Cho nên Mục Nhiễm Tranh mới không lộ diện trong thời gian dài như thế.

“Vậy anh tự bảo trọng đi” 
Tô Lạc Ly nín cười.

“Không được! Lạc Ly, hai chúng ta có phải anh em tốt không thế?” 
Tô Lạc Ly xua tay, lắc đầu với Mục Nhiễm Tranh.


“Tôi là thím của anh, sao có thể là anh em tốt của anh được.

Hơn nữa tôi là nữ!” 
“Cô thấy chết mà không cứu đấy à? Trời ạ, đường đường một đấng nam nhi như tôi chẳng lẽ hôm nay phải phí hoài tuổi xuân ư?" 
Mục Nhiễm Tranh ôm đầu, ngửa mặt lên trời hét to! 
“Phiền anh chú ý từ ngữ, phí hoài tuổi xuân là để hình dung nữ giới.

” 
Thấy Mục Nhiễm Tranh sợ hãi thế kia, Tô Lạc Ly cảm thấy thật thú vị.

Tô Lạc Ly nhanh chóng đi đến khu Rainbow.

Mấy hôm nay, tình hình của Tô Kiềm Mặc đã không còn vấn đề gì nữa, vì vậy cậu cũng trở lại trường học.


Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng không ở bệnh viện mà trở về khu Rainbow.

Mục Nhiễm Tranh trốn sau lưng Tô Lạc Ly.

Hai người họ vừa bước đến bậc cửa, ôn Khanh Mộ đã hùng hổ đi đến, tay anh còn mang theo vũ khí! 
Nguy rồi! 
Vừa vào cửa đã bị đánh, hơn nữa còn có vũ khí! 
“Chú à, cháu không cố ý thật mà! Cháu chỉ nghĩ khi Tô Nhược Vân đắc ý thì công khai clip, cháu thừa nhận lúc đầu cháu không nên giấu giếm mọi người!” 
Mục Nhiễm Tranh hạ quyết tâm, anh đứng 
yên và nhắm hai mắt lại y hệt khúc gỗ.

Anh cảm giác mình đang được ăn cả ngã về không.

“Xin lỗi chú, hôm nay cháu không bảo vệ Lạc Ly cho tốt, khiến cô ấy bị một bạt tại.

Nhưng Tô Khôn đánh quá nhanh, cháu thật sự không kịp phản ứng mà!” 

Mục Nhiễm Tranh vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong miệng vẫn cứ thì thầm.

Nhưng mà hình như không phải là bị đánh!  
Đã qua một lúc lâu rồi, cái gì phải tới thì cũng đã tới rồi.

Mục Nhiễm Tranh dè dặt mở mắt ra, anh nhìn thấy gì? 
Ôn Khanh Mộ cầm một túi chườm đá xoa lên mặt Tô Lạc Ly một cách cẩn thận.

Tình yêu nồng thắm tràn ra từ trong ánh mắt.

“Có đau không?”.