Nội tâm Tô Lạc Ly cũng sụp đổ, máy bay bị hoãn cũng là chuyện thường.

Cô báo cho Ôn Khanh Mộ biết tin máy bay bị hoãn hết lần này đến lần khác.

cứ một giờ lại một giờ!  
Thêm một giờ nữa, cuối cùng máy bay cũng cất cánh.

Ôn Khanh Mộ nhìn bên ngoài, trời đã tối rồi.

Hai tiếng sau máy bay mới hạ cánh.


Khi Tô Lạc Ly mang vẻ mặt mệt mỏi bước ra khỏi lối đi, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Ôn Khanh Mộ.

Lần này họ đã xa nhau hơn hai mươi ngày.

Vì trước đó giận nhau nên hai người nói chuyện cũng không nhiều, lần này gặp nhau, cả hai đều có vẻ hơi ngượng ngùng.

Ôn Khanh Mộ không ngừng xoa tay và đi tới.

Tô Lạc Ly khẽ mỉm cười với anh.

“Về nhà thôi.

” 
“Vâng” 
Tô Lạc Ly Xoay người lại.

“Suốt hành trình này hai người đã vất vả rồi, 
trở về đi, có cần tôi đưa hai người về không?” 
“Không cần đâu, chúng tôi tự đi!” Từ Phóng nói.

“Vậy được, chúng tôi đi trước đây.


” 
Tô Lạc Ly nhận hành lý của mình từ tay Lục Uy Nhiên.

Lục Uy Nhiên nhìn bóng lưng hai người rời đi với vẻ căm hận.

Không ngờ hai người lại làm hòa rồi! 
Ôn Khanh Mộ nhận hành lý của Tô Lạc Ly, dẫn cô đến thắng bãi đậu xe.

Trên đường về, hai người cũng ngượng ngùng một cách kỳ lạ, không ai lên tiếng.

Ôn Khanh Mộ đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước.

Ôn Khanh Mộ cúi đầu nhìn tay của Tô Lạc Ly, anh thận trọng dựa lại gần, nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay cô.

Tô Lạc Ly lập tức quay đầu lại nhìn anh, trong mắt hai người chỉ có nhau.

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới có can đảm nắm tay Tô Lạc Ly.

Hai người về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm.


Vì không muốn đánh thức dì Phương và Lê Hoa nên sau khi vào cửa, hai người đều nhẹ chân nhẹ tay.

Vừa vào phòng ngủ, Ôn Khanh Mộ đã lập tức áp Tô Lạc Ly lên tường.

Sau đó hai người vừa hôn vừa di chuyển 
đến tận giường, quần áo rơi đầy trên sàn.

Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên, hơi thở của hai người cũng từ từ trở nên dồn dập và gấp gáp.

Tất cả nỗi nhớ đều đã không cần ngôn ngữ để diễn đạt.

Sự giao hòa cơ thể mới là minh chứng tốt nhất.

Sau cơn mây mưa.

.