không ngờ chẳng nói được từ nào.

Nói cho cùng, trong lòng Tô Lạc Ly vẫn tự ti.

Cho dù cô ở cùng với Ôn Khanh Mộ nhưng lòng tự ti không hề giảm bớt mà còn nhiều hơn trước.

"Tôi có có tài đức gì có thể cưới chú anh chứ? Chủ anh là nhân vật thế nào, chắc anh còn hiểu rõ hơn tôi nhỉ?".

Có đôi lúc cô thậm chí thấy sợ hãi.

Người đàn ông xuất sắc, có tiền có thể lại đẹp trai như Ôn Khanh Mộ còn yêu thương mình như vậy! 
Cô cảm giác tất cả những điều này giống như trong giấc mơ chứ không phải của mình.

"Lạc Ly, cô phải biết cô chẳng kém hơn ai ca.



Mục Nhiễm Tranh không biết phải làm sao mới có thể lấy lại lòng tin cho cô.

Anh thậm chí cảm thấy vốn từ của mình quá ít ỏi.

"Được rồi, tôi không nghe anh nói nữa, tối nay tôi còn có chương trình phải quay.


Tô Lạc Ly đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Mục Nhiễm Tranh cũng đứng lên.

"Lạc Ly, cô đã biết chuyện này chưa?" 
"Chuyện gì?" Tô Lạc Ly nhìn về phía Mục Nhiễm Tranh.


"Thứ hai, cô và chú tôi đi tham dự đám cưới của Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân để gã đàn ông cặn bã kia hối hận, cũng để cho con đàn bà để tiện kia không dám khiêu khích cô nữa!" 
Mục Nhiễm Tranh vô cùng căm phẫn.

Anh cảm thấy đây là một kế hoạch hoàn mỹ.

Tô Lạc Ly chỉnh lại tóc của mình.

"Đầu tiên, chị Mạch Nhiên giúp tôi nhiều, tôi không thể làm chị ấy rơi vào tình cảnh như vậy được, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người bọn họ bây giờ còn chưa xác minh rõ ràng.

Thứ hai, một khi công khai mối quan hệ của hai chúng tôi ra, nếu chúng tôi chia tay, tôi ở trong giới giải trí lại phải xử lý thế 
nào?".