“Đồ bất hiếu! Cô đứng lại cho tôi!” Rốt cuộc Tô Khôn cũng lên tiếng.

Tô Khôn sải bước xông đến trước mặt Tô Lạc Ly, giơ tay lên cho cô một bạt tai! 
Khi ấy Mục Nhiễm Tranh cũng không kịp phản ứng.


“Cô cố ý đến phá đám, đúng không? Dù thế nào thì Vân Vân cũng là em gái cô, Diệu Diệu là em trai cô!” 
“Dù thế nào thì con cũng là con ruột của bố!" 
Tô Lạc Ly nổi giận, nói.

Trước đó trong bữa tiệc, cô vẫn luôn giữ bình tĩnh, tốc độ nói cũng rất chậm.

Đây là lần duy nhất cô gào lên! 
“Bố, bây giờ con vẫn gọi bố một tiếng bố này, bổ sờ lên ngực mình tự hỏi bản thân xem bố có xứng với tiếng gọi bố này của con không?!” 
Tô Khôn nghẹn họng nói không ra lời, nói cho cùng ông ta cũng đuối lý.

“Khi mẹ con mang thai con, bố đang ở bên ngoài bao nuôi người đàn bà khác! Bởi vì mẹ con không sinh được con trai nên bố đối xử lạnh nhạt với mẹ! Mẹ vừa mới qua đời là bố đón người đàn bà bố nuôi bên ngoài vào cửa ngay!” 
Đôi mắt cô rung rung.


Công cha như núi Thái Sơn, trước kia Tô Lạc Ly không muốn oán giận Tô Khôn, vì dẫu sao ông ta cũng là bố của cô.

Đây là lần đầu tiên cô bộc bạch nỗi lòng.

“Bố hỏi bản thân bố đi, từ khi ba người kia đến cái nhà này, con và bố ngồi trên bàn cơm ăn với nhau được mấy lần? Người giúp 
việc làm việc còn được nhận lương, còn con thì sao?” 
Lời chất vấn của Tô Lạc Ly làm Tô Khôn không trả lời được.

“Bố là bố của con, trong cơ thể con đang chảy dòng máu của bố, con không nên ăn nói ngỗ nghịch với bố như thế.

Hôm nay con cũng nói với bố, một ngày nào đó con trai con gái sinh đôi của bố không cần bố nữa thì Tô Lạc Ly con vẫn có thể nuôi bố!” 

Nói xong, Tô Lạc Ly quay đầu đi ngay, Mục Nhiễm Tranh theo sau cô.

Tô Khôn đứng yên tại chỗ như bị rút mất hồn phách.

Lễ cưới này bị phá hủy rồi! 
Tuy Tô Nhược Vân mặc áo cưới giá trị không nhỏ, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô ta đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta không hề xứng với chiếc áo cưới này!.